Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 495.2: Phân hóa

.Lư Khai Minh gật mạnh đầu, vui sướng khôn cùng. Từ nhỏ đến lớn, Lư Sư Quái đều rất quan tâm sức khỏe y, việc gì đều không cho y làm, làm cho y cảm thấy tự ti, cảm thấy mình giống như bệnh nhân, nhưng lúc y phát bệnh y mới là bệnh nhân, những lúc khác đều giống như người bình thường, khó khăn lắm mới thuyết phục được phụ thân cho phép y làm Cảnh sát Hoàng gia, tất nhiên phụ thân y không biết y phải tham gia huấn luyện nghiêm khắc như vậy, bằng không cũng sẽ không cho phép y đến.
.Lư Sư Quái nói: - Mau đi ăn cơm đi
.- Vâng! Đại ca, trở về đệ lại tìm huynh.
.- Vậy cũng phải chờ ngươi có thời gian rảnh mới được.
.Hàn Nghệ cười ha ha đi tới.
.Lư Khai Minh khó chịu nhìn Hàn Nghệ, xoay người rời đi.
.Lư Sư Quái lắc đầu, nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không sao, ta đến nơi này không phải vì chung sống hòa bình với bọn họ mà là tới báo thù bọn họ đó.
.Lư Sư Quái mỉm cười: - Chuyện này ta cũng đã nhìn ra.
.Độc Cô Vô Nguyệt khẽ cười nói: - Hàn tiểu ca, thật là thủ đoạn hay, ta đoán không bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị ngươi dạy dỗ ngoan ngoãn.
.Trưởng Tôn Xung hiếu kỳ nói: - Vô Nguyệt, lời của con có căn cứ gì?
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Phụ thân! Đám người Tiêu Hiểu, Thôi Hữu Du, Bùi Thiếu Phong, Uất Trì Tu Tịch năng lực rất mạnh, hơn nữa rất nhiều người ủng hộ bọn họ, không ít học viên coi đám người này là người cầm đầu, nhưng vừa rồi bọn họ nói như vậy đã đắc tội không ít người. Hàn Nghệ chỉ thuận nước đẩy thuyền phân hóa bọn họ, đám người đó thiếu đầu lĩnh như rắn mất đầu, mà đám người kia không còn người ủng hộ thế đơn lực bạc, chỉ cần bọn họ không đồng lòng sẽ nhất nhất bị đánh tan.
.Trưởng Tôn Xung gật đầu: - Thì ra là thế.
.Trình Xử Lượng bu lại nói: - Hàn Nghệ, ngươi đúng là tên giảo hoạt, bất kỳ cơ hội nào đều không buông tha.
.Kính nhờ! Đây đều nằm trong dự tính của ta. Hàn Nghệ cười nói: - Tướng quân, đừng tưởng khen ta vài câu, ta sẽ quên đánh cược giữa hai chúng ta, buổi trưa hôm nay, ngươi cũng không có chân giò ăn.
.Trình Xử Lượng sửng sốt nói: - Trình Xử Lượng ta trước giờ nói lời giữ lời, không phải một cái chân giò sao, hơn nữa còn là thưởng cho binh lính của ta. Vốn dĩ ta muốn tìm một cơ hội bồi dưỡng bọn họ lại sợ các ngươi nói ta bao che khuyết điểm, hiện tại chuyện này rất đúng ý ta.
.Trưởng Tôn xung trêu ghẹo nói: - Trình nhị, luận về năng lực kiếm cớ thật đúng là không ai bằng ngươi.
.Những người xung quanh đều bật cười ha hả.
.Đến thực đường, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt nhóp nhép, đám công tử ca đều ăn ngấu nghiến, không quan tâm vật gì, cầm lên liền cho vào miệng, chưa bao giờ bọn họ cảm thấy cơm ngon như vậy.
.Hàn Nghệ nói được thì làm được, vốn dĩ buổi trưa có cơm, nhưng giữa trưa hôm nay có thêm nhiều màn thầu, cháo. Rõ ràng đây là đồ ăn sáng còn thừa lại, đám công tử ca này đều biết, nhưng không ai nói nhiều nửa câu, đều làm bộ không biết, bởi vì đói bụng lại thấy người trong thực đường thái độ cứng rắn, nếu đi gây chuyện lỡ như người ta nhất định chịu, ngươi ăn hay không ăn.
.Ăn, thật mất mặt, không ăn đói chết.
.Biện pháp tốt nhất là giả vờ như không biết.
.Coi như các ngươi thông minh. Hàn Nghệ mỉm cười đi vào phòng ăn của bọn họ, một bàn cơm trưa phong phú đang chờ bọn họ, so với ở nhà thì kém không ít, nhưng so với đồ ăn bên ngoài kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu.
.Trình Xử Lượng cũng đói bụng, ngồi xuống cầm lấy giò nướng định ăn, Hàn Nghệ vội ngăn lại: - Tướng quân, ngài không nên đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ này thì hơn.
.Trình Xử Lượng sửng sốt, tức giận nói: - Không phải một cái chân giò sao. Lập tức hô vọng ta ngoài: - Người đâu, gọi Ngôn Hào tới đây cho ta, thuận tiện bảo phòng bếp mang lên một cái chân giò nữa.
.Ngôn Hào chính là người đầu tiên chạy xong.
.- Vâng
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, ngươi ăn gian!
.Trình Xử Lượng nói:
.- Ta không ăn gian a, ngươi chỉ nói cho y chân giò của ta, cũng không nói không cho ta ăn chân giò.
.- Được được được! Ai bảo ngươi là Tống Đốc Sát, không phải ta.
.- Ha ha! Ngươi còn nhớ rõ, vậy thì không còn gì tốt hơn.
.Hàn Nghệ bất dắc dĩ trợn trắng mắt nói: - Ta đi nhà vệ sinh chút đã.
.Trình Xử Lượng nói: - Hàn Nghệ, lúc ăn cơm ngươi nói chuyện nhà vệ sinh làm gì.
.Ta hiểu! Gã đang báo thù, Hàn Nghệ cười xin lỗi sau đó đi ra ngoài.
.Nhưng một lát sau hắn lại trở lại
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: - Ngươi giải quyết nhanh như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Lần này xem như chậm rồi.
.Nói xong, mắt hắn chớp động vài cái đột nhiên cười nói với Lư Sư Quái: - Lư công tử, bên ngõ Bắc vẫn tốt chứ?
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Đều rất tốt.
.Hàn Nghệ gật đầu lại nói: - Vậy phiền ngươi lúc trở về nói với bọn Tiểu Mập, hai ngày nữa ta sẽ trở về, để bọn họ không cần quá nhớ ta.
.Trình Xử Lượng cả kinh nói: - Hai ngày nữa, chẳng lẽ huấn luyện mấy ngày như vậy sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên không phải, chỉ có điều ba ngày nữa chính là ngày nghỉ!
.- Ngày nghỉ?
.Trưởng Tôn Xung cười nói: - Ngày nghỉ gì?
.Hàn Nghệ nói: - À, quên thông báo với các ngươi, việc huấn luyện của chúng ta không thể cả năm không nghỉ, vì vậy ta tính toán cứ năm ngày sẽ có một ngày nghỉ.
.Trưởng Tôn Xung gật đầu, Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói: - Ai ở bên ngoài
.- Là ta, Ngôn Hào.
.Ánh mắt Hàn Nghệ chợt lóe.
.- Vào đi.
.- Vâng
.Chỉ thấy một thanh niên da ngăm đen cường tráng bước vào.
.Trình Xử Lượng hào sảng nói: - Ngôn Hào, hôm nay biểu hiện của ngươi rất tốt, không làm ta mất mặt, thưởng cho ngươi chân giò này.
.- Đa tạ tướng quân, đa tạ tướng quân.
.Ngôn Hào vừa nghe, lập tức mừng rỡ, thật là màn thầu biến thành chân giò nha, nhanh chóng tiếp nhận chân giò.
.Trình Xử Lượng đắc ý nói: - Tại đây phải gọi ta Tổng Đốc Sát.
.- Dạ, cảm ơn Tổng Đốc Sát ban thưởng.
.- Tiếp tục cố gắng, lui ra đi.
.Sau khi Ngôn Hào lui ra, Trưởng Tôn Diên đột nhiên hơi sầu lo nói: - Hàn tiểu ca, cách huấn luyện của ngươi như vậy, không bao lâu sẽ có rất nhiều người bỏ cuộc, phương pháp của ngươi chỉ hữu dụng với một số người thôi.
.Trình Xử Lượng nói: - Lần này chưa phải là huấn luyện bọn họ đã không chịu nổi, vậy thì còn làm Cảnh sát Hoàng gia làm gì, khi ta còn trẻ ở trong quân doanh còn chịu khổ nhiều hơn bọn họ nữa.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Trình thúc thúc, trước khác nay khác, mười mấy năm nay Đại Đường không có chiến trận, rất nhiều người đều chưa bao giờ chịu khổ, người nhìn xem hôm nay, chỉ chạy một vòng đã không ít người ngất đi, huấn luyện xếp hàng lại bị người cười nhạo, ta xem tám chín phần mười bọn họ sẽ không tiếp tục ở lại.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy chúng ta phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
.Trưởng Tôn Xung nhìn Hàn Nghệ vẫn không nói lời nào hỏi: - Hàn Nghệ, ngươi nghĩ thế nào?
.Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Ta cũng hi vọng bọn họ rời đi, dù sao ta cũng chỉ có nhiêu đó danh ngạch
.Lư Sư Quái lại nói: - Thật ra có trở thành Cảnh sát Hoàng gia không đều không quan trọng, ở đây rèn luyện mấy ngày cũng cũng là chuyện tốt đối với bọn họ.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy cũng phải xem bọn họ có đồng ý hay không.
.Lư Sư Quái gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Ăn đi, ăn đi.
.Mấy người rất ăn ý cầm giò nướng lên.
.Trình Xử Lượng buồn bực nói: - Các ngươi làm gì, cùng lúc ăn giò, rõ ràng ức hiếp ta không có giò ăn.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói: - Trình thúc thúc hiểu lầm rồi, giò nguội sẽ không ngon nữa.
.Trình Xử Lượng vội vã hô bên ngoài: - Này, giò của ta sao còn chưa mang lên.
.Một lát, có người ngoài cửa báo: - Tướng quân, phòng bếp báo không chuẩn bị giò nhiều, đang làm tiếp, phải chờ thêm nửa canh giờ nữa mới có.
.- Nửa canh giờ?
.Trình Xử Lượng trợn hai mắt.
.Trưởng Tôn Xung cười ha ha nói: - Nửa canh giờ sau bắt đầu huấn luyện.
.Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, ngươi biết ăn gian, ta cũng biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận