Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1138.1: Ngươi thật đê tiện

.Sau khi từ biệt Trương Đại Tượng xong, Hàn Nghệ một mình quay lại thửa ruộng đi qua lúc trước, đứng lại một chỗ dưới chân núi, nhìn đông ngó tây, chưa tới một lúc, liền nhìn thấy một lão già mập hớt ha hớt hải chạy lại.
.Hàn Nghệ nhìn chung quanh một chút, thấy mọi người đều đang cày cấy trong ruộng, sau đó vẫy tay gọi lên: - Nhị bá! Nhị bá!
.Người đi đến đúng là Nguyên Nhạc.
.Nguyên Nhạc lập tức bước nhanh hơn đến chỗ Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ bái kiến nhị bá!
.Hàn Nghệ vừa chắp tay, lập tức cười nói: - Lúc nãy đúng thật là cảm ơn nhị bá đã nói giúp.
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Đây là do con thả câu, cho dù ta không có mặt, cũng sẽ có người cắn câu thôi. Nói cho cùng, vẫn là tiểu tử con thông minh, thật ra lúc đầu khi con mua lượng lớn lương thực, trái cây của Nguyên gia chúng ta, chúng ta đều không hề nghĩ đến điểm này, cảm thấy ân oán của con với đám địa chủ hương thân đó, sợ rằng không phải dễ dàng xóa bỏ như vậy, thế nào cũng không hề nghĩ đến con nắm giữ trong tay năm ngàn miệng ăn, chỉ dựa vào năm ngàn cái miệng này, cũng đủ để vô số địa chủ phải cúi đầu với con, huống hồ, quy mô của con ngày càng lớn.
.Kỳ thực việc mua lương thực của Nguyên gia sớm đã thương lượng xong rồi, trừ chỗ này ra, Hàn Nghệ còn mua lương thực từ Tiền gia, Đậu gia, hắn dù sao cũng phải chiếu cố việc buôn bán của Ngõ Bắc.
.- Nhị bá quá khen rồi! Hàn Nghệ đối với việc này chỉ khiêm tốn mỉm cười, nói: - Có thể thấy được, tới lúc tập đoàn Quan Trung xuôi nam, châu huyện dọc đường không thể không coi mọi người như bồ tát mà dâng cúng.
.Nguyên Lạc cười ha ha nói: - Tiểu tử con đúng là thông minh hơn người. Đúng rồi, con gọi ta đến đây, có phải là muốn hỏi Mẫu Đơn đang ở đâu không?
.Hàn Nghệ mỉm cười gật đầu.
.Nguyên Nhạc nói:
.- Mẫu Đơn sáng sớm đã đi đến thôn Thủy Tú, à đúng rồi, chính là cái tên tiểu hòa thượng mà lần trước con tìm về. Đang nói, ông ta lại buồn bực nói: - Cũng không biết tên tiểu hòa thượng đó có gì đẹp, mà Mẫu Đơn mấy ngày này ngày nào cũng cứ chạy đến đó.
.Hàn Nghệ vừa nghe nói vậy, trong lòng cảm thấy không vui, gãi gãi cằm nói: - Vậy sao?
.Nguyên Nhạc gật gật đầu, đột nhiên vội phản ứng lại, nói: - Con đừng có nghĩ lung tung đó!
.Ta lại không hề nghĩ vớ vẩn, vấn đề mà ông nói cũng có hơi "lão Vương sát vách" rồi! Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Nhị bá, người nói gì vậy chứ, chút lòng tin này con vẫn là có mà.
.- Không có nghĩ vớ vẩn thì tốt, con đi đi!
.- Vậy vãn bối xin đi trước tìm Mẫu Đơn. Cáo từ!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ lại ngựa không ngừng nghỉ tiến đến thôn Thủy Tú.
.Thôn Thủy Tú, danh bất hư truyền, cảnh sắc tú lệ, tiếng suối róc rách, có điều người tương đối ít, đầu năm khắp nơi của thôn đều là phong cảnh tú lệ, quan trọng là phải có đất canh tác, thôn Thủy Tú đều là vùng núi, đất canh tác tương đối ít, chỉ là trong một dãy núi bao quanh có một mảnh đất, thôn dân của thôn Thủy Tú bình thường đều là làm một số chế phẩm trúc để mưu sinh, có gì ăn nấy, nhưng gần đây thôn dân ở đây toàn bộ đều chạy ra ngoài, đến xưởng của Hàn Nghệ để làm, Hàn Nghệ chính là thích những người có tay nghề, ít nhất thì cái tay này cũng vô cùng linh hoạt a!
.Vừa đến thôn Thủy Tú, liền nhìn thấy hai người con gái xinh đẹp đang đứng ngay cổng vào ở sườn núi, một cao một thấp, Nguyên Mẫu Đơn quá dễ nhận ra rồi, dáng người rất cao, người bên cạnh nàng đương nhiên là Đóa Lạp.
.Hàn Nghệ đi lên sườn núi, đi được một lúc, chỉ thấy hai người đàn ông khôi ngô canh giữ ngay giao lộ, người này vừa nhìn thấy Hàn Nghệ đến, chắp tay nói: - Tiểu nhân bái kiến cô gia!
.Những người này đều là hộ vệ mà Nguyên Ưng huấn luyện cho Nguyên Mẫu Đơn, bình thường cũng ở Nguyên gia bảo, bọn họ đương nhiên biết chuyện của Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn.
.- Vất vả rồi!
.Hàn Nghệ đối với họ là lấy cảm kích mà đáp trả bằng mỉm cười, làm cho hai tên hộ vệ này cũng phải cảm thấy kinh sợ, tên khốn Nguyên Ưng sẽ không đối xử như vậy với họ, đó là tên ma quỷ mà.
.Chào hỏi bọn họ một tiếng xong, Hàn Nghệ lặng lẽ đi đến phía sau Nguyên Mẫu Đơn, đang chuẩn bị cho bọn họ bất ngờ.
.- Người nào!
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Nghệ dáng vẻ lén lén lút lút, ngạc nhiên nói: - Sao lại là chàng?
.- Lẽ nào là không nên---- A! Sao nàng lại đến đây! Hàn Nghệ tỏ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
.- Khì khì!
.Đóa Lạp không nhịn được, bật cười lên.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa tức giận vừa buồn cười trợn mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Làm tể tướng như chàng, e rằng cũng là trước đây chưa từng có, sau này cũng không có ai.
.Hàn Nghệ cười hi hi nói: - Nói cách khác, chính là nói, ở trong lòng nàng, ta là người duy nhất.
.Đóa Lạp lúc này trực tiếp lấy tay che cái miệng nhỏ lại, cả mặt đỏ bừng, cô gia này đúng thật là mãnh liệt quá rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng đỏ ửng gò má, không nói nên lời.
.- Đóa Lạp muội tử! Hàn Nghệ vẫy vẫy tay nói.
.- Cô gia!
.Đóa Lạp đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi giúp ta đi phân phó một chút, tối nay làm thêm mấy món ăn, tối nay ta ở Nguyên gia bảo!
.Khả năng sai khiến vụng về biết bao a!
.- Vâng !
.Đóa Lạp lật đật chạy đi, chịu đựng quả thật khó chịu.
.Nguyên Mẫu Đơn lại hỏi: - Sao chàng lại đến đây?
.- Bởi vì nàng ở đây a! Hàn Nghệ cười hi hi, đi tới, vốn định ở phía sau ôm lấy Nguyên Mẫu Đơn, nhưng đột nhiên cảm thấy chiều cao có thể có chút không đủ, nếu như ôm thì có thể sẽ lộ ra bản thân có chút giống chim nhỏ nép vào người, như vậy không được, vốn dĩ khí thế cũng đủ mạnh rồi, thế là đổi qua đứng bên cạnh nhẹ nhàng vòng tay qua eo Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Có nhớ ta không?
.Nguyên Mẫu Đơn nói thẳng: - Nếu như nhớ chàng, ta đã không đứng ở đây rồi.
.Lão tử xin thề, sẽ không bao giờ hỏi lại câu hỏi này nữa! Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Vậy cũng đúng, ban ngày phải lấy công việc làm chính, không thể phân tâm vì ta được.
.Nguyên Mẫu Đơn dở khóc dở cười nhìn hắn một cái, nói: - Chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
.Hàn Nghệ nói: - Đúng lúc ta thị sát ở gần đây, gặp được nhị bá, nhị bá nói nàng ở đây, ta liền qua đây thăm nàng, nghe nhị bá nói, mấy ngày này nàng đều ở đây.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nhẹ nhàng ngước nhìn lên phía trước, nói: - Chính là vì y!
.Hàn Nghệ thuận theo ánh mắt của nàng mà nhìn, chỉ thấy trong ruộng dưới sườn núi có một người đang dắt một con trâu, một người khác đang ở phía sau đẩy một chiếc xe gieo hạt, đi lại trong ruộng, chiếc xe gieo hạt này là phát minh vĩ đại của dân tộc Hoa Hạ, chuyên dùng để gieo hạt giống, vượt qua thế giới phương Tây hơn ngàn năm, nhưng người đi phía sau, vừa thao tác với xe gieo hạt, vừa lau nước mắt, nhìn xa xa, đúng là vô cùng thê lương!
.- Oa, còn khóc nữa à!
.- Ừm!
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Chỉ cần hễ làm việc là khóc, nhưng mà cũng đúng như những gì chàng nói, người này quả thật là thiên tài, chàng nhìn thấy chiếc xe gieo hạt kia chưa.
.Hàn Nghệ chăm chú nhìn một lúc, nói như thật:
.- Nhìn không phải rõ lắm!
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn một cái, nhưng lại mang theo một tia vui vẻ nói: - Chiếc xe mà chàng nhìn thấy hôm nay chính là chiếc xe có kiểu dáng mới nhất hiện nay, chàng nhìn hai cái đấu đi, một cái trong đó là để đựng hạt giống, còn một cái là đựng phân bón, hạt giống xuống trước, phân bón xuống sau, sẽ che phủ liền hạt giống bên dưới, còn nữa, chàng xem phía sau còn có thêm một bánh xe đá, hạt giống cùng với phân bón thả xuống xong, bánh xe đá đó sẽ lập tức nghiền ép qua, làm cho hạt giống và phân bón cùng nhau bị ép chặt xuống đất, giống như đào kênh rạch, gieo hạt, bón phân, phủ đất, chỉ với một lần liền có thể hoàn thành, tiết kiệm không ít nhân lực, súc vật kéo, và thời gian.
.Nói tới đây, khóe miệng của nàng lộ ra một nụ cười, nói: - Có điều người này cũng thú vị, bất kể y làm tốt thế nào, nhưng chỉ cần để y xuống ruộng, thì y liền khóc không ngừng, ta nghĩ trừ phi y có thể làm ra được một nông cụ mà không phải xuống ruộng, chứ nếu không thì, y sẽ không bao giờ vừa lòng.
.Nhưng giọng điệu lại không che giấu được hứng khởi, nàng vốn dĩ không có ôm hi vọng lớn bao nhiêu, nhưng Vân Hưu đã thay đổi cách nghĩ của nàng rất nhanh, trong một thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành được một số việc không thể tin nổi, hiện giờ Vân Hưu là nô tì có quyền lực nhất ở Nguyên gia, bên cạnh Vân Hưu còn ẩn giấu một đoàn đội, dù sao Vân Hưu muốn cái gì, thì cho cái đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận