Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1395: Hoàn mỹ.

.Kiếp trước kiếp này, rất nhiều hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu Hàn Nghệ cũng không chân thật như vậy, mà là huyền ảo như vậy, nhưng mà, tiếng khóc oe oe này làm cho mọi thứ đều trở nên vô cùng chân thực, dường như khiến cho Hàn Nghệ có một cảm giác trở về.
.Hắn đờ đẫn ra, trong đầu trống rỗng, nhưng lại không tự chủ được đi đến trước cửa phòng, giống như là có người kéo hắn đến trước cửa, lại giơ tay ra, gõ gõ cửa.
.- Là Linh Lung sao?
.Bên trong vang lên giọng nói của Tần Hồng Mai.
.Nàng ta vừa dứt lời, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo êm tai cất lên:
.- Phu quân về rồi sao?
.Hàn Nghệ nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức tỉnh táo lại, cố gắng dụi mắt, mở miệng, nhưng lại không nói ra tiếng, qua một lúc, hắn mới lên tiếng một cách khó khăn: - Mẫu Đơn, là ta!
.- A, đúng là Hàn Nghệ đã về!
.Giọng nói này chưa dứt đã nghe thấy kít một tiếng, một phụ nhân xinh đẹp đứng trước cửa, chính là Tần Hồng Mai, nàng ta nhìn thấy Hàn Nghệ, vui mừng nói: - Hàn Nghệ, cuối cùng đệ cũng trở về rồi.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hồng Mai, xúc động nói:
.- Mấy ngày này làm phiền tẩu tẩu rồi.
.Tần Hồng Mai nhìn ánh mắt ngấn lệ của Hàn Nghệ, trước giờ nàng ta chưa thấy Hàn Nghệ như thế này, trong lòng cũng hiểu rất rõ, cười nói: - Đệ nói vậy là coi ta là người ngoài rồi, mau vào đây mau.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, bước vào trong phòng, đúng lúc nhìn thấy một thiếu phụ đang ẵm một đứa bé từ sau tấm bình phong bước ra, mái tóc như mây không cài không búi, rũ xuống đến hông, nước da vốn dĩ đã mịn màng không tì vết, nay lại càng thêm trắng như ngọc, vô cùng mịn màng, càng thêm xinh đẹp, cộng thêm cặp chân mày lá liễu, đôi mắt như nước, chiếc váy trắng rộng nhưng cũng không che giấu được thân hình cao ráo mà thướt tha của nàng.
.Người phụ nữ này không phải Nguyên Mẫu Đơn thì là ai.
.Hai người bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt đều ngấn lệ, cả hai đều không nói nên lời.
.Tần Hồng Mai nhìn hai vợ chồng bọn họ một cái, miệng mỉm cười rồi từ từ bước ra, đóng cửa lại.
.Nguyên Mẫu Đơn chợt nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: - Phu quân, chàng đã trở về rồi.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, lộ ra vẻ áy náy, vội vàng tiến đến: - Phu nhân, xin lỗi, ta trở về trễ rồi, ta--- !
.Nguyên Mẫu Đơn cắt ngang lời hắn, nói: - Trước lúc chàng đi, ta đã nói, chỉ cần có thể bình an quay về, ta đã mãn nguyện rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.
.- Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ tiến tới trước, lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy người phụ nữ trước mặt này, bày tỏ sự thương yêu một lúc. Nhưng chỉ vừa mới dang tay ra, hắn giống như là bị người ta yểm bùa vậy, ngẩn ngơ nhìn vào đứa bé mà Nguyên Mẫu Đơn đang bế trên tay. Nhìn khuôn mặt tròn tròn, đỏ ửng của đứa bé, giống như là trái táo bự vậy, tuy rằng chưa ngủ nhưng hai mắt đã khép lại giống như là hai đường thẳng, lông mi dài khẽ rung rung, cặp lông mày cong cong giống như là vầng trăng lưỡi liềm, giống như mẫu thân của nó, cái miệng nhỏ đang mút ngón tay của mình, giống như là đang bú sữa, quả thật đáng yêu.
.- Đây--- đây là con gái ta?
.Ngay tại thời khắc này, nước mắt Hàn Nghệ đã rơi xuống.
.Nguyên Mẫu Đơn tính vốn điềm tĩnh, lúc mà nảy sinh quan hệ cùng Hàn Nghệ, cũng vui có buồn có, cho dù sinh con gái, nàng cũng chưa từng lộ vẻ cảm động giống như Hàn Nghệ, nhưng lúc này nhìn thấy Hàn Nghệ rơi lệ, cũng cảm thấy khó mà kiềm chế, hạnh phúc, ngọt ngào, ấm áp đan xen, cũng không khỏi rơi lệ theo.
.- Mẫu Đơn, đây là con gái chúng ta. Hàn Nghệ lộ vẻ xúc động nói, nhưng vừa nhìn lại thấy Nguyên Mẫu Đơn nước mắt tuôn rơi, ngạc nhiên nói: - Mẫu Đơn, sao nàng lại khóc?
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn hắn với ánh mắt trách cứ, nói: - Đều tại chàng, đang yên lành, khóc cái gì, làm cho ta cũng không kiềm chế được.
.Khóc? Hàn Nghệ sửng sốt, lau mặt mình, phát hiện thấy nước mắt trên mặt mình còn nhiều hơn cả Nguyên Mẫu Đơn, nhưng lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngây ngô nói: - Nước mắt nam nhi đáng giá ngàn vàng, vì thiên kim của chúng ta mà rơi lệ, không lỗ, không lỗ.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa tức vừa buồn cười nói: - Đây cũng không phải là buôn bán, cái gì mà lỗ với không lỗ chứ.
.- Đúng đúng đúng! Phu nhân nói rất đúng. Hàn Nghệ gật đầu lia lịa như gà đang mổ thóc.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn vẻ mặt ngây ngô của hắn, mỉm cười, dịu dàng nói: - Chàng muốn bế nó không?
.- Muốn chứ.
.Hàn Nghệ lộ vẻ xúc động, nhưng nhìn đứa con gái đáng yêu của hắn, nhỏ nhắn yếu ớt, lắc lắc đầu nói: - Hay là đợi cho nó lớn chút nữa rồi bế, tay chân ta vụng về, sợ sẽ làm nó đau mất.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy cười khúc khích.
.Hàn Nghệ đưa mắt liếc nhìn, nói: - Đứa nhỏ thì đợi bế sau, còn đứa lớn mà----! Trong lúc nói, hắn lộ ra nụ cười dâm đãng, một tay đã đưa về phía Nguyên Mẫu Đơn, nhưng đưa đến một nửa, đột nhiên ai ya một tiếng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Sao thế?
.Hàn Nghệ vỗ nhẹ vào đầu mình nói: - Nàng xem ta sơ ý quá, ta vừa mới trở về, mệt mỏi bụi bặm, cả người bẩn chết đi được, hai mẹ con mau tránh xa ta một chút, phụ nữ và trẻ con mới sinh thể chất yếu ớt, một chút vi khuẩn cũng có thể gây bệnh. Ta--- ta đi tắm đã.
.Hắn lúng ta lúng túng do dự một lát, rồi lại vội vàng chạy ra ngoài.
.Nguyên Mẫu Đơn sững cả ra, cười khanh khách, nàng chưa nhìn thấy Hàn Nghệ đáng yêu như thế này bao giờ.
.Nỗi vui mừng khi lên chức cha này, Hàn Nghệ có chút bối rối, đủ thứ lo âu, đến tắm cũng dùng cả bàn chải, từ đầu đến chân cũng sợ dính chút bụi bẩn.
.Sau khi kiểm tra lại mấy lần, mới khẳng định bản thân đã tắm sạch rồi, lúc này mới trở lại phòng.
.- Mẫu Đơn! --- phu nhân! Về đến phòng nhưng lại không nhìn thấy người, Hàn Nghệ khẽ gọi vài tiếng.
.- Phu quân, ta ở bên trong cho con bú!
.- Cho bú.
.Hàn Nghệ chợt khẽ run lên, vội vàng đi vào sau bình phong.
.Nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn đang ngồi trên giường, cổ áo mở rộng, để lộ ra bầu ngực to lớn trắng nõn, cực kỳ quyến rũ.
.Ực!
.Hàn Nghệ từ trong cổ họng phát ra tiếng lòng, đã lâu không thấy!
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩng đẩu nhìn, thấy Hàn Nghệ nhìn chăm chăm vào bầu ngực của mình, mặc dù là phu thê, nhưng ánh mắt của Hàn Nghệ quá lưu manh rồi, hơn nữa lại là lúc nàng đang cho con bú, nhìn đến nỗi làm cho nàng cũng cảm thấy ngại ngùng, mắng: - Chàng nhìn bậy cái gì đó?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, vội nói:
.- Có cần giúp không? Trong lúc nói, hắn đã ngồi đến bên giường, quan sát ở cự ly gần, giống như là kiếp trước chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ vậy.
.Hắn nhìn làm cho Nguyên Mẫu Đơn cũng thấy khó chịu cả người, nói: - Chàng làm gì vậy, con gái còn đang ở đây này.
.Nói đến con gái, Hàn Nghệ lập tức chột dạ, ngượng ngùng cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: - Đúng rồi, Mẫu Đơn, đừng có nghe lời đại ca nàng, đặt tên cho con gái chúng ta là Hàn Bất Quy, cũng quá khó nghe rồi đó.
.Mẫu Đơn ngạc nhiên, nói: - Cái gì mà Hàn Bất Quy?
.Hàn Nghệ nói: - Không phải đại ca nàng đặt tên cho con gái chúng ta là Hàn Bất Quy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn cả ra, cười khúc khích.- Lời đùa giỡn này của đại ca mà chàng cũng tin, việc đặt tên đương nhiên là phải chờ người làm cha như chàng cho phép chứ.
.Quả đúng như vậy! Thật ra Hàn Nghệ cũng đoán được là Nguyên Ưng mượn việc này để thúc giục hắn quay về, nhưng đối diện với Nguyên Ưng, hắn vẫn thật là không dám khinh thường.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng chợt hiểu ra, nói: - Đại ca cũng thật là, chàng đi làm chính sự, sao huynh ấy có thể dùng thủ đoạn này để gọi chàng về.
.Hàn Nghệ lại cảm thấy áy náy: - Mẫu Đơn, thật ra không trách đại ca của nàng được, đều là do ta cả, lẽ ra ta nên ở bên cạnh nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ lắc đầu, nói: - Ta không sợ chút nào cả, ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của chàng.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy vô cùng cảm động, một tay ôm lấy vòng eo của nàng, dịu dàng nói: - Mẫu Đơn, có thể lấy nàng làm vợ, đúng thật là phúc mười kiếp mà ta tu được.
.Nguyên Mẫu Đơn e thẹn cười, nói: - Vậy chàng đã nghĩ ra tên chưa.
.- Ta!
.Hàn Nghệ lần đầu làm cha, việc này quả thật chưa nghĩ tới, lại thấy Nguyên Mẫu Đơn bế con trong lòng, đột nhiên nói: - Hay là gọi nó là Hàn Nhụy thế nào?
.- Hàn Nhụy? Mẫu Đơn ngẩn ra.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nàng tên Mẫu Đơn, đóa hoa thì bao lấy bầu nhụy bên trong, giống như là bế trong lòng vậy, nàng xem có giống không. Nói rồi, ánh mắt Hàn Nghệ chuyển sang con gái.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn xuống, mỉm cười nói: - Chàng là cha nó, tất nhiên là do chàng làm chủ.
.- Được, vậy gọi là Hàn Nhụy! Hàn Nghệ vô cùng vui sướng, cảm thấy bản thân mình đã làm được một chuyện cho con gái, đưa tay ra, nhẹ nhẹ vuốt cái mặt nhỏ của con gái - Tiểu Nhụy nhi.
.Thế nhưng Hàn Nhụy hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, nhắm chặt hai mắt, ra sức bú sữa.
.Hàn Nghệ không tự chủ được liếc mắt nhìn cảnh trước mắt, trong lòng đầy thèm muốn, đột nhiên ánh mắt nhìn sang bên kia, ở đây còn có một cái, hay là--- !
.Đúng vào lúc này, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Ôi, có chuyện này chút nữa là quên nói với chàng rồi.
.Hàn Nghệ giật mình nói: - Chuyện gì vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Hơn một thàng trước, Vô Y đã hạ sinh một bé trai.
.Hàn Nghệ vui mừng nói: - Thật sao?
.Nguyên Mẫu Đơn cười gật gật đầu, nói: - Hơn nữa hai mẹ con đều bình an.
.Một trai một gái, hoàn mỹ như vậy!
.Ông trời, ông đối với ta không tệ a, bây giờ ông không nợ ta cái gì nữa rồi, không, là ta nợ ông mới đúng. Hàn Nghệ kích động đến nỗi không lời nào có thể diễn tả được, trong mắt lại chứa chan nước mắt, lại nhìn Nguyên Mẫu Đơn, ngây ngô nói: - Mẫu Đơn, nàng yên tâm, con người ta trước nay không trọng nam khinh nữ, con gái, con trai ta đều thích.
.Nguyên Mẫu Đơn cười gật đầu nói: - Chàng không nói thì ta cũng biết.
.Hàn Nghệ cười hì hì, vui mừng đến mức không biết nên nói gì nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy vẻ mặt hắn như con nít, mỉm cười không nói, đột nhiên, nàng cúi đầu nhìn, sau đó liền mặc lại y phục.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Sao vậy chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nó ăn no rồi, chàng xem, lại ngủ rồi.
.Hàn Nghệ nhìn xuống, nhìn thấy con gái miệng còn hơi mở, vẫn giữ dáng vẻ như đang bú sữa, mắt trái thì hơi mở ra một khe hở nhỏ, đã ngủ say thật rồi.
.Tốt rồi! Cuối cùng cũng đến lượt ta rồi! Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Phu nhân, nàng xem, ta đang đói đây nè.
.- A? Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ rồi lập tức hiểu, cả mặt đỏ bừng, mắng: - Chàng đừng có làm càn, con gái vẫn còn ở đây.
.- Vậy thì phải làm sao? Ta- ! Hàn Nghệ lộ vẻ buồn rầu.
.Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.
.- Mẫu Đơn, các người đã ngủ chưa?
.Là giọng của Tần Hồng Mai.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vẫn chưa ngủ, tẩu tẩu có chuyện gì sao?
.Tần Hồng Mai nói: - À, là thế này, ta sợ phu thê muội nói chuyện sẽ làm ồn đến Quả Nhi, hay là đưa Quả Nhi đến chỗ vú nuôi.
.Quả Nhi là tên mụ của Hàn Nhụy.
.Nói hay a! Hàn Nghệ hô lên: - Tẩu tẩu thông minh!
.Bên ngoài lập tức vang lên tiếng phụt cười.
.- Chàng nói bậy gì thế!
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ cả mặt trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.- Cái gì mà nói bậy, đây là chuyện nghiêm chỉnh. Hàn Nghệ chớp mắt một cái.
.Nguyên Mẫu Đơn xấu hổ không chịu nổi, bế lấy Hàn Nhụy, dưới sự dìu đỡ cẩn thận của Hàn Nghệ, bước xuống giường, lại không kìm được quay lại trừng mắt Hàn Nghệ một cái, mới đi ra khỏi bình phong.
.Qua một lát sau, Nguyên Mẫu Đơn quay lại sau tấm bình phong, chợt thất trên giường không người, không khỏi ngẩn ra, đúng lúc định quay đầu lại, thì một đôi tay đã ôm lấy eo của nàng, làm cho Nguyên Mẫu Đơn không khỏi hét lên một tiếng.
.- Phu nhân, ta nhớ nàng chết đi được.
.Giờ khắc này, Hàn Nghệ vui mừng đến phát khóc, cố gắng kìm nén đến mức sắp nội thương luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận