Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1096: Nhất định phải nhận.

.Tình nhân gặp nhau, tất nhiên là mọi thứ đều ở bên trong không nói.
.Ở trong mắt Phi Tuyết muội tử chỉ có Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ thì không thể như thế, khẩn trương hướng về phía Dương lão phu nhân hành lễ.
.Dương lão phu nhân cười gật đầu, lại nhìn về phía Dương Mông Hạo nói: - Tiểu Mông, con tới khi nào vậy?
.Dương Mông Hạo cung kính nói: - Dạ thưa nãi nãi, tôn nhi nghe mẫu thân đại nhân nói mấy ngày nay Triển Phi ca ca đã trở về Trường An rồi, vì vậy đến xem Triển Phi ca ca đã trở về chưa, chưa từng nghĩ tôn nhi vừa đến chân trước thì chân sau Hàn Nghệ đã tới rồi.
.Chân trước? Chân sau? Thực ngược cmn rồi! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Nhị công tử sắp về Trường An rồi à?
.Dương Lão phu nhân gật đầu, nói: - Có lẽ chỉ là mấy ngày này thôi! Nói xong, lại nói: - Hàn Nghệ, hôm nay ngươi đến đây là vì chuyện gì?
.Dương Tư Nột sắc mặt căng thẳng, đang định mở miệng, Hàn Nghệ làm sao lại cho ông ta cơ hội này, nhưng bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau (việc mình tính toán đã bị người khác tính trước rồi), Dương Mông Hạo vội vàng nói:
.- Hàn Nghệ là tới đặt sính lễ đấy.
.- A!
.Dương Phi Tuyết kinh ngạc kêu thành tiếng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần hiện lên một tầng đỏ ửng.
.- Nói hươu nói vượn!
.Dương lão phu nhân trầm giọng quát.
.Nhưng nhìn kỹ, trên mặt bà cũng có vẻ cứng đờ, hiển nhiên còn là vô cùng khẩn trương, tuy rằng bà không phản đối, nhưng bà cũng không muốn cho mọi người biết, cháu gái bảo bối đến tuổi cập kê này của mình lại nên duyên với người đã có vợ, bà rất mong Hàn Nghệ có thể nghĩ một biện pháp tốt để vẹn toàn cả hai bên, bằng không thì cho dù bà muốn đồng ý cũng chẳng được.
.Dương Mông Hạo kích động nói: - Nãi nãi, chuyện này là thật đấy, mới vừa rồi con nghe chính mồm Hàn Nghệ nói.
.Đúng là đồng đội tốt! Hàn Nghẹ gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Dương Tư Nột vội nói: - Mẫu thân đại nhân, người đừng nghe Tiểu Mông nói, người xem bức thư này trước đi.
.Nói xong, liền đưa lễ thiếp qua.
.Dương lão phu nhân vẻ mặt hoang mang tiếp nhận lễ thiếp, vừa mở ra xem lập tức hiểu được, hóa ra lễ vật này là để mời Dương Phi Tuyết đến Học Viện Chiêu Nghi giảng dạy, gọi tắt vì sính lễ, cũng không chỉ như vậy, bài thơ kia cũng dùng rất đúng chỗ, "nhìn ngang thành lĩnh sườn thành đỉnh", không phải chính là nói, "sính lễ" này giải thích như thế này cũng được, một câu hai ý nghĩa.
.Nếu để cho Võ Mị Nương biết Hàn Nghệ làm việc này, mà lại là để lừa cháu gái của nàng ta, thế nào cũng phải tức đến hộc máu.
.Dương lão phu nhân hừ một tiếng, nhìn Hàn Nghệ, hết sức uy nghiêm nói: - Ngươi cũng đúng là tính toán chu toàn đó. Nói xong liền đưa phong thư cho Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết làm sao có thể hiểu tâm địa gian giảo này của Hàn Nghệ, mặt đỏ bừng nhận lấy, Dương Mông Hạo cũng lặng lẽ sáp tới gần.
.- Lão phu nhân quá khen, việc hành thiện này, nói gì đến vất vả cực khổ! Hàn Nghệ chắp tay nghiêm trang nói.
.Dương Tư Nột lập tức nói: - Tiểu nữ là thân nữ nhi, tuổi lại nhỏ như vậy, sao có thể làm gương sáng cho người khác noi theo, quả thực là hồ đồ.
.Ông ta vừa dứt lời, Dương Mông Hạo liền nói: - Hóa ra là muốn mời bát tỷ của ta đi làm lão sư à! Trong giọng nói lại lộ vẻ thất vọng.
.Gã ta xem không có hiểu, nhưng Dương Phi Tuyết lại hiểu, mấu chốt là bài thơ kia thật sự quá rõ ràng rồi, đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Hàn Nghệ không lên tiếng.
.Dương lão phu nhân gật đầu nói: - Con ta nói có lý, Tuyết Nhi không làm lão sư được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu Phi Tuyết đã lớn tuổi rồi, ngược lại ta sẽ không mời nàng đến Học Viện Chiêu Nghi, bởi vì Học Viện Chiêu Nghi chúng ta đã mở ra tiền lệ, vì vậy có rất nhiều chỗ khác với học viện bình thường, Học Viện Chiêu Nghi của chúng ta theo đuổi đều là lão sư trẻ tuổi, lớn nhất không quá ba mươi tuổi, đây đều là bởi vì tài liệu giảng dạy của Học Viện Chiêu Nghi chúng ta khác với người khác, chỉ có những người trẻ tuổi mới phù hợp yêu cầu. Về phần thân nữ nhi, ở trong thư hoàng hậu đã nói vô cùng rõ ràng, Học Viện Chiêu Nghi chúng ta sẽ tuyển rất nhiều nữ tử lão sư, mục đích vô cùng đơn giản, chính là để thể hiện mẫu nghi thiên hạ của hoàng hậu, phương diện này nam nhân không tiện thay thế.
.Dương lão phu nhân và Dương Tư Nột liếc mắt nhìn nhau một cái, mặt lộ vẻ khó xử, nếu là lý do khác thì bọn họ cũng tiện từ chối, nhưng Hàn Nghệ nói, rõ ràng chính là xuất phát từ mục đích chính trị, một khi dính dáng đến chính trị, thân là đại thần, vậy thì không thể không cẩn thận suy tính.
.Dương Mông Hạo không suy nghĩ gì nói: - Con lại cảm thấy Hàn Nghệ nói rất đúng đấy, Hàn Nghệ tuổi cũng không lớn, nhưng khi hắn ở trại huấn luyện cũng làm lão sư của chúng con, hơn nữa chỉ cần hắn đi dạy, ngay cả các học viên của lớp khác cũng chạy đến lớp chúng con học.
.Tiểu tử này cuối cùng cũng không chống đối ta rồi! Hàn Nghệ nghe được cảm động không ngừng.
.Dương Tư Nột cau mày nói: - Nhưng cả nam lẫn nữ ở cùng một chốn thì còn ra thể thống gì.
.Hàn Nghệ vội nói: - Chuyện này thì xin Dương công hãy yên tâm, nữ lão sư sẽ chuyên ở một học viện dạy học, sẽ không ở cùng với nam lão sư.
.Hắn an bài như vậy, không chỉ là suy nghĩ đến nam nữ khác biệt, hắn chính là muốn hình thành sự cạnh tranh nam nữ thế này, để cho người trong thiên hạ biết nữ nhân làm lão sư còn mạnh hơn so với nam nhân một chút, vì về sau càng nhiều nữ tử quý tộc tham dự, đặt cơ sở vững chắc trong hàng ngũ lão sư.
.Dương Tư Nột không muốn cho Dương Phi Tuyết đi làm lão sư gì đó, chuyện này quá là kinh thế hãi tục rồi, hiện giờ nữ lão sư vốn là ít ỏi không có mấy, bình thường đều là nữ nhân như đạo cô, ni cô, với lại sính lễ này mà nhận, quỷ mới biết Hàn Nghệ đang có chủ ý gì, nhưng vấn đề là ở chỗ hoàng hậu đã đích thân viết thư cho ông ta, hai nhà lại là quan hệ thân thích, thời khắc này thật sự là không nắm chắc, hướng tới Dương lão phu nhân nói: - Mẫu thân đại nhân, người xem phải làm như thế nào?
.Dương lão phu nhân tâm sáng như gương, quả thật phục phen này khổ tâm này của Hàn Nghệ rồi, còn khiến Hoàng hậu tự mình viết thư nữa, suy nghĩ, nếu như không cho phép, Hàn Nghệ sẽ vài ba ngày lại chạy đến đây, sớm muộn sẽ dẫn đến lời ra tiếng vào, cho Dương Phi Tuyết ra bên ngoài, cho bọn họ một lý do thích hợp, ngược lại có thể tránh được lời ra tiếng vào, trong lòng cân nhắc tỷ mỉ một phen, lại nói với Dương Phi Tuyết:
.- Tuyết Nhi, con thấy như thế nào?
.Dương Tư Nột lập tức chuyển hai ánh mắt uy hiếp, chỉ cần bản thân Dương Phi Tuyết không chịu, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ thuyết phục rồi.
.Nhưng Dương Phi Tuyết trời sinh tính hiếu động, ngồi ở nhà sớm đã buồn chán rồi, lúc ở Dương Châu nàng còn có thể thi thoảng cùng Dương Triển Phi đi du ngoạn, nhưng đến Trường An, đặc biệt là sau khi Dương Tư Nột trở về, ra khỏi cửa một chuyến thật đúng là vắt óc tìm kế nha, không nói đến nhân tố Hàn Nghệ này thì nàng cũng muốn đi, hiện tại lại có di mẫu hoàng hậu làm chủ, việc này còn không đồng ý, vậy thì thực ngốc như lợn, ngượng ngùng gật đầu nói: - Dạ thưa nãi nãi, con cũng muốn góp một chút sức lực cho di mẫu!
.Không hổ là hồng nhan tri kỷ của ta, nói rất hay! Hàn Nghệ âm thầm tán thưởng Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết rất thông minh, nàng biết rằng chuyện này mấu chốt của trò này chính là ở Võ Mị Nương, bởi vậy bất kể lách thế nào cũng phải luồn quanh Võ Mị Nương, như vậy cha nàng chỉ có thể bó tay chịu trói.
.Quả nhiên, Dương Tư Nột mặt xanh tái mét rồi, nhưng ông ta cũng không dám tức giận.
.Dương lão phu nhân thấy vẻ mặt dám tức giận mà không dám nói của con trai, không nhịn nổi bật cười ha hả hai tiếng, nói: - Được rồi, để cho Tuyết Nhi đi thử một chút.
.Hàn Nghệ vội nói:
.- Lão phu nhân rất hiểu đại nghĩa, sự kính nể của vãn bối đối với lão phu nhân, giống như nước sông cuồn cuộn.
.Dương lão phu nhân nghe vậy khóc dở cười.
.Dương Tư Nột thì lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đứa con gái này cũng không chịu nghe ta, ho nhẹ một tiếng nói: - Nếu Tuyết Nhi muốn vì hoàng hậu mà góp một phần sức lực, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, hẳn là nên như thế, lễ này cũng không cần thu, tránh cho khách khí.
.- Vậy thì không thể được. Hàn Nghệ lập tức nói, đây mới là mục đích chủ yếu, lễ này ông không nhận, ta tới đây làm gì.
.Dương Tư Nột giận trừng hai mắt nói: - Tiểu tử... Ông ta vốn muốn nói "Tiểu tử ngươi", nhưng nghĩ đến Hàn Nghệ hiện tại là Tể tướng, như vậy không tốt lắm, vội vàng sửa lại, nói: - Hàn Thị lang ngươi cũng quá ức hiếp người rồi.
.- Không phải, không phải!
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Học Viện Chiêu Nghi chúng ta có tôn chỉ rõ ràng, đó là mọi thứ đều là suy nghĩ cho học sinh chứ không phải là lão sư, bời vậy mỗi vị lão sư đều phải kí khế ước, bằng không thì các lão sư này ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (không nỗ lực thường xuyên, làm việc dang dở). vậy thì làm sao có thể, chúng ta cũng không thể trói buộc bọn họ. Bởi vì cái gì gọi là không quy củ thì không phạm vi, như vậy căn cứ vào giá trị tinh thần trong khế ước quân tử thần thánh, chúng ta nhất định phải trả tiền công thích hợp, như vậy bản khế ước này mới có thể có hiệu lực.
.Dương Tư Nột hừ nói: - Ta không tin là ai ai ngươi cũng có thể tặng ngựa quý như vậy.
.- Điều này đương nhiên là không thể!
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Đơn giản vì Phi Tuyết còn có vai trò của một tấm gương gương mẫu, như vậy mới có thể có nhiều nữ tử hơn tham dự vào sự nghiệp hành thiện của hoàng hậu, đây là một khâu vô cùng trọng yếu, chúng ta nhất định phải viết rõ ràng điểm này trong khế ước với Phi Tuyết, nàng có thể nói là hình tượng đại sứ của Học Viện Chiêu Nghi chúng ta, vì thế phải báo ơn nàng bằng một cái giá đáng công bằng, bằng không mà nói, chẳng may Phi Tuyết đổi ý thì không thể nói rõ được, hơn nữa việc này sẽ làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Học Viện Chiêu Nghi chúng ta.
.- Ngươi!
.Dương Tư Nột tức giận đến thiếu chút nữa đã cắn lưỡi, cái gì mà hình tượng đại sứ, không ngờ ngươi lấy con gái của ta làm mồi nhử a!
.Nhưng một người nguyện đánh một người nguyện chịu, ông ta cũng chỉ có thể lo lắng suông.
.Dương Mông Hạo không hiểu, buồn bực nói: - Tam thúc, con ngựa quý báu như vậy, sao thúc lại không lấy?
.- Ngươi câm miệng cho ta!
.Dương Tư Nột nổi giận nói.
.Dương Mông Hạo sợ tới mức khẽ run rẩy, uất ức nhìn Dương lão phu nhân.
.Dương lão phu nhân không rảnh để ý đến gã ta, mấu chốt là sính lễ này thật sự là quá tuyệt, ở thời này mà nói, nhận sính lễ, chẳng khác gì là hứa gả con gái, chuyện này là không thể đổi ý, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng đến nước này rồi, cho dù ngươi cản lần này, ngươi có thể cam đoan lần nào cũng có thể cản được không, Hàn Nghệ là tặc tinh rồi, làm cho người ta khó lòng phòng bị, cùng hắn đấu não chuyện này, mệt hay không a? Bà cũng biết Dương Tư Nột có chút không phục, cảm thấy như là bị Hàn Nghệ đùa giỡn, qua mặt mình, nếu quả thật trở thành cha vợ con rể, mặt mũi này còn sợ không tìm về sao, vì thế nói:
.- Được rồi, được rồi sính lễ này lão thân nhận thay Tuyết Nhi.
.Trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ chắp tay nói: - Lão phu nhân thánh minh!
.Nói xong hắn lại lập tức nói: - Lão phu nhân, thực không dám giấu diếm, Học Viện Chiêu Nghi chúng ta nhập học môn đầu tiên, là dạy ghép vần, hiện tại bên phía nam lão sư đều là Trịnh công tử dạy, bởi vậy ta định trước tiên dạy cho Phi Tuyết, đợi đến khi tuyển nhận nữ lão sư, lúc đó sẽ do Phi Tuyết dạy, bởi vì thời gian cấp bách, ta phải lập tức dạy Phi Tuyết ghép vần.
.Dương Mông Hạo hiếu kỳ nói: - Ghép vần là cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đây là một phương pháp chú âm cho chữ phát minh mới nhất, mục đích là để cho học sinh nhận biết chữ nhanh hơn.
.- Vậy sao? Dương Tư Nột hừ nói: - Ngươi còn có bản lĩnh này?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chút bản lĩnh nhỏ này thì vãn bối vẫn có, nếu Dương công không tin, lát nữa có thể cùng đi nghe thử, cam đoan sẽ không làm Dương công thất vọng.
.Dương Tư Nột làm sao cam chịu là học trò của Hàn Nghệ.
.Dương lão phu nhân cũng hoàn toàn buông tha, nói: - Vậy thì các ngươi mau đi đi.
.- Tuân mệnh!
.Hàn Nghệ quay sang Dương Phi Tuyết liếc mắt ra hiệu một cái, trong lòng cực kỳ đắc ý, cứ như vậy, ngày ngày đều có thể chạy tới đây rồi, ha ha!
.Trong lòng Dương Phi Tuyết đương nhiên biết rõ, hai má ửng hồng, nhưng lại là càng thêm tú sắc.
.Dương Tư Nột thật sự không muốn Hàn Nghệ khinh người như vậy, bỗng nhiên nhìn Dương Mông Hạo liếc mắt một cái, nói: - Tiểu Mông, hình như con cũng rất hiếu kỳ với việc ghép chữ này thì phải.
.Không xong! Hàn Nghệ lập tức cả người run lên.
.Dương Mông Hạo gật đầu nói: - Đồ Hàn Nghệ phát minh, mỗi thứ đều rất thú vị, con cũng muốn đi mở mang kiến thức một chút.
.Tên khốn kiếp nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết thà rằng làm người vợ nhỏ, chớ làm bóng đèn sao? Hàn Nghệ hận không thể một cước đá ngất tên tiểu tử này, vội nói: - Dương công, thời gian này ta tương đối cấp bách, ta phải gấp rút dạy ghép vần cho Tuyết Phi, Tiểu Mông ở đó, ta không thể chuyên tâm được!
.Dương Tư Nột âm thầm cười lạnh, Tiểu Mông đi, ngươi mới có thể chuyên tâm. Nói:
.- Không sao, không sao, Tiểu Mông đang ở tuổi học bản lĩnh, nếu ghép vần đã tốt như ngươi nói, nó đi học một chút, đối với nó cũng là một chuyện tốt. Nói xong, ông ta hướng tới Dương lão phu nhân nói: - Mẫu thân đại nhân, người nói có đúng không?
.Dương lão phu nhân cười, gật gật đầu, chỉ cảm thấy Dương Tư Nột ở cùng Hàn Nghệ là trẻ ra rất nhiều.
.Dương Mông Hạo vội nói: - Hàn Nghệ huynh cứ yên tâm ta chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút, tuyệt sẽ không thêm phiền đâu.
.Ta tính được mở đầu rồi, vậy mà lại không có tính tới kết cục, thật sự là ngày khỉ gió!
.Hàn Nghệ không khỏi thầm chửi đổng một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận