Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1105: Chính là bao che cho con

.Cả nhà đi vào trong phòng ngồi xuống.
.Tiêu Thủ Quy hướng tới Hàn Nghệ cười nói: - Muội phu, đại danh của đệ đã không chỉ là danh chấn Trường An, hiện giờ đã truyền đến Ba Thục rồi, mặc dù ta mới trở về nhưng đã nắm rõ về những sự tích về đệ rồi, đệ còn trẻ tuổi như vậy mà đã làm tể tướng thật khiến người ta không thể tin được!
.Nói tới đây, gã lại nhìn về phía Tiêu Vô Y thở dài: - Cũng không sợ đệ chê cười, ta vẫn luôn lo lắng muội muội bảo bối của ta không thể xuất giá, thật không thể ngờ muội ấy có thể tìm được một vị lang quân như ý như đệ, coi như đã giải quyết xong một mối tâm sự của ta và phụ thân rồi..
.Tiêu Nhuệ cũng không kìm lòng được gật gật đầu.
.Nhưng Tiêu Vô Y lại sa sầm mặt nói: - Đại ca, huynh nói gì vậy, trước đây muội gây ra nhiều chuyện như vậy còn không phải vì người ta tới cầu hôn quá nhiều sao, còn nói muội không thể xuất giá, thật là buồn cười.
.Ngay cả lời của Tiêu Nhuệ nàng còn có thể xem như gió thoảng bên tai huống hồ là Tiêu Thủ Quy, huynh muội bọn họ cũng thường xuyên xảy ra tranh cãi, đặc biệt là thời điểm ăn tết, trước kia Tiêu Vô Y có chứng sợ mừng năm mới, vì mỗi năm tết đến, họ hàng thân thích gặp nhau, có một chuyện nhất định sẽ làm, đó là mở đại hội phê bình nàng.
.Tiêu Nhuệ hừ nói; - Con còn có mặt mũi nói!
.Tiêu Thủ Quy thì đã thành thói quen, không để bụng, hướng tới Hàn Nghệ nói: - Đệ phải quản giáo muội ấy tốt một chút, đừng quá nuông chiều muội ấy.
.Ta lại phải nuông chiều nàng ! Hàn nghệ nói: - Đại ca, Vô Y cũng không lỗ mãng như mọi người nghĩ, chỉ là nàng không câu nệ tiểu tiết, nhưng về chuyện thị phi đúng sai, nàng vẫn tuân thủ nguyên tắc. Chắc đại ca cũng biết, đệ xuất thân nông gia, thực ra ban đầu đệ cũng không hiểu biết quá nhiều, không có gì khác biệt, so với những đứa trẻ nông gia khác chính là nhờ Vô Y ở bên cạnh giúp đỡ đệ, ủng hộ đệ, dạy đệ biết số biết chữ, có thể nói như vậy, nếu không có nàng, ta cũng sẽ không có được như ngày hôm nay. Tất cả những gì nàng làm được đều vượt xa với bất cứ thê tử nào khác, lấy được Vô Y cũng là may mắn lớn nhất trong đời đệ, chỉ là nàng không thích gây chú ý nên nhất mực ở đằng sau âm thầm ủng hộđệ.
.Tiêu Thủ Quy sửng sốt, lần đầu gã thấy có người khen Tiêu Vô Y như vậy.
.Đừng nói gã, ngay cả Tiêu Vô Y cũng không khỏi tự hỏi trong lòng, ta thật sự tốt như vậy sao? Nhưng mặc kệ là thật haygiả, trong lòng nàng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ và cảm động, chỉ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn trong lòng, hốc mắt cũng hơi ươn ướt, trong mắt nàng giờ đều là hình ảnh Hàn Nghệ.
.Cô nương ngốc! Hàn nghệ vỗ nhẹ lên tay nàng.
.Tiêu Nhuệ nhìn thấy phu thê bọn họ ân ái như vậy, trong lòng rất vui mừng, càng nhìn Hàn Nghệ lại càng thấy thích.
.Tiêu Thủ Quy trong mắt cũng là tràn đầy sự cảm động.
.Chỉ có Tiêu Hiểu hưng phấn hét lên: - Tỷ phu, huynh nói thật sự là quá đúng, đệ vẫn nói tỷ đệ là nữ tử tốt có một không hai trên đời, tiếc là không có ai tin đệ, đợi lát nữa tiểu đệ kính huynh thêm một ly.
.Thế này là nhiều rồi!
.Tiêu Vô Y liếc Tiêu Hiểu một cái nói: - Đệ tránh qua một bên đi.
.Tiêu Hiểu sửng sốt, trong lòng không hiểu ra sao cả, tỷ phu khen tỷ, tỷ liền cảm động muốn khóc, đệkhen tỷ, tỷ lại bảo đệ tránh qua một bên, đệ có phải là đệ đệ ruột của tỷ hay không a!
.Gã lại không biết một câu " không ai tinđệ " của gã đã chọc giận Tiêu Vô Y đi, thật quá không biết ăn nói.
.Tiêu Thủ Quy cười ha hả, đang định mở miệng nói chợt nghe thê tử nói:
.- Phu quân, phụ thân, muội phu, muội muội, Tiêu Hiểu, mọi người tiếp tục trò chuyện, thân thể ta có chút không khoẻ, về phòng trước nghỉ ngơi một chút.
.Tiêu Thủ Quy sửng sốt, vội vàng nói: - Nàng không sao chứ?
.- Thiếp không sao, có thể là đi đường mấy ngày liền, có chút mỏi mệt thôi!
.Tiêu Nhuệ bèn nói: - Nếu đã như vậy, trước hết con đi nghỉ ngơi một chút, lúc ăn cơm ta cho Vô Y đi gọi con.
.- Ừm!
.Trước tiên nàng ta thi lễ với Tiêu Nhuệ rồi hướng tới Hàn Nghệ gật đầu xin lỗi, liền đi ra cửa.
.Kỳ thật Hàn Nghệ vẫn luôn chú ý đến nàng ta, vì hắn phát hiện đại tẩu này dường như có chút để bụng với mình, giờ thì càng thêm chắc chắn cảm giác của mình là đúng, bèn hỏi Tiêu Thủ Quy: - Đại ca, có phải vừa rồi đệ đã nói gì sai không?
.Tiêu Thủ Quy ngẩn ra, đang định mở miệng, Tiêu Hiểu lại giành nói:
.- Còn không phải là bởi vì chuyện đó.
.- Ngươi câm miệng!
.Tiêu Nhuệ, Tiêu Thủ Quy, Tiêu Vô Y tất cả đồng thanh nói.
.Tiêu Hiểu sợ tới mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, rụt đầu lại, không còn dám nói gì nữa
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, lại quay sang Tiêu Thủ Quy nói:
.- Đại ca, tuy rằng chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đệ đã cưới Vô Y thì chúng ta là người một nhà, cá nhân đệ cho rằng người một nhà không nên giấu giấu giếm giếm, có vấn đề gì mọi người cùng nhau nói ra là được, nếu mãi để trong lòng, đến khi không nhịn được nữa mới bộc phát ra, e rằng đến lúc đó mới khó có thể vãn hồi.
.Tiêu Nhuệ và Tiêu Thủ Quy liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy Hàn Nghệ nói cũng rất có lý, vấn đề nhỏ này cũng có thể biến thành vấn đề lớn, hơn nữa Hàn Nghệ đã chủ động hỏi đến như vậy, nếu vẫn còn không nói, ngược lại có thể khiến Hàn Nghệ khó chịu. Tiêu Nhuệ chợt nói: - Tiêu Hiểu, con ra ngoài một chút đi!
.Tiêu Hiểu ủy khuất nói: - Vì sao?
.Tiêu Nhuệ không nói gì chỉ nhìn Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu ủy khuất mím môi, cúi đầu đi ra ngoài, sắp ra đến trước cửa, gã còn ngoái đầu nhìn lại, nhưng đáng tiếc lúc đó, ánh mắt của mọi người còn chê gã đi quá chậm.
.Cứ như vậy, bóng lưng cô đơn của Tiêu Hiểu biến mất trong gió lạnh, thật là muốn thê lương bao nhiêu là có thê lương bấy nhiêu a.
.Tiêu Nhuệ thở dài nói: - Kỳ thật nhi tức (con dâu) ta đây chính là chất nữ (cháu gái) của Liễu Thích.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, dường như ý thức được điều gì đó. Lại nghe Tiêu Nhuệ tiếp tục nói: - Lúc trước phụ thân nó cũng không may mắn thoát khỏi.
.Bởi vì Lan Lăng Tiêu thị đã đầu phục tập đoàn Quan Lũng, nên Lan Lăng Tiêu thị hơn phân nửa là lựa chọn liên hôn cùng tập đoàn Quan Lũng, Liễu gia tất nhiên cũng không có ngoại lệ.
.Hàn Nghệ nhìn về phía Tiêu Thủ Quy nói: - Còn đại ca thì sao?
.Tiêu Thủ Quy thở dài - Ta chỉ là điều nhiệm đi Giản Châu đi làm Tư mã, so với nhà nội tử thì may mắn hơn nhiều.
.Trước đây Hàn Nghệ biết đại ca của Tiêu Vô Y làm Chiết Xung Đô úy ở Thông Châu, đây cũng chính là trưởng quan quân chính của một châu phủ, là người có thực quyền, còn Tư mã vốn dĩ là một trong những phụ tá của trưởng quan địa phương, nhưng sau đó lại biến thành một chức nhàn quan, không có thực quyền, chỉ là chuyên dùng để an trí những vương tôn quý tộc bị giáng chức.
.Hàn Nghệ nói với Tiêu Vô Y: - Ta không nhớ nàng đã nhắc việc này với ta.
.Tiêu Vô Y nói: - Khi đó chàng còn đang xuất chinh bên tây bắc, hơn nữa Nói xong nàng lại liếc nhìn Tiêu Nhuệ.
.Tiêu Nhuệ vội nói: - Hiền tếà, việc này cũng không có quan hệ gì vớicon, không phải con cũng thường nói sao, việc gì cũng có lợi có hại, cho nên việc này con tuyệt đối đừng để trong lòng.
.Tiêu Thủ Quy gật gật đầu cười nói: - Phụ thân nói đúng, muội phu, kỳ thật cũng không phải nội tử nàng đang giận đệ, trong lòng nàng rất rõ, việc này không thể trách đệ được, chỉ là nàng cảm thấy là nàng đã liên lụy tới ta, vừa rồi lại nghe đệ khen Vô Y như vậy, trong lòng mới có chút khổ tâm.
.Hàn Nghệ chợt hiểu ra, trước đây khi Vương hoàng hậu tại vị, Liễu gia vô cùngphong quang, bây giờ Liễu gia như cây đổ bầy khỉ tan tác, chắc chắn Liễu Thị có hụt hẫng trong lòng, lại nghe Hàn Nghệ khen Tiêu Vô Y là vợ hiền như vậy, trong lòng nhất định cóbuồn bã, đây là chuyện rất bình thường, thế nhưng hàn Nghệ lại cho rằng, chuyện này có chút không biết nói thế nào, người ta là một người đắc đạo, kê khuyển thăng thiên, đến chỗ hắn lại là tương phản. Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: - Đại ca, chuyện này huynh yên tâm, đệ sẽ bẩm rõ với bệ hạ, xin bệ hạ trọng dụng huynh một lần nữa.
.- Không thể, không thể!
.Tiêu Nhuệ nói: - Ta không cho Vô Y nói với con, chính là lo con sẽ làm như vậy, làm thần tử ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, dù là ở Thông Châu hay Giản Châu, cũng đều là làm việc cho bệ hạ, không có gì khác biệt. Hơn nữa Tiêu gia ta được thánh âm chiếu cố, một nhà quang vinh chúng ta cũng đã thấy đủ rồi.
.- Phụ thân nói đúng! Tiêu Thủ Quy cười nói: - Thực ra ta biết, vì đệ nên ta có thể tránh được một kiếp nạn này, trong các nữ tế của Liễu gia cũng chỉ có ta là tốt số nhất,. bản thân ta cũng không quan tâm, làm một Tư mã cũng rất thanh nhàn, ta tin không lâu nữa, nội tử cũng sẽ nghĩ thông suốt, đệ tuyệt đối đừng làm loạn đó.
.Phụ tử bọn họ tính cách rất giống nhau, đều là người không thích đấu đá, cũng không có tham vọng gì mạnh mẽ, bọn họ chỉ sợ Hàn Nghệ vì chuyện này mà đắc tội với Võ hoàng hậu, hoặc lại gây ra sóng gió gì, như vậy thì mất nhiều hơn được, thật ra họ thật sự không để tâm đến chuyện này.
.Tiêu Vô Y cũng dè dặt nói: - Phu quân, ta cũng không phải phản đối chàng giúp đỡ đại ca, nhưng bây giờ sóng gió vừa mới qua đi chưa lâu, nếu chàng lại nhắc đến nữa, chỉ sợ không phảu lúc, hay là đợi qua một thời gian nữa rồi hãy nói.
.Tiêu Nhuệ liên tục gật đầu: - Vô Y nói không sai, thực ra đây cũng không phải chuyện lớn gì, nhi tức của ta thông tình đạt lý, con tuyệt đối đừng để trong lòng.
.Vừa mới qua đi? Ha ha, chỉ sợ là còn chưa bắt đầu a, con cá lớn kia vẫn còn ở đây. Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Thủ Quy nói: - Đại ca, nếu cho huynh tiếp quản Giản Châu, huynh có tự tin vào bản thân mình hay không?
.Tiêu Thủ Quy sửng sốt, lẽ nào triều đình này là đệ mở ra à! Cười khổ nói: - Muội phu, đại ca thật sự không để ý, việc này đệ đừng quản nữa.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Đại ca có thể hiểu lầm rồi, đệ làm vậy không phải là để bù đắpgì cả, kỳ thật trong lòng đệ cũng cảm thấy việc này không có quan hệ lớn với đệ, chỉ là chiều hướng phát triển mà thôi, nhưng hiện giờ đệ đã đảm nhận chức Hộ Bộ Thị lang, mà Hộ Bộ Thượng thư cũng là cáo bệnh đã lâu, giờ Hộ Bộ là do đệ đang chưởng quản, đệ cần sự ủng hộ của địa phương, nếu đệ chỉ là muốn bù đắp, sao đệ không xin bệ hạ điều đại ca huynh trở về kinh thành chứ.
.Tiêu Thủ Quy hơi nhíu mày, mắt nhìn Tiêu Nhuệ.
.Tiêu Nhuệ bèn nói:
.- Hiền tế, những điều con nói là sự thực sao?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Cha vợ, người làm quan nhiều năm như vậy, người có từng thấy có Tể tướng nào không tiến cử nhân tài với bệ hạ chưa?
.Tiêu Nhuệ ngẫm lại cũng đúng, như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Hàn Nghệ cũng muốn xây dựng thế lực của mình, thì đương nhiên cũng phải đề bạt người của mình.
.Tiêu Vô Y như đổ một gáo nước lạnh, nói: - Nhưng đây là Thứ sử, chàng làm sao có thể làm chủ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Theo ta được biết, Thượng tá quan như Tư Mã, Trưởng sử, Biệt Giá bình thường không có t bất cứ quyền lực gì, nhưng chỉ cần điều nhiệm Thứ sử, vậy thì sẽ chọn ra một người trong số các Thượng tá quan thay cho Thứ sử, ta không cần phải kiến nghị với bệ hạ thăng quan cho đại ca, chỉ cần điều Thứ sử Giản Châu đi, vậy là có thể để đại ca lên làm Trưởng quan Giản Châu, hơn nữa ta bảo đảm nội trong vòng ba năm, là đại ca huynh có thể thực sự lên làm thứ sử Giản Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận