Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 448: Gần mực thì đen

.Dù sao cũng là kẻ lừa đảo, cảm xúc tới cũng nhanh, hơn nữa vô cùng chân thật, bây giờ Hàn Nghệ nhìn giống như thị trường chứng khoán sụp đổ, chuẩn bị giống như người muốn đến thiên đường.
.Nguyên Mẫu Đơn cao gầy duyên dáng, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Nghệ, giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ nói: - Ngươi vẫn ổn chứ? Trong giọng nói mang đậm sự quan tâm.
.Hàn Nghệ nghe xong lắc đầu không nói, trong lòng lại thầm nghĩ, đây là tình huống gì, nàng thế nào lại đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, đây cũng quá giả đi, chẳng lẽ nàng yêu ta? Oa! Chuyện này không khỏi quá bất ngờ.
.Đúng lúc này, nghe thấy tiếng bước chân truyền từ trong chợ Đào Bảo ra, Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, nói: - Nơi này không thích hợp để nói chuyện, đến chỗ ta ngồi một lúc đi.
.Hàn Nghệ gật đầu, thật ra hắn rất muốn hỏi, chỉ là ngồi một lúc thôi sao?
.Hai người đến Nữ Sĩ các, Nguyên Mẫu Đơn trước tiên rót cho hắn một chén trà nóng, sau đó ngồi đối diện với hắn, nói: - Tình huống bây giờ thế nào rồi?
.Hàn Nghệ chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: - Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì biết, ta hiện giờ thật sự không có tâm tư nói những chuyện này.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở dài, gật đầu nói: - Vậy ngươi hiện tại định làm thế nào?
.- Nếu ta có dự định, cũng sẽ không bảo những người bán hàng ở chợ Đào Bảo đi về trước.
.Hàn Nghệ thở dài một tiếng, nói: - Ta vẫn còn chút lá gan làm loạn, câu này nói rất hay, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mây bay, dù sao ta cùng với thực lực hai chợ cách nhau quá xa, bọn họ bồi thường được, nhưng chúng ta bồi thường không nổi, hơn nữa phía sau bọn họ còn có triều đình là chỗ dựa, một chiêu này ta thật sự bó tay không có cách nào khác, lúc này ta sợ sẽ thất bại thảm hại.
.Nguyên Mẫu Đơn cau mày trầm ngâm một lát, mới nói:
.- Thật sự xin lỗi, việc này ta thật sự bất lực, dù sao buôn bán không chỉ có một người làm, điều duy nhất ta có thể giúp ngươi là hủy bỏ đánh cuộc giữa chúng ta, một ngàn quan kia, chúng ta mỗi người xuất ra một nửa.
.Dựa vào cái chi! Cô nghĩ hay quá nhỉ. Cô chắc chắn thua rồi, ta dựa vào cái gì giúp cô đưa ra số tiền này.
.Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ mặt thông cảm của Nguyên Mẫu Đơn, thật tâm muốn phun vào mặt nàng, nhưng nghĩ lại, không đúng nha, khi nào mà Nguyên Mẫu Đơn lại quan tâm người khác như vậy? Ồ, ta hiểu rồi, nàng ta cố ý làm vậy, ai ôi, chiêu này thật đúng là cao tay nha, ta nếu như đồng ý với nàng, ta đây liền mất trắng năm trăm quan, đây cũng không phải là số tiền nhỏ. Nhưng nếu ta không đồng ý với nàng, đây chẳng phải nói cho nàng biết ta đây đang lừa nàng sao. Mẹ ôi, người phụ nữ này từ khi nào trở nên gian trá rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ nói: - Ta biết điều này đối với ngươi mà nói chỉ như muối bỏ bể, nhưng đây cũng là điều duy nhất ta có thể giúp ngươi.
.Giả bộ! Dùng sức giả bộ cho ta! Hàn Nghệ xua tay, cười khổ nói: - Thôi đi, thôi đi, ta cũng đã thua như vậy, còn ở đây mất một nghìn quan sao, coi như là mình giữ lại một danh tiếng tốt đi. Dù sao cũng làm việc thiện.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi chớ có hành động theo cảm tính nha, một khi ngõ Bắc đóng cửa, ngươi sẽ tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa còn phải nuôi nhiều người như vậy, cái gì cũng cần đến tiền, đến lúc đó một ngàn quan đối với ngươi không phải là một số tiền nhỏ đâu.
.Hàn Nghệ thật sự không thể tiếp tục giả bộ được nữa, mấu chốt là đã bị nhìn thấu thì không còn ý nghĩa gì nữa, hắn ảo não nói: - Được rồi, được rồi, đừng giả bộ ở đây nữa, thú vị lắm sao?
.Nguyên Mẫu Đơn kì thật cũng cảm thấy khó chịu, cười khúc khích, đôi mắt đẹp chợt lóe lên, nói: - Là ngươi giả bộ trước mà, chẳng qua là ta phối hợp với ngươi mà thôi, hơn nữa ta thấy ngươi giả bộ rất hào hứng đấy.
.Lừa người đương nhiên là hào hứng rồi, nhưng bị người lừa thì không còn thú vị nữa. Hàn Nghệ tức giận nói: - Cô thật sự càng ngày càng giảo hoạt.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Đây đều là học theo ngươi thôi.
.- Đừng!
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Ngàn vạn lần đừng nói vậy, ta đây là một người thật thà chất phác, từ khi nào thì dính phải giảo hoạt của cô rồi, cô cũng đừng hủy hoại thanh danh của ta, tốt xấu gì ta cũng là một vị quan.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, môi đỏ hơn mở ra, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, thảnh thơi thưởng thức trà thơm.
.Hàn Nghệ nói: - Ai! Cô làm sao nhìn ra vậy, ta diễn cũng không tệ lắm mà.
.- Cái này thật thì không giả được, mà giả thì không thật được. Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Hiện giờ hai chợ đều chủ động xuất chiêu, nhưng ngươi ngay cả tay cũng không động, vẫn luôn chờ bị đánh, điều này không giống với ngươi, không quan tâm tới thắng thua, nhưng ngươi không thể đến một hành động cũng không có, có thể thấy ngươi chắc chắn giữ cho mình một chiêu sau, ngươi vừa rồi đích thị là giả bộ.
.Lợi hại vậy sao?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi nói: - Đúng là lợi hại như vậy.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói: - Học đúng là giống thật.
.Nguyên Mẫu Đơn nhịn không được nữa, phù một tiếng, bật cười nói: - Đa tạ, đa tạ.
.Đổ mồ hôi! Hóa ra là giả bộ, sớm biết thế, ta nên có khí phách một chút, kích nàng rót thêm một ngàn quan ra. Hàn Nghệ đảo mắt, uống trà, không nói chuyện với nàng nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi liếc mắt nhìn hắn, nói: - Xem ra ngươi đã dự liệu từ trước.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Ngược lại chưa nói tới, một chiêu này của đối phương đơn giản trực tiếp, nhưng vô cùng hữu hiệu, quan trọng là vị trí địa lý của hai chợ rất tốt, cô cũng biết đấy, tuy rằng hai chợ này thuộc quy hoạch của triều đình, nhưng trên thực tế cũng dựa vào bố cục của Tường An mà hình thành, đông quý tây phú. Xung quanh chợ phía Tây đều là người giàu có, mà xung quanh chợ phía đông đều là quý tộc, cô nói xem thương nhân sao có thể vì ngõ Bắc mà bỏ qua hai chợ này, điều này hầu như không thể. Dưới tình hình này, ta rất khó thắng được, hơn nữa ta còn là một quan viên, điều này khiến cho sự việc trở nên vô cùng phức tạp. Biện pháp của ta chính là kéo dài, bởi ta tin tưởng chắc chắn sẽ có cơ hội chuyển biến, ta không tin bọn họ vẫn tiếp tục giảm giá, ta cũng không tin bọn họ sẽ tiếp tục đồng lòng như vậy.
.Nói một lúc lâu, giống như dỡ toàn bộ ra, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, thì lại giống như chưa nói điều gì. Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt có chứa sự hồ nghi. Công lực nói dối của Hàn Nghệ thật sự quá cao, lời này nói ra đích thực là có lý, hơn nữa vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, thật tâm nhìn không ra là giả. Kỳ thật nàng cũng nghĩ như thế, nói cách khác, lúc trước nàng sẽ không đánh cược một ngàn quan với Hàn Nghệ, nhưng nàng luôn cảm thấy Hàn Nghệ tuyệt đối sẽ không ngồi chờ đối thủ bắn mình, nhưng nàng không thể nghĩ ra đến tột cùng Hàn Nghệ cất giấu tuyệt chiêu gì.
.Tiểu tử! Mới vừa rồi bị cô nhìn thấu, chỉ là bởi vì ta khinh thường. Lần này, còn không lừa cô nữa sao, Hàn Nghệ đối với những hành động của chính mình, đó là có lòng tin mười phần!
.Một lát sau, Nguyên Mẫu Đơn không thể đọc được gì từ trong mắt Hàn Nghệ nữa, đột nhiên nói: - Kỳ thật ngươi cũng đang đứng ở thế bất lợi rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Xin chỉ giáo cho?
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Kỳ thật vô cùng đơn giản, chính là biến ngõ Bắc trở thành thị trường hoàn toàn thuộc về phụ nữ, kể từ đó, ngõ Bắc và hai chợ cũng sẽ không có bất kỳ xung đột nào, mọi người nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải rất tốt sao.
.Hàn Nghệ cười, nhìn Nguyên Mẫu Đơn không nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi nhìn cái gì đó?
.- Đương nhiên là mỹ nữ, chẳng lẽ là đại thẩm?
.Hàn Nghệ nói xong không cho Nguyên Mẫu Đơn cơ hội nổi bão, lập tức lại nói: - Kỳ thật đối với Nguyên gia các cô mà nói có ngõ Bắc hay không, khác nhau cũng chỉ ở Nữ Sĩ các, Nguyên gia các cô không giống với bọn Tiền Đại Phương, mặc dù ở hai chợ, thì cũng không có bất cứ ai có thể cạnh tranh được với Nguyên gia, chỉ có điều nam nữ khác biệt. Nếu ngõ Bắc hoàn toàn thuộc về phụ nữ, vậy thì buôn bán của Nguyên gia các cô có thể lên một tầng cao mới, ngược lại sự tồn tại của đàn ông sẽ làm suy yếu tác dụng của Nữ Sĩ Các.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu, nói: - Ta không phủ nhận, nhưng đối với ngươi cũng là một chuyện tốt, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục đấu cùng hai chợ nữa sao?
.Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Nếu có thể tiếp tục cạnh tranh, tại sao lại không chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Buôn bán phải có cạnh tranh mới có thú vị, nhưng nếu không có cạnh tranh, buôn bán căn bản không thể phát triển được. Chỉ có quy mô buôn bán ngày càng lớn, những thương nhân như chúng ta mới có thể sinh tồn được, cho dù lần này ta thua, nhưng lần khác ta nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi. Thật ra kết quả đối với ta mà nói cũng không quan trọng như vậy, ta coi trọng chính là quá trình. Tuy nhiên cho dù ta thua, ta cũng sẽ không biến ngõ Bắc trở thành nơi hoàn toàn thuộc về phụ nữ.
.- Vì sao?
.- Bởi vì không được phép.
.Hàn Nghệ nói: - Ngày nữ nhân sở dĩ có thể thành công, là bởi vì cách giữa đó là ngày nam nhân. Nếu ngày ngày đều là ngày nữ nhân, vậy thì phụ nữ ngày nào cũng chôn mình ở ngõ Bắc, đối với một gia đình mà nói, đây không phải là một chuyện tốt, mà đàn ông cũng không cho phép điều này. Đến lúc đó, chỉ sợ ngày nữ nhân sẽ bị bắt đóng cửa. Bất cứ chuyện gì cũng không thể nóng vội. Nói cách khác, cũng có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, đến tột cùng ngày nữ nhân có thể đi bao xa, có thể thay đổi như thế nào, chỉ có thời đại mới có thể quyết định được.
.Nguyên Mẫu Đơn như đang suy nghĩ, gật đầu.
.Ánh mắt Hàn Nghệ bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, lập tức nói: - Xin lỗi, ta có việc, cáo từ trước.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lưu Nga mang theo hai nữ tỳ đi qua dưới lầu.
.Hàn Nghệ bước nhanh từ Nữ Sĩ Các ra ngoài, sau đó từ con đường nhỏ chạy đến hậu viện, thấy Lưu Nga đến đây, vội vàng chỉnh sửa lại mình, một tay chống tường, một tay cầm hoa tươi thuận tay lấy được trong Nữ Sĩ các, chân trái đi sau chân phải, mũi chân vuông góc với mặt đất, tạo hình đẹp trai phong độ, chỉ có điều vừa rồi chạy hơi nhanh, vì vậy hơi thở gấp. Một lát sau, Lưu Nga liền đi tới, thấy Hàn Nghệ đứng trước cửa viện, tư thế quái dị, còn hơi sửng sốt, rồi lập tức hừ một tiếng.
.Hàn Nghệ làm như không thấy, đưa hoa tươi lên, thâm tình chân thành nói: - Lưu tỷ, khổ cực cho tỷ rồi.
.Lưu Nga làm như không nhìn thấy, vượt qua Hàn Nghệ đi vào.
.Cmn! Nếu ta ở hiện đại, cô còn không bị đôi mắt thâm thúy của ta làm cho thần hồn điên đảo sao. Hàn Nghệ buồn bực đập vào tường một cái, sau đó xoay người nhanh chóng đuổi theo. Đi vào trong sảnh, hắn lại là vẻ mặt tà nịnh, nói: - Lưu tỷ ngồi đi, uống trà đi, nhất định là mệt muốn chết rồi.
.Lưu Nga trừng mắt với Hàn Nghệ một cái, hừ nói: - Ngươi cho rằng như vậy thì xong rồi sao, ngươi có biết ta ở Hộ bộ chịu bao nhiêu uất ức.
.- Đương nhiên, đương nhiên. Hàn Nghệ gật đầu, thầm nghĩ, nếu đi diễu võ giương oai, thì ta đây đã đi rồi, còn muốn cô đi làm gì, cô đừng ra vẻ tinh tướng, cô chỉ biết giả bộ uất ức, nhưng lời này không thể nói ra, cười nói: - Lưu tỷ, ta biết tỷ phải chịu nhiều uất ức, kỳ thật ta cũng không muốn, nhưng việc này nếu ta ra mặt, ngược lại tỷ sẽ càng thêm buồn rầu, bởi vì dù sau ta cũng là quan, ta ra mặt sẽ khiến sự việc càng trở nên phức tạp, đến lúc đó tỷ lại oán ta.
.Lưu Nga nghe xong sắc mặt dịu xuống, nói: - Chẳng lẽ thế nào cũng phải đi cầu xin bọn họ sao, ta thật sự nghi ngờ, ngươi có phải cố ý đang chơi ta không, Hộ bộ rõ ràng là đứng về phía hai chợ, hơn nữa vẫn coi ngõ Bắc chúng ta là cái đinh trong mắt, ngươi còn bảo ta đi nói với hai chợ có ý đồ gì mà nhiễu loạn, lũng đoạn thị trường... việc này là bọn họ học theo chúng ta đấy, ngươi đây còn không phải là bảo ta tới cửa cho Bộ hộ làm nhục sao, ngươi không biết vừa rồi quan viên Hộ bộ châm chọc ta thế nào đâu.
.Càng nói nàng càng cảm thấy tủi thân, nàng vừa rồi ở Hộ bộ, bị quan viên châm biếm sống không bằng chết, còn phải trưng khuôn mặt tươi cười nghe bọn họ giáo huấn.
.Đương nhiên, nếu không phải như vậy, Hàn Nghệ cũng sẽ không nịnh nọt, hắn không cần hỏi, cũng biết Lưu Nga gặp phải chuyện gì, nếu không phải là hắn, có lẽ Lưu Nga còn bị phạt. Hắn nói: - Kỳ thật ta cũng không muốn cho để tỷ chịu tội này, nhưng nếu chúng ta không nói rõ việc này với Hộ bộ, đợi cho đến khi chúng ta phản kích, Bộ hộ sẽ dễ dàng can thiệp, biến số sẽ càng nhiều hơn. Hiện tại bọn họ sảng khoái xỉ nhục tỷ, nhưng cũng chặt đứt đường lui của mình. Đợi cho đến khi hai chợ gặp tai họa, bọn họ sẽ không biết phải làm gì. Tỷ cứ chờ đi, ta nhất định sẽ đòi hết lại cho tỷ, cái tội này tỷ tuyệt đối không phải chịu uổng phí.
.Lưu Nga nghi ngờ nói: - Thật sao?
.- Ta lấy nhân cách ra cam đoan.
.- Nhân cách?
.Ánh mắt phức tạp của Lưu Nga nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ không thể nói được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận