Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 946.1: Sai càng thêm sai

..
.Ba người có vẻ kinh sợ, nhưng lần này thì không phải sợ vì Hàn Nghệ là quan viên, mà là vì uy danh lan xa trong thương giới của Hàn Nghệ, bọn họ cũng từng muốn đến Trường An tìm Hàn Nghệ hợp tác, chỉ là mấy năm gần đây nơi này chiến sự liên miên, bọn họ chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.
.- Ba vị quá khiêm tốn rồi!
.Hàn Nghệ nói: - Ta vô cùng hy vọng có thể hợp tác cùng các vị, ta nghĩ đây là một sự liên thủ cường mạnh.
.Ba người vừa nghe liền hết sức mừng rỡ, đây cũng là đúng là điều bọn họ kỳ vọng.
.- Có thể hợp tác với Đặc phái sứ, đây là vinh hạnh của chúng ta.
.Sắc mặt thương nhân hiển thị rõ không thể nghi ngờ.
.Hàn Nghệ thì lại thở dài.
.Ngột Khả Liệt hiếu kỳ nói: - Sao Đặc phái sứ lại thở dài?
.Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: - Xin hỏi ba vị, các người nghĩ làm buôn bán thì kiêng kỵ nhất điều gì?
.Ba người ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ không hiểu ra sao cả.
.Ngột Khả Liệt hỏi: - Không biết Đặc phái sứ cho rằng là gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta cho rằng là chiến tranh. Thật ra ta sớm đã muốn đến bên này buôn bán, nhưng nghe nói ở đây cứ đánh nhau suốt, vậy thì ai dám đến đây làm ăn, có đúng không?
.Ba người vừa nghe, lại liếc mắt nhìn nhau. Tả Tư Mễ liền nói: - Đặc phái sứ minh giám, không phải chúng ta tình nguyện đi theo A Sử Na Hạ Lỗ, chỉ vì đại quân của gã áp cảnh, nếu chúng ta không đầu hàng thì sẽ bị gã giết, chúng ta cũng là muốn tự bảo vệ mình a!
.Hai người còn lại liên tục gật đầu.
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Chuyện này đương nhiên ta hiểu, A Sử Na Hạ Lỗ không biết tự lượng sức mình, ngông cuồng tự xưng vương, đúng là tự tìm đường chết, chuyện này không có gì để nói nữa, nhưng theo như ta biết, giữa bộ lạc các người cũng thường xuyên đánh nhau, ta chỉ không hiểu, tại sao các người cứ phải công kích đối phương?
.Ngột Khả Liệt liền nói: - Hơn phân nửa đều là nguyên nhân vì mục tràng (bãi chăn nuôi).
.- Mục tràng? Hàn Nghệ nghe vậy hơi nhướn mày!
.- Không sai!
.Ngột Khả Liệt nói: - Người sinh sống ở đây như chúng ta, hơn phân nửa đều sống bằng việc chăn thả, bởi vậy thường xuyên vì tranh chấp mục tràng mà đánh nhau, một khi bùng phát chiến tranh thì thế tất sẽ liên hợp lẫn nhau, bởi vậy chiến trận càng đánh càng lớn, trước đây Hiệt Lợi có thể bình định thảo nguyên, cũng là mượn chiến tranh mục tràng, khơi mào phân tranh, ở giữa thu lợi.
.Nói cho cùng vẫn là đất đai, cũng chẳng có gì khác với Trung Nguyên, đấu đi đấu lại, nguyên nhân cơ bản vẫn là về mặt đất đai, điểm duy nhất không giống chính là một bên là tranh bãi chăn nuôi, một bên là tranh ruộng cày.
.- Thì ra là thế!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nói: - Ba vị, ta đến đây chủ yếu là hy vọng có thể khiến cho bách tính của địa khu này an cư lạc nghiệp, không còn binh nhung tương kiến. Đánh một trận đại chiến này, mọi người đều tổn thất thảm trọng, người thua thiệt vẫn là hai bên, không có ai được lợi gì, hà tất phải như vậy! Bởi vậy ta có một yêu cầu quá đáng, ta hy vọng có thể có được sự ủng hộ của mấy ngàn người thành Hằng Đốc, trợ giúp ta bình ổn chiến hỏa, thúc tiến kinh tế phát triển, đây không những là kỳ vọng của triều đình, mà cũng là kỳ vọng của cá nhân ta.
.Điều này đương nhiên tốt a! Chỉ mấy tháng này, bọn họ đã vô số lần lảng vảng trước quỷ môn quan rồi, ba người lập tức biểu thị trên dưới thành Hằng Đốc nguyện dốc toàn lực ủng hộ Hàn Nghệ.
.Sau khi nhận được lời hứa của bọn họ, Hàn Nghệ lập tức bảo thành chủ Ngột Khả Liệt phái người lấy danh nghĩa của thống soái Đại Đường đi truyền triệu các bộ lạc ở vùng đất này gồm Đình Châu phía đông, Đa Thản Lĩnh phía bắc, thành Toái Diệp phía tây, Quy Từ phía nam, bảo những bộ lạc này lập tức phái người đến thành Hằng Đốc thương nghị chuyện phân chia mục tràng, và còn nói rõ, tốt nhất là thủ lĩnh bộ lạc đến, nếu không thì cũng phải là người có thể làm chủ được.
.Hiện giờ bộ lạc của khu vực này đều đã quy hàng triều Đường.
.Các thủ lĩnh bộ lạc vừa nghe thống soái quân Đường truyền triệu, mà lại là chuyện liên quan đến bãi chăn nuôi, đây chính là gốc rễ lập mệnh của mỗi một bộ lạc, bởi vậy đều tỏ vẻ vô cùng cẩn thận, nhưng cũng không có ai dám không đến, hiện tại quân Đường mạnh như vậy, đại quân của A Sử Na Hạ Lỗ đã bị tiêu diệt rồi, không ai có thể chống lại quân Đường, nếu không đến thì không chừng hôm sau quân Đường sẽ đến nhà, gần như đều là thủ lĩnh các tộc phi ngựa như bay chạy đến thành Hằng Đốc, cứ sợ đắc tội với thống soái quân Đường.
.Có đến hơn trăm bộ lạc lớn nhỏ.
.Nếu dựa vào thế lực để phân chia thì tuyệt đối không có nhiều như vậy, bởi vì một số bộ lạc nhỏ dựa vào bộ lạc lớn để sinh tồn, bọn họ đồng tộc đồng tông, liên hợp lại với nhau, thông thường đều coi bọn họ là một bộ lạc, nhưng Hàn Nghệ rõ ràng lấy bộ lạc làm đơn vị, bộ lạc nhỏ cũng phải phái người đến.
.Hàn Nghệ tiếp kiến những thủ lĩnh bộ lạc này ở trong viện tử lớn nhất của thành Hằng Đốc.
.Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Hàn Nghệ nói: - Hiện nay nếu các ngươi đều đã đi theo Đại Đường, cũng chính là nói các ngươi đều đã là con dân của Đại Đường, cũng giống như ta, vậy thì triều đình có trách nhiệm làm cho khu vực này dược yên ổn và phồn vinh, quyết không cho phép bất cứ người nào tự ý tàn sát con dân của Đại Đường ta, ở Trung Nguyên ta có một câu nói là, không có quy củ thì không vào khuôn khổ, ta nghe nói mâu thuẫn giữa các ngươi đều là vì tranh đoạt mục tràng, bộ lạc láng giềng gần như đều có tranh nghị liên quan đến mục tràng, hôm nay ta hẹn mọi người đến đây, chính là muốn vạch định giới hạn mục tràng.
.Lời này vừa nói ra, bên dưới lại vô cùng an tĩnh, mọi người chỉ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đang nghĩ, lúc này quân đội Đại Đường các ngươi đang ở ngay đây, ai dám nói không, ngươi muốn nói gì thì chúng ta nghe là được, đợi sau khi ngươi đi, chúng ta nên sống thế nào thì vẫn sống thế nấy!
.Hàn Nghệ quét mắt nhìn quanh, sao lại không biết bọn họ đang có ý định gì, lại nói tiếp: - Nhưng ta vẫn luôn tin rằng trên đời này không có sự phân chia công bằng tuyệt đối, chỉ có sự thỏa hiệp với nhau, nếu như nói để triều đình phân chia, các ngươi đều sẽ cảm thấy không phục, ngược lại triều đình còn mang tiếng không tốt, bởi vậy triều đình sẽ không can dự việc phân chia mục tràng, tất cả đều do các ngươi tự thương định, đây chính là mục đích ta gọi mọi người đến.
.Có không ít người nghe thấy vậy con ngươi bắt đầu đảo loạn.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Ta chỉ có một yêu cầu đối với việc này, đó là nhất định phải cho ta một kết quả, một ngày thương lượng không thành thì hai ngày, hai ngày không thành thì một tháng, mọi người tuyệt đối không cần phải vội, bởi vì mục tràng có quan hệ với bách tính của mỗi một bộ lạc các ngươi. Không cần quan tâm bộ lạc lớn hay bộ lạc nhỏ, đó đều là con dân của Đại Đường ta, trên cơ sở này, mọi người đều bình đẳng, bộ lạc lớn cũng thế, bộ lạc nhỏ cũng vậy, các ngươi đều có tư cách tranh thủ lợi ích thuộc về mình.
.Nhưng mà, một khi đã ký kết hiệp nghị, đến lúc đó các ngươi có hối hận thì cũng đừng oán trời giận người, muốn trách thì trách bản thân mình, bởi vì triều đình đảm bảo cho bản hiệp nghị này, kẻ nào làm trái hiệp nghị thì triều đình sẽ can dự. Nhưng ta phải nói là, trên đời này không có ai là kẻ ngốc, mỗi một người đều ích kỷ, đều muốn bộ lạc của mình tốt đẹp hơn, nhưng nếu các ngươi không biết suy nghĩ cho đối phương, như vậy thì vĩnh viễn cũng không đàm phán thành công.
.Chỉ những lời ngắn gọn đơn giản như vậy, tiếp theo Hàn Nghệ liền nhường sân khấu cho bọn họ. Dưới sự giúp đỡ của Ngột Khả Liệt bọn họ, Hàn Nghệ đã sắp xếp cho mỗi bộ lạc một doanh trướng, trước tiên các ngươi tự thương lượng một chút, rồi sau đó đến tìm bộ lạc tranh chấp mục tràng lớn nhất với ngươi để thương lượng, đối với việc này thì Hàn Nghệ không có bất cứ an bài gì, lợi ích sẽ khiến bọn họ đi đến cùng một chỗ.
.Đồng thời Hàn Nghệ cũng phong tỏa khu vực này, bất cứ người nào cũng không được ra vào.
.Bởi vì hắn sợ một khi để lộ tin tức, có những bộ lạc sẽ nhân cơ hội tiên hạ thủ vi cường, dẫn đến cục diện trở nên càng hỗn loạn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận