Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 730.1: Lĩnh vực chưa biết

.Câu nói đầu tiên này của Hàn Nghệ khiến mọi người ngồi đây đều nhìn nhau ngơ ngác, chúng ta chỉ để ngươi nói vài câu theo lệ thôi, không phải bảo ngươi đến đấu địa chủ, có cần thẳng vậy không? Chúng ta mở thương nghị bàn bạc cả tháng trời, một câu nói của ngươi thôi đã phủ định tất cả, đúng là không tôn trọng nghị hội chút nào.
.Còn Nguyên Mẫu Đơn thì rất có cảm giác mình đã mắc lừa rồi, trong lời nói của Hàn Nghệ bộc lộ dã tâm, nếu có Tiêu Vô Y ở đây, chắc nàng đã nhảy lên một cú móc tay đánh bầm mũi Hàn Nghệ, nhưng tính cách của Nguyên Mẫu Đơn tương đối tĩnh lặng, cho dù trong lòng không hề thoải mái, nhưng mặt vẫn luôn mỉm cười.
.Tuy nhiên, vì Nguyên Hi bọn họ không biết được hiệp nghị ngầm giữa Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn nên trong lòng họ lại khá mừng rỡ. Họ tốn biết bao công sức để Hàn Nghệ lên chức chủ quản, chẳng phải cũng vì nhắm đến kỹ thuật hắn có sao, nếu họ muốn lấy, có thể thông qua một số thủ đoạn nào đó. Cái chính mà họ muốn là sự thay đổi, không gì khó thì tìm hắn làm gì? Dù rằng câu nói này của Hàn Nghệ khiến họ vô cùng thất kinh, nhưng cũng phù hợp với lợi ích mà họ muốn đạt được.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Nếu ngươi muốn có được của cải tài sản nhiều hơn, trước tiên ngươi phải hiểu được nguồn gốc của số tài sản đó, đồng tiền không đến từ mậu dịch mà mậu dịch chẳng qua là sự trao đổi tài sản, một bên có lợi một bên ắt phải chịu tổn thất. Cũng có thể người chịu tổn thất không phải thương nhân hai bên, vậy đó hẳn là khách hàng, nhưng chắc chắn một điều là thế nào cũng có bên bị thiệt hại. Mà cái thật sự sản sinh ra tài sản chính là sức sản xuất, nếu từ giờ khắc này không còn sức sản xuất, vậy tài sản trên thế gian sẽ ngày càng ít đi, vì tài sản là để tiêu hao, chúng ta nên sản xuất hết sức, chứ không phải chuyển trọng tâm sang mậu dịch. Sản xuất mới là vốn của ta.
.Nguyên Hạc nói:
.- Nhưng ngươi phải biết rằng chúng ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ.
.- Ta biết, nhưng không có nghĩa ta tán thành.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vì sao trái cây của Nguyên gia là tốt nhất thế gian này, là vì Nguyên gia sở hữu đất đai màu mỡ, những giao dịch đất đai trước đó của Nguyên gia cũng là nhắm đến sự màu mỡ này, mà những loại đất màu mỡ nhất định xuất hiện ở xã có nhân khẩu đông, thế ắt sẽ rước họa lên thân, đất đai ở các xã hẹp vốn không đủ dùng, mà chúng ta còn không ngừng thôn tính, triều đình nhất định sẽ can thiệp. Nhưng, tại sao chúng ta lại tập trung vào những khu đất nhạy cảm này, đất đai Đại Đường ta mênh mông, không phải chỉ có mỗi đất Quan Trung này.
.Nguyên Nhạc nói:
.- Nhưng những xã có diện tích rộng hoặc là liên miên mấy trăm dặm xa ngút không có người ở, hoặc là đất đai cằn cỗi, căn bản không có lợi để mưu.
.Đường triều vì trải qua Tùy mạt chiến loạn, nhân khẩu giảm mạnh, nhưng diện tích rộng lớn hơn nhiều so với thời Tùy, điều này dẫn đến có nhiều chỗ bị bỏ hoang, nhưng con người là thế, không ai cam tâm tình nguyện đi khai hoang.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Có một thương nhân vĩ đại từng nói, thương nhân thật sự thông minh sẽ biết làm thế nào để lội ngược dòng.
.Nguyên Ưng ha hả nói:
.- Ngươi không phải đang nói bản thân mình chứ.
.- Đúng thế.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Khi tất cả mọi người đều nhắm vào một sản phẩm, thì trước tiên sản phẩm đó nhất định là hàng tốt, cái thứ hai chính là giá cả vô cùng gần với giá gốc, hoặc có thể là không gian lợi nhuận vô cùng nhỏ. Người thương nhân thông minh sẽ không nhìn vào những sản phẩm này, họ sẽ nhắm vào những sản phẩm bị đại đa số phớt lờ, vậy mới thu được lợi ích lớn hơn. Trên thế gian này chỉ có sa mạc là nơi cằn cỗi tuyệt đối, nếu không thì dù mảnh đất có cằn cỗi đến nỗi nào, thì hắn cũng có thể trồng được cây cối, chỉ cần chúng ta quy hoạch thích đáng là được rồi. Ngoài ra, nhân khẩu của Đại Đường ta ít ỏi, sức sản xuất có hạn, nhưng đại đa số người lại tập trung một khu, vậy sẽ lãng phí sức sản xuất, chúng ta cần hợp lý hóa sự sắp xếp lực lượng, vậy mới có thể đẩy mạnh sản xuất đến mức lớn nhất.
.Còn nữa, triều đình từng hạ chính sách xã hẹp dời sang xã rộng, nhưng hiệu quả không tốt lắm, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là, triều đình không phải ông chủ của bá tánh, lượng thực do bá tánh tự trồng mà ra, không phải do triều đình cho, ta đi ngàn dặm chắc sẽ bị đói chết mất. Nếu giao chuyện này cho thương nhân, ta cho rằng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, vì thương nhân là ông chủ, bọn nông dân và thợ thủ đều phụ thuộc chúng ta mà sống, chúng ta bảo họ đi, họ có thể không đi sao? Nếu tá điều và nô ti phía dưới của Nguyên gia ta tổ chức di dời, dù nới rộng đất đai sở hữu, nhưng triều cũng vô cùng vui vẻ, có thể còn ban thưởng chúng ta nữa.
.Nguyên Triết như thoáng chút suy nghĩ nói:
.- Nếu Nguyên gia chúng ta dẫn đầu làm vậy, hơn nữa có lợi mà mưu, những quý tộc khác sẽ mô phỏng theo, một lượng lớn nhân khẩu sẽ di dời, như vậy đồng thời khiến xã hẹp của chúng ta trở nên thong dong tự tại một chút.
.- Không sai! Nguyên Triết nói đúng vô cùng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây mới là cách làm của thương nhân, đè thấp giá cả, thừa dịp thu vào, lại nâng giá cao lên mà bán đi. Điểm khác biệt là, người thương nhân thông minh sẽ nhanh hơn một bước. Đương nhiên, đối với Nguyên gia thì triều đình vẫn là mấu chốt, người thương nhân thật sự thông minh tuyệt đỉnh là kẻ biết cùng lúc phối hợp với chính sách của triều đình, lại có thể trục lợi. Vì thế, điều đầu tiên ta muốn thay đổi chính là chuyển trọng tâm từ mậu dịch sang sản xuất.
.Nguyên Hi đợi một lúc, bảo:
.- Ngươi cứ nói tiếp đi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có câu mình vui không bằng mọi người đều vui, trên đời này chỉ có duy nhất một hoàng đế mới có thể duy trì hòa bình, nhưng nếu trên đời này chỉ có mỗi một thương nhân, thì người thương nhân không thể gọi là thương nhân thật sự, thương nhân không thể tồn tại riêng lẻ, mà phải tồn tại trong quần thể, vì kinh doanh cần sự giao lưu, Đại Đường ta đủ để dung nạp hơn ngàn hơn vạn thương nhân, chúng ta không nên đánh áp thương nhân khác, mà hãy giúp đỡ và khích lệ họ. Chỉ khi số lượng thương nhân đông thì tiền tệ mới xoay chuyển được, mới tạo nên tiếng vang, đồng tiền giấu trong nhà thì chả làm nên trò gì cả.
.Nói tới đây, hắn dừng một chút rồi bảo:
.- Chúng ta phải làm tốt hai việc này trước rồi bàn tính những chuyện khác, nếu hôm nay nói nhiều thì sẽ thành tham vọng viễn vông.
.Nguyên Hi trao đổi ánh mắt với Nguyên Nhạc bọn họ một phen, biểu hiện của họ đều rất bảo thủ, đột nhiên ông ta nhìn sang Nguyên Triết hỏi:
.- Nguyên Triết, cháu thấy thế - nào?
.Nguyên Triết nói:
.- Cháu cho rằng rất có lý, cứ như những thương nhân khác nói vậy, đều rất có đạo lý, mấu chốt vẫn nằm ở kế hoạch cụ thể của người chủ quản, mới biết có thực hiện được hay không.
.Đột nhiên Nguyên Ưng nói:
.- Nếu đã có lý thì đáng để thử, nếu không để Hàn Nghệ lên đảm nhiệm chức chủ quản làm gì.
.Nguyên Hi nói:
.- Đúng vậy, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.
.Nói xong ông ta nhìn sang Hàn Nghệ:
.- Hàn Nghệ, cứ làm theo ý ngươi đi.
.- Vâng.
.Nguyên Hi lại bảo:
.- Mấy tiểu bối các ngươi ra ngoài trước đi.
.Điều này không liên can đến Hàn Nghệ lắm, quy củ Nguyên gia là vậy, sự tồn tại của nghị hội là để phòng chống ngày sau người chủ quản sẽ đoạt chiếm tài sản, khiến gia tộc rạn nứt, rất nhiều chuyện họ đều bàn bạc ngầm, không để người chủ quản biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận