Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 881.1: Cưỡng chế bị bắt

.Bắt?
.Các con cháu hàn môn xung quanh đều ngẩn cả ra, đều có chứa địch ý nhìn đội binh lính này.
.Tên quan quân dẫn đầu kia hơi hơi nhíu mày, liếc nhìn Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ còn đang nhắm mắt đau thương, căn bản cũng không thèm nhìn gã, đành phải lặp lại một lần nữa: - Là Đại Tư Không lệnh cho chúng ta tới mời Hoàng gia Đặc phái sứ.
.Hùng Đệ nghiêng nghiêng mắt, hồ nghi nhìn gã, trôi qua một lát, mới nói: - Thế không đi có được không?
.Một câu nói kia đã khiến cho sĩ quan kia thiếu chút nữa là bất tỉnh, ngươi nhóc mập này, cố ý đùa bỡn ta đúng không, nói là mời ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, đừng có không biết tốt xấu nha.
.Tiểu Dã đột nhiên nói: - Nếu Đại Tư Không phái người tới mời Hàn đại ca ta, tại sao lại phái những binh lính như các ngươi tới đây, bảo một hạ nhân tới là được rồi, rõ ràng có âm mưu.
.- Đung đây, đúng đấy.
.Hùng Đệ gật đầu liên tục nói: - Các ngươi rõ ràng chính là bắt Hàn đại ca ta, Hàn đại ca ta đến tột cùng đã phạm vào tội gì, vì sao các ngươi muốn bắt huynh ấy?
.Sĩ quan kia lại liếc nhìn Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ còn đang nhắm mắt dưỡng thần, không, là nhắm mắt thở dài. Nói: - Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc.
.Hùng Đệ lập tức nói: - Ta sẽ không để cho ngươi bắt Hàn đại ca đi đâu.
.Những con cháu hàn môn còn lại thấy như thế, đột nhiên tỉnh ngộ lại.
.- Hàn tiểu ca đến tột cùng đã phạm vào tội gì, các ngươi dựa vào cái gì bắt hắn?
.- Ta biết rồi, các ngươi đích thị là quan lại bao che cho nhau, muốn mưu hại Hàn tiểu ca.
.- Hừ! đám ngụy quân tử này thấy nói không lại Hàn tiểu ca, liền muốn giết người diệt khẩu, thật sự là quá đê tiện vô sỉ.
.- Việc này không liên quan đến Hàn tiểu ca, đều là chúng ta làm, các ngươi muốn bắt thì hãy bắt chúng ta.
.Từng làn sóng âm thanh cứ đợt sau cao hơn đợt trước, mọi người đều nhảy lên trước, che ở phía trước người Hàn Nghệ, trong lòng bọn họ hiểu rõ vô cùng, nếu Hàn Nghệ ngã xuống, tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không.
.Sĩ quan kia nhướn mày, rất là buồn bực nhìn Hàn Nghệ, đây rõ ràng chính là mang tính cưỡng chế mà, nói là bắt cũng không đủ.
.Hàn Nghệ vụng trộm mở mắt ti hí nhìn, thấy độ lửa đã không sai biệt lắm, nếu chẳng may đắc tội bọn mãng phu này, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được nha, lập tức hô lớn một tiếng, nói: - Mọi người yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút.
.Mọi người thấy Hàn Nghệ mở miệng, đều an tĩnh lại, nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài một hơi, chắp tay hướng tới bốn phía nói: - Đa tạ các vị động thân tương trợ, tại hạ cảm kích sâu sắc, đa tạ, đa tạ. Nhưng ta thân là mệnh quan triều đình, có thể nào hiểu pháp luật mà phạm luật. Nói tới đây, hắn hất đầu một phat, cất cao giọng nói:
.- Xưa nay hỏi có ai không chết, hãy để lòng son chiếu sử xanh. Hàn Nghệ ta mặc dù ngã xuống, nhưng ta hy vọng ngàn vạn hàn môn có thể bởi vì ta ngã xuống rồi mà đứng lên, đừng mãi sống trong thế giới tự ti, nếu có thể hãy đầu đội trời chân đạp đất, vì nước xuất lực, vì quân phân ưu, tạo phúc cho dân chúng, làm một hàn môn chân chính.
.- Hàn tiểu ca !
.Không ít người cảm tính đều ảm đạm khóc lóc, dường như Hàn Nghệ đã là thịt nằm trên thớt gỗ, ngay sau đó sẽ anh dũng hy sinh vậy.
.- Hàn đại ca, ta muốn cùng đi với huynh.
.Hùng Đệ ôm tay Hàn Nghệ, chảy nước mắt nói.
.Không hổ là diễn viên, Tiểu Mập, hành động của đệ thật sự là quá xuất sắc mà. Hàn Nghệ mang theo ánh mắt trách cứ hàm súc nhìn Hùng Đệ, nói: - Tiểu Mập, chớ có càn quấy! Sau khi ta đi, đệ phải chiếu cố thật tốt cho đám người Mộng nhi, chớ để cho bọn họ chịu khi dễ, Tiểu Dã, đệ cũng như vậy, biết không?
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hùng Đệ cắn chặt đôi môi dày, khuôn mặt mập tròn mang đến vô số tiếng cười vui cho người khác, giờ phút này lại tràn đầy vô tận bi thương, nước mắt như tuyến trân châu đứt liên tục rớt xuống, thật sự là làm cho người ta quá cảm động, không ít người đều che mặt khóc rống lên rồi.
.Hàn Nghệ bước một bước xuống bậc thang, mọi người đều dạt sang hai bên mở ra một con đường, Hàn Nghệ đi tới trước mặt sĩ quan kia, nói: - Ta với ngươi đi là được rồi.
.Sĩ quan kia cả người vẫn còn đang ngơ ngác, gã vẫn còn chưa nói cái gì cả mà, vẫn luôn là khách khách khí khí đấy, kết quả gã như biến thành kẻ đã phạm cực nhiều tội lỗi vậy, nhất là ánh mắt tức giận kia của mọi người, làm gã cảm thấy ủy khuất không sao hiểu nổi, cuối cùng là chuyện gì xảy ra thế? Rất là buồn bực nói một chữ "Mời".
.Hàn Nghệ ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước.
.- Hàn tiểu ca!
.- Hàn tiểu ca.
.Từng trận tiếng la khóc, hiện trường vô cùng cảm động.
.Những binh lính kia đều nhìn đám con cháu hàn môn này giống như đang nhìn một đám bệnh thần kinh.
.Hàn Nghệ trong đám người đi ra, bỗng nhiên ánh mắt thoáng liếc xéo nhìn qua hướng bên trái, chỉ thấy một đạo thân ảnh hiện lên.
.Đợi sau khi hắn đi qua, chỉ thấy từ trong một ngõ nhỏ bên trái có một thân hình cao lớn đi ra, người đó đầu đội nón tre, dưới mũ rộng vành là một khuôn mặt già nua được che kín bởi tang thương, nhưng hai mắt lại sáng ngời hữu thần, lửa giận chợt lóe: - Hảo tiểu tử, dám cùng lão phu chơi cái kịch này, thật sự là buồn cười.
.Đợi sau khi Hàn Nghệ rời khỏi, Hùng Đệ lau nước mắt, nhỏ giọng quay sang Tiểu Dã hỏi: - Tiểu Dã, đệ xem vừa rồi ta diễn như thế nào?
.Tiểu Dã gật đầu liên tục.
.Tin tức Hàn Nghệ bị bỏ tù, lập tức truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, tuy rằng từ đầu đến cuối không hề có người nào nói muốn bắt Hàn Nghệ, nhưng ít ra trên chợ đều là truyền như vậy.
.Lối mòn!
.Tràn đầy kiểu theo lối mòn!
.Sĩ tộc cho tới nay chính là dùng cách này để hãm hại nhân sĩ hàn môn đấy, trước tiên là nói lý, nói lý không lại, liền lợi dụng cường quyền đến áp chế và hãm hại.
.Điều này làm cho sĩ tử hàn môn oán giận tới cực hạn.
.Nhưng mà, sĩ tộc bên kia thì lại nâng chén chúc mừng, rất là sung sướng, bởi vì theo lối mòn mà, Hàn Nghệ bị bắt, hoàn toàn phù hợp với lối mòn, bao nhiêu hiền sĩ hàn môn cũng là bởi vì muốn tấn công địa vị của sĩ tộc, cần làm cho chết thì chết, cần giáng chức thì giáng chức, sĩ tộc vẫn là phương thắng lợi. Kỳ thật đấu tranh giai cấp cũng là đấu tranh quyền lực. Bọn họ chỉ sợ hãi Hàn Nghệ, quả thật chơi không lại hắn, hiện tại Hàn Nghệ bị bắt, đám con cháu hàn môn còn lại tuyệt đối không chịu nổi một kích.
.Giờ quân đội dưới chân thiên tử so với dân chúng còn nhiều hơn, có ai còn có thể lật trời đây.
.Tiêu phủ.
.- Lão gia, không xong, không xong, cô gia bị người bắt rồi.
.Một quản gia nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, hướng tới Tiêu Nhuệ bẩm báo.
.- Ngươi nói cái gì?
.Tiêu Nhuệ đột nhiên đứng dậy.
.Quản gia kia thở hồng hộc nói: - Tiểu nhân mới vừa rồi đi ra ngoài chợt nghe thấy khắp nơi đều có người nói, buổi chiều hôm nay, Tư Không Lý Tích tự mình sai người đến ngõ Bắc, bắt cô gia đi rồi.
.- Tư Không Lý Tích?
.Tiêu Nhuệ nghe vậy run lên bần bật, tê liệt ngã xuống ở trên giường thấp: - Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận