Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 954.1: Cận vệ

..
.Đối với A Sử Na Hạ Lỗ mà nói, đây là một trận giết chóc!
.Hôm nay bọn họ gặp phải quân Đường, giống như một đám sói đói, giết chóc, điên cuồng giết chóc!
.Nhưng đối với quân Đường mà nói, thì đây là một trò chơi, hơn nữa còn là một cuộc chiến tranh có thêm gian lận.
.Mà kẻ thù có bao nhiêu người ngựa?
.Sẽ tấn công khi nào ở đâu?
.Sẽ áp dụng chiến thuật tiến công nào?
.Tất cả đều đã được sắp đặt ổn thỏa.
.Nếu còn đánh không thắng nữa thì nên đi tự sát.
.Vẫn là câu nói kia, Hàn Nghệ lấy sức của một người, biến chiến tranh trở nên vô cùng đơn giản.
.Ba vạn đại quân gần như bị toàn diệt ở Tuyết Dương Lĩnh.
.Cha con A Sử Na Hạ Lỗ bị Bùi Hành Kiệm giết chết tại chỗ. Thật ra lúc ấy A Sử Na Hạ Lỗ đã bỏ vũ khí xuống, chuẩn bị đầu hàng, nhưng Bùi Hành Kiệm làm như không thấy, xông lên trước một thương xuyên thủng ngực A Sử Na Hạ Lỗ, bởi vì cũng đã được sắp đặt sẵn, hơn nữa Hàn Nghệ còn đề xuất duy nhất một yêu cầu với họ, chính là phải giết chết A Sử Na Hạ Lỗ và các thủ lĩnh đứng đầu các bộ lạc trên chiến trường, phàm là thủ lĩnh các bộ lạc thì không cần để lại đường sống.
.Đám Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm không biết tại sao Hàn Nghệ lại có yêu cầu này, nhưng lúc ấy bọn họ cảm thấy, nếu A Sử Na Hạ Lỗ thật sự sẽ đến chui đầu vô lưới, nghe lời ngươi thì có sao. Thật không ngờ, A Sử Na Hạ Lỗ vẫn đến thật, đàn ông mà, phải tuân thủ cam kết.
.Bởi vậy những thủ lĩnh như Hí Vận, Khố Xạ, Mạc Khắc Lợi, toàn bộ bị chém xuống ngựa, không có bọn họ cơ hội đầu hàng.
.Trừ đó ra, tướng sĩ quân Đường đang tức nghẹn cũng cần giải phóng, ở thành Hằng Đốc không đồ sát, kết quả chính là giải phóng trên người các tướng sĩ Đột Quyết.
.Nói nghiêm túc, đây chính là một chiến trường giết chóc, phàm là những người không giơ tay lên, cơ bản là chết.
.Nhưng lần giết chóc này không thể so với lần trước, đây là đánh giặc, giết bao nhiêu người ai có thể khống chế được.
.Cùng lúc đó, một vị phó tổng quản khác Chu Trí Độ dẫn hai ngàn tinh kỵ bất ngờ đánh Toái Diệp trấn, bởi vì A Sử Na Hạ Lỗ cũng đưa quân sinh lực của Toái Diệp trấn vào trận chiến tranh này, một khi cướp được thành này, cũng có nghĩa quân Đường nắm được một khu vực lớn, thế lực của A Sử Na Hạ Lỗ căn bản là bị tiêu diệt toàn bộ.
.Nhưng lúc này, trên khuôn mặt Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm và tướng lĩnh không có bất kì vui sướng nào, chỉ có vẻ lo lắng
.- Bùi Tướng quân, tìm được chưa?
.Tô Định Phương lo lắng hỏi Bùi Hành Kiệm.
.Bùi Hành Kiệm lắc đầu.
.Tô Định Phương nhướn mày nói: - Kỳ quái, tất cả đều tiến hành thuận lợi như thế, theo lý mà nói Đặc phái sứ cũng có thể chạy trốn thuận lợi đến nơi đã đặt ban đầu. Nói tới đây, ông ta dừng lại một chút, nói: - Có lẽ đã xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, cũng có thể... có thể...
.Nói tới đây, ông ta không thể nói tiếp được nữa.
.Lúc này, Triệu Húc đột nhiên cưỡi ngựa đi tới, nói: - Tô tướng quân, có tướng sĩ quân địch nhìn thấy Đặc phái sứ, nhưng... !
.Tô Định Phương vội vàng nói: - Nhưng cái gì?
.Triệu Húc nói: - Thật ra bọn chúng vốn phụng mệnh đuổi bắt Đặc phái sứ, nhưng bị một người mạnh hơn ngăn cản, gã cũng không đuổi theo, nhưng gã mơ hồ nhìn thấy thủ lĩnh Thử Ni Thi Bộ Ban Tà đuổi theo... và còn nhìn thấy Ban Tà... làm Đặc phái sứ ngã ngựa.
.Tô Định Phương nói: - Sau đó thì sao?
.Triệu Húc chần chờ một chút, nói: - Sau đó gã liền chạy trối chết.
.Bùi Hành Kiệm lập tức nói: - Có thể bắt được Ban Tà kia không?
.Triệu Húc nói: - Mạt tướng mới vừa đi tìm, dường như chúng ta vẫn chưa truy bắt được Ban Tà.
.Bùi Hành Kiệm, Tô Định Phương ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
.- Dù thế nào, nhất định phải nhanh chóng tìm được Đặc phái sứ, sống phải thấy người, chết... !
.Tô Định Phương không nói được nữa, quát: - Còn không mau đi tìm.
.- Tuân mệnh!
.Đúng lúc này, trên trời bỗng nhiên đổ trận tuyết như lông ngỗng.
.Hàn Nghệ mất tích, cũng phủ một bóng tối lên thắng lợi này, nếu một tầng bóng ma, nếu Hàn Nghệ bình yên vô sự, đây tuyệt đối là hoàn mỹ, dù sao trận chiến này quân Đường thắng mà chỉ tổn thất rất nhỏ, người nên chết đều giết, lấy được hàng ngàn chiến mã, hơn nữa quân Đường còn chiếm được lương thảo Toái Diệp trấn.
.Nói đến Hàn Nghệ, sau khi hắn lên ngựa Trần Thạc Chân, một đường chạy như điên, cũng không biết qua bao lâu, hắn dần không chống đỡ nổi, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mơ mơ màng màng, lập tức hắn mất đi ý thức.
.Trong lúc mông lung, hắn phát hiện mình bị trói trên một chiếc giường lớn, một cô gái mặc áo đen, mang theo mặt nạ giáp bạc, múa roi da, tư thế hiên ngang, quật hắn hết cái này đến cái khác, hắn đau đến mức kêu trời kêu đất, sau đó cô gái này nhỏ sáp nến này lên miệng vết thương, đau đến mức hắn ngất đi.
.Chơi SM còn chưa tính, nhưng chơi đến muốn lấy mạng người, Hàn Nghệ thật sự khóc không ra nước mắt.
.Trong hôn mê, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy mình đang ở trong vực sâu vạn trượng, lúc lạnh lúc nóng, khiến hắn cực kỳ khó chịu, từ trước đến nay hắn luôn ý chí kiên cường, bây giờ chỉ cảm thấy bất lực.
.Đúng lúc này, một nhúm ánh sáng tìm đến, hơi chói mắt, mơ hồ nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang đi tới, bàn tay dịu dàng vuốt ve hai má hắn.
.- Vô Y, là nàng sao? Sao nàng không nói gì?
.Hàn Nghệ vội vàng kêu lên, nhưng mặc cho hắn cố gắng mở mắt ra thế nào, trước mắt đều mơ hồ.
.Bỗng nhiên, hắn lại cảm thấy bên người có hơi ấm, loại hơi ấm này làm hắn ổn định cảm xúc, trong mơ hồ hắn cảm nhận được hai thứ cực lớn mềm mại chống trên cánh tay mình, Tiêu Vô Y không có kích cỡ này, hắn lại hỏi: - Mẫu Đơn, là nàng sao?
.- Ngủ đi!
.Nữ tử đó rốt cuộc mở miệng nói, giọng nói như gần như xa, như có như không, rất mờ mịt.
.Một câu nói kia dường như đã đưa cho Hàn Nghệ cảm giác an toàn vô tận, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
.Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Nghệ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ồn ào muốn uống mấy ngụm nước, cũng không biết tại sao, lần này không có nước rót vào miệng hắn, hắn không khỏi chậm rãi mở mắt ra, giữa lúc mơ hồ, mơ hồ lại nhìn thấy khuôn mặt nữ tử kia, nhưng không giống với lần trước, lần trước hắn thế nào cũng không thể nhìn rõ dung mạo của đối phương, lần này dung mạo của đối phương dần dần rõ ràng hơn, hơn nữa gần trong gang tấc.
.Dung mạo thanh diễm thoát tục, làn da trắng nõn, mặc dù hai mắt nhắm, thần sắc vẫn lãnh đạm, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian.
.Hàn Nghệ vừa mở mắt, liền nhìn thấy mỹ nữ như thế, không khỏi có phần thất thần, một lát sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ, dung mạo này, đóng giả thành Cửu Thiên Huyền Nữ thật sự là quá hợp, khó trách nhiều người tin tưởng nàng đến vậy, nhưng... nhưng tại sao mình với nàng lại ngủ cùng nhau, hơn nữa tư thế của ta vì cái rắm gì lại như con chim nhỏ nép vào người vậy.
.Nữ tử này chính là Trần Thạc Chân!
.Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện mình bị nàng ôm vào ngực, hắn thề, dù là nữ ma đầu Tiêu Vô Y, một khi lên giường, cũng phải như chim nhỏ nép vào hắn nằm trong lòng hắn, kiếp trước kiếp này, từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ hắn ra, hắn chưa bao giờ được phụ nữ ôm vào ngực như vậy, hơn nữa đối phương còn là Trần Thạc Chân. Nhớ tới năm đó bọn họ đá đấu ở trong nước, khóe miệng hắn không khỏi cười khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận