Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 780.1: Đối mặt.

.Ở trước khi động phòng, hắn thực sự không hề nghĩ đến sẽ cùng Nguyên Mẫu Đơn có bất kỳ tiến triển thực chất gì cả, hắn thật sự coi đây thuần túy là việc đích đáng cần phải làm khi song phương hợp tác mà thôi. Nhưng sau khi phát sinh chuyện đó, tâm cảnh của hắn cũng đã xảy ra thay đổi, nếu nói rằng trước tiên là có tính sau rồi có yêu, thì cũng đúng. Cũng có thể nói là lúc trước Hàn Nghệ căn bản cũng chưa từng nghĩ đến, hắn cũng hiểu được việc này quá khó khăn, rất khó có hi vọng, nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, hắn không thể không thực sự đi đối mặt, có thể là tình ý xuất hiện vào lúc đó, cũng có khả năng đã sớm có rồi, đến thời điểm đối mặt mới phát hiện ra mà thôi.
.Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, đây đã là sự thật tồn tại khách quan.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy trong lòng run lên, chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết là mừng hay là lo, cũng không biết là đúng hay là sai, phòng tuyến trong lòng nàng đã hoàn toàn sụp đổ, thật sự là khó có thể giống như trước kia cứ mãi từ chối Hàn Nghệ từ ngoài cửa như vậy. Kỳ thật ở cái đêm mà Hàn Nghệ liều mình cứu giúp, nàng liền mơ hồ thích Hàn Nghệ, bởi vì lúc ấy là thời điểm nàng yếu đuối nhất, tử thần đã ở trước mặt, nàng cũng đã nhận mệnh rồi, là Hàn Nghệ vọt ra, đem nàng từ Quỷ Môn quan kéo lại, nàng không thể quên một màn kia, vẫn thường nằm mơ thấy cái đêm đó.
.Nhưng dù nàng biết, thì cũng không muốn đối diện. Về mặt lý trí nàng rõ ràng biết mình là một quả phụ, mà Hàn Nghệ là một đàn ông đã có vợ, xuất thân, địa vị cũng kém nhau quá lớn, đủ loại nhân tố gộp chung vào một chỗ, đã hoàn toàn nhìn không tới cho dù là một tia hy vọng, cho nên nàng cũng không nghĩ đến nhiều lắm, nhưng nàng càng thêm không ngờ rằng trung gian sẽ xảy ra nhiều chuyện bất ngờ như vậy, khiến cho nội tâm nàng vô cùng giãy dụa, trôi qua nửa ngày, nàng mới nói: - Ta ta muốn gặp thê tử của chàng trước đã.
.Ngụ ý, hết thảy đợi gặp thê tử Hàn Nghệ đã rồi nói sau, hôm nay nàng cũng không thể nào làm được cái việc buông tha tình ý đối với Hàn Nghệ, lại không muốn đi thương tổn thê tử của Hàn Nghệ, điều này vô cùng mâu thuẫn, bởi vậy nàng cảm thấy phải gặp mặt thê tử của Hàn Nghệ một lần, theo Hàn Nghệ, hai nữ nhân đều là vô tội, nhưng theo nàng, thê tử của Hàn Nghệ mới là vô tội nhất, tuy rằng sự tình phát triển cho tới bây giờ không phải là bản ý của nàng, nhưng nội tâm của nàng đối với thê tử của Hàn Nghệ vẫn tràn đầy áy náy.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu được, cũng hiểu được không nên bức nàng quá mức, nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng bất an, hai người các nàng gặp mặt, đây tuyệt đối là Hỏa tinh đụng Địa cầu, tuyệt không phải là khủng bố bình thường, hắn cũng không dám tưởng tượng hình ảnh kia, nhưng các nàng chung quy vẫn phải gặp mặt, gật đầu nói:
.- Được rồi! Dù sao nàng ấy rất nhanh cũng sẽ tới đây thôi. Kỳ thật hắn cũng không muốn giấu diếm tiếp nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp sớm một chút cưới Tiêu Vô Y vào cửa.
.Nói xong, hắn liền bò lên giường ngủ ở bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn cả kinh nói: - Chàng làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ngủ a!
.Hai tay Nguyên Mẫu Đơn đẩy hắn ra, vội vàng nói: - Không phải chàng đã hứa với ta rồi sao, vì sao còn muốn làm như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng nghĩ đi đâu thế, chẳng qua là ta ở nơi này của tá túc một đêm, giường của ta đã bị đán lính tôm tướng cua chiếm đi mất rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy câu lính tôm tướng cua, chỉ cảm thấy hận ý không hiểu nổi, cả giận nói: - Cái này thì có liên quan gì đến ta đâu, đây đều là chàng tự làm tự chịu, chàng mau chút đi xuống.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Mẫu Đơn, giang hồ cấp cứu, giường kia thật sự là không thể ngủ được, nàng yên tâm, ta cái gì cũng không làm, nàng chỉ cần chia cho ta một chỗ là được rồi.
.- Không được! Chàng mau đi xuống.
.Nguyên Mẫu Đơn quyết đoán nói.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ thấy nàng thần sắc kiên quyết, biết không diễn được nữa rồi, mất mát gãi đầu, niệm niệm không tha từ trên giường bò dậy, rồi xuống khỏi giường.
.Nhưng hắn vừa buông lỏng tay, trong lòng Nguyên Mẫu Đơn liền cảm thấy trống rỗng, vụng trộm liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, chỉ thấy hắn đứng ở trước giường, đáng thương nhìn mình, đi hai bước, lại quay đầu, nhìn đến mức khiến Nguyên Mẫu Đơn không hiểu mà cảm thấy áy náy không thôi, trong lòng âm thầm tức giận, thằng nhãi này thật đúng là đáng giận, sợ là ta sẽ bị hắn ăn gắt gao. Nói: - Đợi đã!
.- Cái gì thế?
.Hàn Nghệ lập tức thoáng cái xuất hiện bên giường.
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, nói: - Nếu chàng có thể !
.Không đợi nàng nói xong, Hàn Nghệ liền đã nằm xuốn bên cạnh nàng, ngửi hương thơm thản nhiên kia trên người nàng, hưởng thụ cảm giác thoải mái không nói ra được, ha hả nói: - Yên tâm, ta nhất định cẩn thủ quy củ, tuyệt sẽ không xằng bậy, ngủ, chỉ có ngủ thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn vốn tưởng rằng bên cạnh có một người nam nhân ngủ cùng, thì tối nay nhất định không thể ngủ được, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, có Hàn Nghệ ngủ ở bên cạnh, trong nội tâm nàng ngược lại cảm thấy kiên định vô cùng, kỳ thật trong tiềm thức nàng cũng hy vọng Hàn Nghệ có thể ngủ ở bên cạnh nàng, bởi vì đêm nay nàng vô cùng yếu đuối, cũng cần cảm giác an toàn, lại thấy Hàn Nghệ quả thực vô cùng thành thật, an phận ở bên giường, ngoan không chịu nổi, nên thoáng nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh liền ngủ mất.
.Một luồng ánh mặt trời chiếu vào trong phòng!
.Nguyên Mẫu Đơn chợt thấy cái trán có chút ngứa, hơi hơi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở trong ngực Hàn Nghệ, nàng rõ ràng nhớ rằng đêm qua hai người là mỗi người ngủ một bên, như thế nào khi thức dậy thì đã ôm lấy nhau rồi, không khỏi cảm thấy hai má nóng lên, ngượng ngùng không thôi, lại thấy Hàn Nghệ vẫn còn đang ngủ rất say, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng hoạt động hạ thân.
.Lúc này không động còn không sao, nàng vừa động, Hàn Nghệ cũng giật mình, thật nhanh ôm lấy nàng, một chân còn thuận thế khoác lên hông nàng, gắt gao kẹp lấy nàng.
.Cái tên hạ lưu bại hoại này!
.Mặt Nguyên Mẫu Đơn như ráng mây hồng, thầm mắng một câu, nàng thậm chí còn hoài nghi người này đang giả bộ ngủ, nhưng lại thấy không giống lắm, hình như thật sự vẫn đang ngủ rất say, nên nàng cũng không dám dùng sức giãy ra thêm nữa, sợ đánh thức Hàn Nghệ, nhưng nếu cứ như thế này, thì rất lúng túng nha. Hàn Nghệ ôm nhanh như vậy, nàng cũng không có cách nào lặng yên không một tiếng động thoát ra, rất buồn bực, vắt hết óc mà cũng không làm nên chuyện gì, nàng dứt khoát lười tránh ra thêm nữa, hàm chứa một tia không yên và ngượng ngùng nhẹ nhàng đem hai má dán trên ngực của Hàn Nghệ, mới đầu trái tim còn đập thình thịch rộn ràng, nhưng dần dần, nội tâm của nàng trở thành một mảnh an ổn, lại từ từ ngủ mất.
.Nàng đã thích loại cảm giác này.
.Chỉ sợ sau này cũng không thể rời khỏi rồi, bởi vì cái gọi là, do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (từ tiết kiệm lên xa hoa thì dễ, từ xa hoa xuống tiết kiệm thì khó) a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận