Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

ChChương 841.2: Kiêu ngạo! Bắt đầu từ giờ khắc này!

.Lý Nghĩa Phủ vừa đi, Lý Trị vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Hàn Nghệ, bảo: - Ngươi thật đúng là có thủ đoạn nha, không ngờ đã lấy được Vân Thành về nhà rồi, chúng ta vẫn còn là thân thích đấy.
.Đúng rồi! Ngươi là cậu của Tiêu Vô Y a! Không tốt, dù bối phận có rối loạn, ta cũng sẽ không gọi ngươi là cậu. Hàn Nghệ vội nói: - Không dám, không dám, vi thần sao dám trèo cao với bệ hạ. Dừng một chút, hắn lại nói: - Tuy nhiên vi thần cho rằng, tình yêu chính là tình yêu, không có quan hệ gì với sĩ thứ hay giàu nghèo cả.
.Võ Mị Nương cười nói: - Một khi đã như vậy, vì sao ngươi vẫn giấu diếm, không dám nói ra vậy.
.Lý Trị lập tức nói: - Đúng vậy a? Vì sao ngươi lại không dám nói ra?
.Mẹ kiếp! Vợ chồng các ngươi ức hiếp một mình ta, thì tính bản lĩnh gì. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, không có lên tiếng.
.Cuối cùng cũng có thể nói cho tiểu tử ngươi á khẩu không trả lời được. Trong lòng Lý Trị hơi có chút đắc ý, bảo:
.- Tuy vậy cũng là làm khó cho ngươi rồi, tính tình của Vân Thành, trẫm hiểu rất rõ, ngươi dám cưới nàng ta về, thì lòng can đảm của ngươi thật đúng là đáng khẳng định!
.Hàn Nghệ thẳng sống lưng, nói: - Không biết bệ hạ có nghe qua một câu, là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
.- Thế sao?
.Võ Mị Nương mím môi cười nói: - Nếu như thế, thì sao Vân Thành Quận Chúa lại đánh Lý thị lang chứ?
.Lý Trị lập tức tiếp lời: - Hoàng hậu nói không sai, việc này nếu thực sự truy cứu, thì thật đúng là phải hỏi tội ngươi, ngươi thân là trượng phu vậy mà lại không quản được thê tử của mình, thực là vô dụng. Nếu ngày khác. Nếu sau này Vân Thành lại có hành vi gì khác gì, thì trẫm vẫn sẽ hỏi tội ngươi.
.Hàn Nghệ nghe vậy suýt ngất, ta đây phải gánh nhiều ít tội a, ta đây còn muốn kiếm tiền hay không a, lần này bốc phét quá rồi, hắn nói: - Bệ hạ, ta cùng với Vân Thành Quận Chúa đều cực kỳ độc lập, không can dự vào chuyện của nhau đấy.
.Lý Trị hừ nói: - Nếu nàng ta là thê tử của ngươi, thì ngươi tất nhiên có trách nhiệm phải trông chừng nàng rồi, nếu không, việc này ngươi cũng đừng có hỏi đến.
.Hàn Nghệ co rút khóe miệng, nói: - Vâng, vi thần tuân mệnh.
.Lý Trị gật đầu nói: - Nhưng hiện giờ việc này cũng không thể giấu diễm được nữa, ngươi định giải quyết như thế nào?
.Võ Mị Nương hơi chuyển chuyển tròng mắt, cười khúc khích nói: - Bệ hạ, hiện giờ ngược lại là một cơ hội tốt, nô tì dám cam đoan, nếu lúc này Hàn Nghệ đi nói rõ hết mọi việc với Tống Quốc Công, thì Tống Quốc Công chẳng những sẽ không ngăn cản, ngược lại còn sẽ cao hứng không thôi.
.Lý Trị đầu tiên là sửng sốt, lập tức kịp phản ứng lại, hỏi Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, việc này không phải do ngươi cố ý an bài đi?
.Ngươi thật đúng là coi trọng ta, nhưng ta còn chưa thông minh đến vậy đâu! Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, vi thần còn chưa sống đủ đâu, sao dám gây ra chuyện như vậy. Nói xong, hắn dừng một chút, nói: - Nhưng mà hoàng hậu nói cũng đúng, vi thần thật sự đã nghĩ đến việc này.
.Lý Trị cười một tiếng, bảo: - Xem ra ngươi vẫn là nhân họa đắc phúc a!
.Hàn Nghệ cười cười, không lên tiếng đáp lại.
.Lý Trị nói: - Đi đi! Ngươi mau chút đi thôi, tránh cho cha vợ ngươi lại lo lắng hỏng mất.
.- Đa tạ bệ hạ đã lượng thứ, vi thần xin cáo lui.
.Hàn Nghệ vui vẻ ra mặt, vội vàng cáo lui.
.Hàn Nghệ vừa đi, Lý Trị đã lắc đầu cảm thán: - Thật sự không ngờ, hóa ra thê tử của Hàn Nghệ lại chính là Vân Thành, thật sự không thể tin nổi, có thời gian rảnh trẫm cũng muốn gặp vợ chồng bọn họ.
.Võ Mị Nương cười bảo:
.- Nô tì nghĩ rằng đây cũng là chuyện tốt, nếu Hàn Nghệ có đám hỏi với Lan Lăng Tiêu thị, sau này bệ hạ nếu muốn trọng dụng hắn, lực cản cũng nhỏ đi rất nhiều, không phải lúc trước chúng ta cũng muốn tìm một danh môn khuê tú gả cho Hàn Nghệ sao.
.Lý Trị gật đầu, đột nhiên nói: - Hoàng hậu, hiện giờ trên triều đình thật vất vả mới ổn đỉnh lại, vậy thì vụ án hỏa hoạn nên dừng ở đây thôi.
.Hiện tại Lý Trị hy vọng có thể làm ra chút công trạng, chứ không muốn cứ đấu đến đấu đi, Lý Nghĩa Phủ làm như vậy, sớm hay muốn cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi.
.Võ Mị Nương sửng sốt, lập tức nói: - Bệ hạ, nô tì cũng nghĩ như thế, nhưng nô tì cho rằng còn có thể quan sát thêm một thời gian nữa.
.Lý Trị cau mày hỏi: - Vì sao?
.Võ Mị Nương cười nói: - Nếu bọn họ không làm khó dễ Hàn Nghệ, thì việc này sẽ dừng ở đây, nhưng nếu bọn họ không đáp ứng, thì chứng ta có thể mượn chuyện này tạo một ít áp lực cho bọn họ.
.Lý Trị sửng sốt, đột nhiên kịp phản ứng lại hỏi: - Làm vậy có được không?
.Võ Mị Nương bảo: - Nô tì biết có chừng mực.
.Lý Trị gật đầu, nói: - Được rồi! Dù sao chỉ cần y không ra mặt là được.
.Ồ yê! Cuối cùng cũng có thể cưới Vô Y về rồi, mỗi ngày đều có thể ôm mỹ nhân ngủ! Hàn Nghệ đi ra hoa viên, hưng phấn suýt thì kêu lớn tiếng, dọc theo đường đi đều nhảy nhảy nhót nhót, khiến cho cung nữ đi ngang qua đều cảm thấy buồn cười.
.Đi được một nửa, bên đường đột nhiên có một người đi tới, người này chính là Lý Nghĩa Phủ vừa mới bôi thuốc đi ra, kỳ thật cũng không có bôi gì nhiều, chỉ là rửa sạch mặt, nhưng mà càng rửa càng giống đầu heo.
.Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a!
.Lý Nghĩa Phủ nhìn thấy Hàn Nghệ, không tránh khỏi trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ.
.Lý Nghĩa Phủ a Lý Nghĩa Phủ, tuy nói ta còn phải cảm tạ ngươi, nhưng ta còn phải mượn ngươi để diễn thêm trò nữa. Hàn Nghệ đi tới, bỗng nhiên biến sắc, cười lạnh bảo: - Lý Nghĩa Phủ, lúc này đây ta không thèm so đo với ngươi, chủ yếu là nhìn mặt mũi của hoàng hậu, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, đừng có thêm lần nào nữa, bằng không, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
.Hàn Nghệ vốn luôn luôn ôn tồn hòa khí đột nhiên chuyển biến lớn như vậy, làm Lý Nghĩa Phủ có chút giật mình, nhưng y cũng là xưa đâu bằng nay, chính mình đã bị đánh một trận, đầy bụng oán khí không có chỗ trút, hơn nữa trước đó y cũng không biết Tiêu Vô Y chính là thê tử của Hàn Nghệ, người không biết không có tội a, nên y không tránh khỏi giận tím mặt, nói: - Ngươi chẳng qua chỉ là thằng con nhà nông dân, cũng dám giương oai trước mặt ta.
.Phanh!
.Hàn Nghệ không đợi ông ta nói xong, đã đánh một quyền qua, Hàn Nghệ vẫn luôn bị đủ loại áp chế, hôm nay cuối cùng có thể dùng vũ lực kiêu ngạo một phen, thật đúng là thích đến hồ đồ.
.- Ôi!
.Lý Nghĩa Phủ sao ngờ được Hàn Nghệ sẽ động thủ, suýt thì bị một quyền của Hàn Nghệ đánh ngã, khóe miệng lại bắt đầu chảy ra máu tươi.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Hiện tại biết ta có dám hay không chưa?
.- Các ngươi đang làm gì đó?
.Chợt nghe được một tiếng hét thất thanh uy nghiêm.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía xa xa có một đội cấm quân hùng hổ đi tới, thầm nghĩ, rốt cuộc thì người xem cũng đã tới, cũng không biết bọn họ có nhìn thấy một quyền khí phách trắc lậu vừa rồi của ta không.
.Một người cầm đầu thấy là Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ, không nói hai lời, lập tức quay đầu, chỉ vào một ngõ nhỏ bên cạnh: - Có con chuột.
.Rồi đội người này lập tức nhảy vào trong ngõ nhỏ.
.Lý Nghĩa Phủ căn bản không rảnh bận tâm đến những chuyện này, y che mặt, cả kinh nói: - Ngươi --- ngươi dám đánh bản quan, ta muốn đi cáo trạng ngươi với bệ hạ.
.Hàn Nghệ không chút nào sợ hãi: - Ngươi đi cáo trạng đi! Xem bệ hạ sẽ giúp ai? Con cóc nhà ngươi cũng đòi ăn thịt thiên nga, thật sự là không biết xấu hổ.
.Chuyển biến như này quả thật làm cho Lý Nghĩa Phủ không kịp phản ứng, y nhìn Hàn Nghệ chằm chằm, cả người kịch liệt run rẩy, hai mắt lộ ra sự oán hận.
.- Không đi tố cáo sao?
.Hàn Nghệ khinh thường cười bảo: - Vậy thì ta đây đi trước. Nhớ kỹ, không được có thêm lần sau đấy.
.Nói xong, hắn lập tức ngênh ngang bước ra ngoài cung, nện bước đi đường đều khác xưa, đó là từng bước ra gió a.
.Từ giờ khắc này, đã không có ai có thể ngăn cản hắn kiêu ngạo nữa!
.Lý Nghĩa Phủ nhìn bóng lưng Hàn Nghệ rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói: - Giỏi cho tên nông dân nhà ngươi, Lý Nghĩa Phủ ta nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định phải làm cho ngươi không được chết tử tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận