Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 618: Vác cuốc của các ngươi lên

.Mười mấy con sói hung dữ kia trông thấy người này tới, lập tức ngoan ngoãn lui qua 1 bên.
.- Nguyên bảo chủ !
.Trong ánh mắt nam nhân kia lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức cầm kiếm chắp tay nói.
.Người này chính là Nguyên Ưng.
.Ông ta nửa cười nửa không nói: - Liễu Như Phong, đã lâu không gặp.
.Mà nam nhân này chính là thiên hạ đệ nhất thích khách Liễu Như Phong, y thản nhiên nói: - Đã lâu không gặp. Nói rồi ánh mắt của y quét một vòng quanh mặt đất, nói: - Chúng ta và Nguyên bảo chủ từ trước đến giờ nước sông không phạm nước giếng, không biết hành động này của Nguyên bảo chủ là có ý gì ?
.Nụ cười của Nguyên Ưng vụt tắt, nhổ cọng cỏ đi, nhíu mày không vui nói: - Ngươi nói xem ?
.Liễu Như Phong nói: - Đây chỉ là điều ngoài ý muốn, chúng ta muốn giết Hàn Nghệ, không may lệnh muội cũng có mặt, nhưng người của ta đã để nàng rời đi rồi, là tự nàng không bằng lòng đi đấy thôi, vậy thì không thể trách chúng ta được.
.Nguyên Ưng nghe xong nổi trận lôi đình nói: - Tiểu muội ta không đi, thì các ngươi nên cút, đúng là một đám không hiểu chuyện, tuổi tác của các ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa.
.Liễu Như Phong hơi nhíu mày, rất không hài lòng, ánh mắt nhìn về phía đám thi thể, trông thấy nội tạng của họ bị moi ra ngoài, nhíu mày giận dữ nói: -- Bất luận thế nào, lệnh muội chung quy là bình an vô sự, Nguyên bảo chủ đâu cần dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến như vậy.
.Nguyên Ưng cười lạnh nói: - Nếu tiểu muội ta không may xảy ra chuyện gì, thì hiện giờ các ngươi vẫn còn sống đấy, ngươi nên vui mừng vì ta không moi nội tạng bọn chúng ra khi chúng còn sống, hơn nữa, ngươi lúc này cũng chẳng dư sức mà lo nghĩ cho người chết nữa.
.Liễu Như Phong thoáng sửng sốt, rồi lập tức lộ vẻ phấn khích nói: - Sớm biết như vậy có thể ép Nguyên bảo chủ ra tay, thì tại hạ lúc trước đâu cần năm lần bảy lượt tới thỉnh cầu Nguyên bảo chủ đấu với ta một trận. Chẳng giấu gì bảo chủ, đến tận bây giờ tại hạ vẫn không tin, bảo chủ có thể dùng sức lực của 1 người, chém giết mấy trăm cao thủ Đột Quyết, thế nhưng, nếu không so tài cùng bảo chủ, tại hạ tuyệt đối không dám tự xưng thiên hạ đệ nhất.
.- Ngươi thật là hết thuốc chữa ! Nguyên Ưng lắc đầu, nói: - Những lời thừa thãi không cần nói nhiều, hôm nay ta đến, không chỉ để lấy mạng ngươi, kể cả cái mạng thứ hai của ngươi ta cũng muốn lấy.
.Liễu Như Phong kinh ngạc nói: - Mạng thứ hai ?
.Nguyên Ưng nói: - Đúng vậy ! Xuất chiêu đi !
.Liễu Như Phong có cảm giác như bị người khác làm nhục, trên mặt cũng giận dữ không vừa lòng, nói: - Kính mời bảo chủ rút binh khí.
.- Binh khí ? Nguyên Ưng cười khinh khỉnh, sải bước về phía Liễu Như Phong.
.Liễu Như Phong một tay nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt sống chết nhìn chằm chằm Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng lại giống như không có chuyện gì, vẻ mặt thoải mái hướng tới chỗ Liễu Như Phong.
.Đợi ông ta tới trước mặt, tức khắc ánh kiếm lóe sáng.
.Làm sao có thể ?
.Liễu Như Phong ngây ra như phỗng nhìn hơn mười con sói kia.
.Chỉ trông thấy thân hình cao lớn của Nguyên Ưng giống như con gấu đen đứng sau lưng y, một bàn tay lớn đem y ghì chặt vào lồng ngực, bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay phải của y, ép mũi kiếm hướng vào cổ họng y.
.- Không thể nào ! Làm sao có thể !
.Liễu Như Phong lắc đầu, tự mình lẩm bẩm. Từ trước đến nay, y đều nổi danh nhờ sự nhanh nhẹn, nhưng ngay trong thời khắc này, y lại cảm thấy bản thân mình quá chậm chạp.
.Thế nhưng, mũi kiếm đã im lặng cắt đứt cổ họng của y.
.Liễu Như Phong nắm lấy thanh kiếm của mình, mang theo nỗi tuyệt vọng không thể tin được ngã xuống từ trong lòng Nguyên Ưng.
.Mười mấy con sói giống như trông thấy thức ăn ngon, liền chuẩn bị vồ tới, Nguyên Ưng phẩy bàn tay to lớn: - Các bằng hữu, gã không phải là bữa trưa của mọi người đâu. Nói rồi ông ta xoay người đi ra phía ngoài, lười biếng nói: - Đợi bằng hữu của ta thưởng thức xong, sẽ đem đám xương cốt rác rưởi của chúng đem về cho chủ chúng.
.- Tuân mệnh !
.Trong rừng vang lên một hồi tiếng vọng.
.Nguyên Mẫu Đơn đứng trước chiếc bàn, đôi tay linh hoạt cẩn thận dịch chuyển bồn hoa trước mặt.
.Mà phía đối diện có một vị đại thúc khuôn mặt khổ sở đang đứng, - Tiểu muội ! Ca đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, trò đùa đó quả thực quá đáng lắm, nhưng muội phải tin ta, ta tuyệt đối không có chút ác ý nào, muội cũng biết ta đã lớn tuổi, Tiểu Hổ lại là đứa nhỏ không hiểu chuyện, lúc nào cũng chạy đi tìm đường chết, ca thật lo lắng có ngày kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, mỗi lần nghĩ đến Tiểu Hổ, ca thật sợ đến phát khóc. Muội tha thứ cho ta lần này, được không ? À, ca vừa nãy đã nghiêm khắc giáo huấn mấy tên không hiểu chuyện đó một trận, bọn họ nhất định sẽ không gây phiền toái cho Hàn Nghệ nữa đâu.
.Kẻ này chính là Nguyên Ưng, chỉ là không còn khí phách uy phong như khi này, ngược lại còn có vẻ khổ sở đáng thương.
.Nguyên Mẫu Đơn không ngừng tay, thản nhiên nói: - Nếu bây giờ huynh có thể lập tức biến mất trước mặt ta, ta sẽ tha thứ cho huynh.
.Vèo một tiếng !
.Binh !
.Cửa liền đóng lại, chỉ nghe từ bên ngoài phòng vọng đến ân thanh của Nguyên Ưng, - Tiểu muội, muội cứ từ từ làm bồn hoa của mình đi, ca không làm phiền muội nữa, ca đi trước đây.
.Lại nghe một tràng tiếng vó ngựa đi xa dần.
.Khóe miệng Nguyên Mẫu Đơn không khỏi lộ ra một nét cười khổ, khẽ lắc lắc đầu, bỗng nhiên, ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn về phía bồn hoa trước mặt, không khỏi ngẩn ngơ mất hồn, chỉ trông thấy những đóa hoa muôn sắc tạo thành cầu thang xoắn ốc, nhưng bên trên lại cà một mặt phẳng đầy cỏ dại, trong lồng ngực bỗng vang lên một tiếng cười: - Bồn cây này quả là có lai lịch lớn lắm nhé, tên gọi là cỏ khô cắm trên hoa tươi.
.Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng nàng lộ ra một ý cười hoa mỹ.
.Canh bốn.
.Trời vẫn còn tối đen, tiếng trống khiến mọi học viên đều căm thù đến tận xương tủy lại vang lên, nhưng so sánh với ngày thường, hôm nay còn xem như khá nhân từ, dù sao cũng sắp phải thức dậy ngay rồi, vì thế mọi người cũng chỉ oán thán vài câu, mau chóng mặc y phục, đến thao trường tập hợp.
.Khung cảnh không có gì khác biệt so với lúc trước, Hàn Nghệ chắc chắn có mặt, trừ hắn ra cũng không có ai có thể làm cái chuyện nhàm chán này.
.Hàn Nghệ cao giọng nói: - Các học viên, chúc mừng các ngươi.
.Phát ngôn điển hình của Hàn Nghệ, trước tiên là giăng bẫy, sau đó từ từ đùa giỡn với ngươi.
.Đám học viên chẳng nói chẳng rằng, ngoại trừ tên Dương Mông Hạo ngu xuẩn, những người còn lại trên mặt ai nấy đều không có vẻ bất ngờ, đều là vô cùng cẩn trọng nhìn Hàn Nghệ.
.Mẹ nó ! Đám nhóc này trở nên thông minh rồi, không dễ lừa gạt nữa ! Hàn Nghệ đều trông thấy cả, tiếp tục nói: - Bởi vì các ngươi sắp được nghênh đón nhiệm vụ khẩn cấp đầu tiên của trại huấn luyện.
.- Nhiệm vụ khẩn cấp ?
.Uất Trì Tu Tịch chớp chớp đôi mắt nghi hoặc.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Không sai. Để tiết kiệm thời gian, cụ thể ta không nói nhiều nữa, các ngươi có nửa canh giờ trở về đánh răng rửa mặt, thay xiêm y của mình, sau đó tới nhà ăn dùng bữa sáng, dụng cụ đã được đặt trong nhà ăn rồi, sau khi các ngươi ăn xong, lập tức cầm dụng cụ tới thao trường tập hợp, sau đó cùng ta xuất phát. Giải tán.
.Bởi vì bọn họ phải đi cày ruộng, quần áo cảnh sát hoàng gia lại không thích hợp để cày cấy.
.Ngươi không nói cụ thể, ít nhất cũng phải nói đại khái một chút chứ !
.Đám học viên nọ ai nấy vẻ mặt đều mờ mịt, trong lòng lại vạn phần hoang mang, đã là nhiệm vụ khẩn cấp, ngươi còn có thời gian để chúng ta ăn sáng, đây tính là cái nhiệm vụ khẩn cấp gì chứ !
.Hàn Nghệ nói: - Nhân đây nhắc các ngươi một câu, các ngươi hiện tại đang chiếm dụng thời gian ăn sáng của mình.
.Đám học viên lúc này mới tỉnh ngộ, mau chóng giải tán, chạy về kí túc xá đánh răng rửa mặt, thay quần áo của mình, sau đó liền chạy tới nhà ăn.
.- Wa ! Thật là nhiều cuốc quá !
.Uất Trì Tu Tịch từ sau khi lên làm đội trưởng, thì luôn luôn làm nhiều gương tốt, người đầu tiên chạy vào nhà ăn, nhưng vừa bước vào, lập tức liền thở dài một hơi lạnh lẽo, chỉ trông thấy trên tường của nhà ăn từng thanh cuốc dựng thẳng, sắp hàng chỉnh tề, hơn nữa trên mỗi một chiếc cuốc còn treo một bình nước, toát lên bầu không khí nông dân khởi nghĩa nồng đậm.
.- Đây--- đây không phải là dụng cụ của chúng ta đấy chứ !
.Người đuổi kịp ngay sau là Dương Mông Hạo há hốc mồm nói. Ánh hào quang rực rỡ của hình tượng cảnh sát hoàng gia trong lòng y nhất thời tuộc dốc không phanh, nếu như đây là vũ khí của cảnh sát hoàng gia, vậy thì y chọn lập tức rời khỏi đây, thật tâm không muốn mất cái sĩ diện này chút nào.
.- Cuốc ?
.Vi Phương không thể tin nổi nói:
.- Đây là công cụ cần dùng đến cho cái nhiệm vụ khẩn cấp nào.
.Thôi Hữu Du nói: - Mọi người cẩn thận một chút, bên trong chắc chắn có âm mưu !
.Nhân phẩm của Hàn Nghệ, hang cùng ngõ hẻm trong trại huấn luyện đều đã biết đến, mọi người rất nhanh chóng liền đạt được sự ăn ý, muốn đề phòng mưu đồ của Hàn Nghệ, điểm đầu tiên, phải phục tùng mệnh lệnh, không thể để hắn kiếm cớ, mọi người tranh thủ từng giây từng phút để ăn, sau khi dùng bữa xong, cầm cuốc và bình nước lên liền xuất phát chạy tới thao trường tập hợp.
.Tới thao trường, chỉ trông thấy Hàn Nghệ vác cuốc uy phong lẫm liệt đứng trên thao trường, mà Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên ba người còn lại thì ngồi trên ghế của mình.
.Mọi người trông thấy Hàn Nghệ cũng cầm cuốc, không khỏi sửng sốt trong giây lát, trong lòng lại càng không ngừng hồ nghi.
.Đại đội trưởng lập tức tiến lên chỉnh đốn đội ngũ, nhưng các học viên đều đang cầm cuốc trong tay, nhất thời không biết nên xếp hàng thế nào, ai nấy đều luống cuống tay chân.
.Hàn Nghệ nghĩ thầm thời gian cũng gần tới rồi, vẫn là để sau này luyện tập tiếp vậy, hắn tiến lên trước 1 bước, khiêng cái cuốc trên vai, cao giọng nói: - Khiêng cuốc của các ngươi lên, chuẩn bị đi đào chân tường, à không, chuẩn bị xuất phát.
.Khiêng cuốc lên ?
.Chúng ta đây là quý tộc đấy !
.Đám học viên nghe xong khóc không ra nước mắt, thằng nhãi Nguyên Liệt Hổ lại còn bật cười ha ha, nhưng không còn cách nào khác, Hàn Nghệ đã chẳng cần sĩ diện, bọn họ còn chỗ nào cần sĩ diện đây, lần lượt học theo, khiêng cuốc lên vai.
.- Xuất phát !
.Hàn Nghệ phất tay, dẫn đội ngũ chỉnh tề đi ra bên ngoài.
.Lúc này trời mới tờ mờ sáng, sương mù giăng bốn phía.
.- Làm gì vậy ? Chẳng lẽ các ngươi hổ thẹn vì cảnh sát hoàng gia sao ?
.Hàn Nghệ ra đến bên ngoài, bỗng trông thấy đám con cháu quý tộc, ai nấy đều cúi đầu, giống như sợ bị người khác trông thấy, như thế làm sao được, một đám trộm cắp à.
.- Không có !
.Các học viên chột dạ đáp, bọn họ đương nhiên không hổ thẹn vì cảnh sát hoàng gia, bọn họ chỉ hổ thẹn vì cái cuốc.
.Hàn Nghệ nói: - Không có thì các ngươi cúi đầu làm gì, ưỡn ngực ngẩng đầu lên cho ta, các ngươi là cảnh sát hoàng gia tương lai, toát ra một chút khí thế hoàng gia đi, khó khăn lắm mới dẫn các ngươi ra ngoài đi dạo, kết quả là cái phẩm hạnh này đây, chẳng lẽ các ngươi hi vọng xuất chinh đánh giặc chưa thắng đã hi sinh ư ?
.- Vâng !
.Chẳng còn cách nào khác, Hàn Nghệ động một chút là lại lôi chuyện hoàng gia ra nói, bọn họ chủ có thể phục tùng, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn cao ngực.
.- Tạo phản ! Có kẻ tạo phản !
.Bỗng nghe thấy có tiếng thét kinh hãi.
.Hàn Nghệ sợ hãi thất thần, nói: - Kẻ nào tạo phản ? Cố định tầm nhìn, chỉ trông thấy phía trước có hai ba người thôn phu bỗng nhiên giống như phát điên, quay đầu chạy.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Bọn họ không phải là đang nói chúng ta đấy chứ ?
.- Cái gì ?
.Hàn Nghệ không tin nổi nói: - Làm sao có thể, quân phản loạn ta đã từng gặp rồi, thưa thớt lắm, làm sao mà uy vũ khí phách như chúng ta được, mặc kệ bọn họ, tiếp tục đi.
.Lại qua một hồi, chợt nghe phía trước vọng đến một trận vó ngựa.
.Xuyên qua lớp sương mù mờ mịt có thể trông thấy mấy tên lính canh cưỡi ngựa lao tới, từ xa đã nghe thấy tiếng Ôi A,
.- Quả thật có kẻ tạo phản, mau về bẩm báo với tướng quân.
.Nói rồi, mấy tên lính canh liền cưỡi ngựa quay đầu chạy về.
.Hàn Nghệ mờ mịt trừng mắt nhìn.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói: - Hàn Nghệ, ta nghĩ rằng chúng ta đã gây họa rồi.
.Hàn Nghệ gãi đầu, vẻ mặt lúng túng nói: - Ta biết.
.Nguyên Liệt Hổ trông thấy người gặp họa thì vui sướng ha ha nói: - Cảnh sát hoàng gia trở thành nghĩa quân nông dân, lần này có trò hay để xem rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt khẽ trừng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói: - Các ngươi đi từ từ trước đã, ta đến phía trước xem sao.
.Nói rồi y liền lên ngựa hướng về phía trước mà đi. Y làm vậy đơn giản là vì lo lắng hiểu lầm dẫn đến không khống chế được cục diện.
.Mẹ nó chứ, có mấy mống người thì khởi nghĩa cái gì chứ, thật là sỉ nhục IQ của lão tử ! Hàn Nghệ vẻ mặt ảo não, nhìn đám học viên, trông thấy mọi người đều vui sướng khi có kẻ gặp họa, không nhịn nổi, thầm nghĩ, cứ tiếp tục như vậy thì không xong, nói: - Mọi người --- Mọi người tùy tiện một chút, đừng có uy vũ quá như vậy.
.Tiêu Hiểu cười xấu xa nói: - Như vậy sao được, chúng ta là cảnh sát hoàng gia tương lai, nhất định phải ngẩng đầu ưỡn ngực, uy vũ khí phách, bằng không sẽ làm mất mặt hoàng gia đấy.
.- Không sai !
.Đám học viên đồng thanh đáp, càng ưỡn thẳng lưng, cuốc kia lại càng khiêng cao hơn.
.Mẹ ơi, đợi lát nữa các ngươi có mà đẹp đẽ đấy. Hàn Nghệ tạm chọn cúi đầu, ngại ngùng nói: - Nói nhỏ ! Nói nhỏ !
.- Ha ha !
.Khó mà được trông thấy Hàn Nghệ chịu thiệt, mọi người thực lòng không nhịn nổi, cũng không muốn nhịn, đều ha ha phá lên cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận