Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 559.1: Khua chiêng gõ mõ

.Sau buổi yến hội này, Phượng Phi Lâu chính thức bước vào kỳ nghỉ, bởi vì rất nhiều nhân công của Phượng Phi Lâu đều là bách tính phổ thông, bọn họ đều là người tự do, không phải nô lệ, bởi vậy bọn họ vẫn phải về nhà ăn tết.
.Còn Hàn Nghệ cũng nhân cơ hội này, tiến hành cải tổ nội bộ Phượng Phi Lâu một lần nữa. Cải tổ lần này chính là hoàn toàn dựa theo chế độ công ty của hậu thế, đợt cải tổ lần thứ nhất trước đó chỉ là đã quy phạm chủ quản của các ban ngành, người nào quản việc nào, nhưng cũng không phân chi tiết, còn đợt cải tổ lần này cũng quy phạm thêm cả nhân công, bộ phận sản xuất chỉ là bộ phận sản xuất, không phải bộ phận quản lý, Hàn Nghệ còn dự tính phát hành thẻ nhân viên vào năm sau.
.Đồng thời cũng quy phạm tiền lương và tiền thưởng, Hàn Nghệ đề bạt một nhóm người có biểu hiện tốt đến bộ phận quản lý, bộ phận kỹ thuật, trả tiền lương khá cao, cũng để làm gương cho những người còn lại, còn quy phạm ngày nghỉ, một tuần nghỉ một ngày, ngày lễ ngày tết nghỉ một ngày, ngoài ra cũng đã chế định chế độ thăng tiến hết sức tiêu chuẩn, ngươi cũng phải cho các nhân công một chút hy vọng thì bọn họ mới cố gắng tiến bộ.
.Còn trong mỗi một quy trình cải tổ, Hàn Nghệ đều đưa văn hóa của Phượng Phi Lâu vào, công bằng, bình đẳng, tự do.
.Một Phượng Phi lâu càng tiêu chuẩn hơn nữa trong năm sau sẽ khiến mọi người sáng mắt.
.Ba mươi tết, bên ngoài tuyết rơi lả tả, khắp nơi đều là một màu trắng toát, có không ít người dừng lại thưởng thức cảnh tuyết đẹp đẽ này.
.Phía tây bắc ngoài Kim Thủy Môn thành tây, có một mảnh đất trống, nơi này tuy cũng đã bị tuyết trắng che phủ, nhưng khắp nơi đều là điểm đen nhô lên, đưa mắt nhìn đi, nhiều không kể xiết, mà bốn phía cũng khá hoang vu.
.Nhưng hôm nay, nơi này đã đón hai vị khách đến, một công tử trẻ tuổi, một nam tử trung niên, nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ, có lẽ là hai người chủ tớ.
.Nam tử trung niên kia nhìn mảnh đất trống này, nói: - Công tử, người đến đây làm gì?
.Công tử trẻ tuổi nói: - Chắc ngươi biết mảnh đất này thuộc về ai chứ?
.Nam tử trung niên kia ngẫm nghĩ một chút, nói: - Đất này hình như là của Đậu gia trong thành, bởi vì nơi này khắp nơi đều là gạch ngói vụn, hễ không cẩn thận là sẽ bị cứa rách giày, không có ai đến chỗ này, đất đai cũng không phì nhiêu, rất khó trồng trọt ở đây. Mà xung quanh cũng không có người ở, bởi vì một khi xảy ra chiến tranh, nơi này cực có khả năng là địa điểm giao chiến, chỗ gạch ngói vụn này chính là thứ còn lại khi chiến tranh, bởi vậy không có ai chịu sống ở đây, lâu dần thì biến thành một mảnh đất hoang.
.Công tử trẻ tuổi cười nói: - Chiến tranh? Đại Đường ta hiện giờ lớn mạnh như vậy, tứ phương thần phục, sao chiến hỏa còn có thể lan đến gần Trường An được, nếu như thật sự lan đến Trường An, vậy thì trong thành hay ngoài thành cũng có gì khác nhau đâu?
.Nam tử trung niên kia sửng sốt, nói: - Không phải là công tử dự tính xây chợ của chúng ta ở đây chứ?
.Trẻ tuổi công tử nói: - Ta đang có ý này.
.- Nhưng chỗ này đã đến ngoài thành rồi.
.- Ngươi cho rằng trong thành còn có chỗ cho chúng ta xây chợ sao? Trừ khi chúng ta cải tạo những phường trong đó thành chợ, tuy rằng việc này cũng không khó, chỉ cần dùng tiền là có thể làm được, nhưng như vậy thì trong triều sẽ có lý do phản đối, ta lại không muốn làm cho phức tạp, hơn nữa ngoài thành có chỗ tốt của ngoài thành, đó chính là có thêm một chút tự do, bách tính ở ngoài thành sẽ không cần thiết phải vào thành nữa, mà hàng hóa của Nguyên gia chúng ta từ trước đến nay đều là hàng tốt nhất, việc buôn bán của chúng ta chỉ cần không đưa đến Lĩnh Nam thì quý tộc trong thành nhất định sẽ đến mua. Chỗ này tuy hoang vu, nhưng cách Kim Thủy môn cũng không quá xa, thương nhân Tây Vực thường đi theo con đường phía trước để vào thành, nếu chúng ta có thể lợi dụng tốt, chỗ này sẽ là một mảnh đất quý.
.Công tử ca đang nói này chính là người chủ quản mới nhậm chức của Nguyên gia, Nguyên Triết, còn nam tử trung niên bên cạnh gã, chính là trợ thủ đắc lực của gã, Nguyên Khánh.
.Nguyên Khánh thoáng gật đầu, nói: - Muốn mua mảnh đất này, tôi thấy không phải quá khó, hơn nữa giá tiền cũng sẽ không quá cao, chỉ là muốn dọn sạch chỗ gạch ngói vụn này, sợ là phải điều dụng không ít người đến dọn dẹp, chỗ gạch ngói vụn này đều đã cắm vào trong đất, sẽ vô cùng khó dọn sạch.
.Nguyên Triết lắc đầu nói: - Tạm thời ta vẫn chưa muốn để người khác biết ta dự tính xây chợ ở đây, dù sao thì việc này cũng vẫn chưa có sự cho phép của triều đình, lúc ngươi đi mua đất, cũng đừng dùng danh nghĩa của Nguyên gia chúng ta.
.Nguyên Khánh gật gật đầu nói: - Nhưng chỗ gạch ngói này phải làm thế nào? Đợi sau này rồi dọn đi sao?
.Nguyên Triết cười nói: - Cũng không cần phải đợi đến lúc đó, chúng ta cũng rất vội. Gã trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên chỉ ra phía xa, nói: - Sau khi ngươi mua đất, cho người dựng mười cái cột ở bên đó, trên cột treo một cái rổ nhỏ, cứ nói nếu ai ném được gạch ngói vụn vào trong rổ thì có thể nhận được một văn tiền.
.Nguyên Khánh sửng sốt, sau đó hết sức vui mừng, nói:
.- Tôi biết nên làm thế nào rồi.
.Nguyên Triết nói: - Ồ, còn nữa, chuẩn bị thêm một vài nhân thủ, nhất định phải xây xong với tốc độ nhanh nhất. Ta không muốn cho Hàn Nghệ quá nhiều thời gian chuẩn bị, hắn có thể là đối thủ mạnh nhất mà Nguyên gia ta gặp phải.
.- Vâng, tôi biết rồi. Nguyên Khánh gật đầu, nói: - Nhưng công tử, Hàn Nghệ mặc dù thông minh, nhưng dù sao thì thực lực của hắn cũng không thể so sánh với Nguyên gia chúng ta, chúng ta có phải là chuyện bé xé ra to rồi không.
.Nguyên Triết khẽ mỉm cười, nói: - Ta tin trước đây khi Hàn Nghệ đấu tranh với hai chợ, rất nhiều người cũng nghĩ như vậy, chúng ta nhất định phải tiếp thu bài học từ đó, tránh giẫm lên vết xe đổ.
.Mà lúc này Hàn Nghệ lại không biết một kẻ địch cường mạnh đã ở bên cạnh như hổ rình mồi, lúc này hắn còn đang ở trong rừng cây sau ngõ, cùng Tiểu Mập, Mộng Nhi, Thẩm Tiếu bọn họ ném tuyết. Đây chính là văn hóa của Phượng Phi Lâu, không có tôn ti, không phân biệt nam nữ, mọi người đều là người nhà, cũng là bằng hữu, bất cứ trò chơi gì mọi người đều có thể tham gia, trận ném tuyết này gần như đã xuất động tất cả mọi người trong Phượng Phi Lâu, mọi người chơi vô cùng vui vẻ.
.Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, chợ trong thành nhất định phải đóng cửa toàn bộ, cho đến ngày mồng năm mới mở chợ.
.Thương nhân cũng đều nghỉ rồi.
.Hàn Nghệ vốn không phải là một người thích làm việc cả ngày, hắn cũng muốn lợi dụng cơ hội này thoải mái nghỉ ngơi dài hạn, vui chơi một phen.
.Ném tuyết cả buổi sáng, mọi người trở lại Phượng Phi Lâu, bắt đầu chuẩn bị đón tết, cũng giống như trước đây, mọi người đồng tâm hiệp lực, tuy hai mà một bận rộn làm việc, giăng đèn kết hoa, làm cho trong viện trở nên hân hoan hẳn.
.Cơm tất niên là là sủi cảo nóng hổi, mọi người quây quần với nhau, nói lời chúc phúc.
.Nếu như chỉ đến đây là thôi thì đối với Hàn Nghệ mà nói, đây là một ngày ba mươi tết vô cùng hoàn mỹ, bởi vì ở kiếp trước hắn trở thành cô nhi từ khi còn rất nhỏ, lớn lên lại lăn lộn trong đám bạn bè quốc tế, không có người ăn tết dương lịch, hắn cũng chưa từng ăn tết, vào tết âm lịch Trung Quốc, hắn thường lựa chọn ở nước ngoài, để tránh thấy cảnh thương tình, sau khi đến Đường triều, hắn lại trải qua một đêm ba mươi trên đường đi, vì vậy, đây mới là một đêm ba mươi tết ý nghĩa thật sự của hắn.
.Bởi vì lúc này hơn nửa những người ngồi ở đây đều là cô nhi, chỉ Thẩm Tiếu khác biệt kẹp ở giữa, nhưng tên này từ trước đến nay đều là trải qua đêm ba mươi cùng Thẩm Thanh Phong, lần đầu tiên ở cùng với nhiều người như vậy, vui vẻ muốn chết. Còn về không khí gia đình thì bắt đầu từ khí bữa cơm tất niên bắt đầu đã càng lúc càng nồng đậm, trong lòng Hàn Nghệ cảm động hơn bất cứ người n
Bạn cần đăng nhập để bình luận