Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1250: Không biết làm sao

.- Ngươi cứ yên tâm, lúc nãy ta xem sắc mặt Vân Thành quận chúa không giống như người mang trọng bệnh, có lẽ chỉ là ăn nhầm gì đó, sẽ không có trở ngại gì lớn đâu.
.Lư Sư Quái ngồi trong đại sảnh an ủi Hàn Nghệ đang đi tới đi lui trong sảnh. Bởi vì nam nữ khác biệt, cho nên Lư Sư Quái để Liễu Cầm đi xem bệnh giúp Tiêu Vô Y trước, nếu Liễu Cầm không làm được thì y mới ra tay.
.Đương nhiên, nếu không phải y ngồi ở đây, Hàn Nghệ đã sớm đi vào rồi.
.- Ăn nhầm thứ gì mới là đáng sợ nhất.
.Hàn Nghệ có vẻ càng thêm sầu lo, hắn cho rằng ngộ độc thức ăn ở thời đại này gần như là thứ trí mạng, dù sao thì ngươi cũng rất khó phân tích là đã trúng độc gì.
.Lại qua một lúc nữa, Liễu Cầm mới vừa lau mồ hôi vừa đi vào.
.- Lư phu nhân, Vô Y như thế nào rồi?
.Hàn Nghệ vội vàng nghênh đón.
.Liễu Cầm bỗng nhiên cười, nói: - Chúc mừng Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Lẽ nào Vô Y đã khỏi bệnh rồi?
.Liễu Cầm cười khúc khích, lại nhìn về phía Lư Sư Quái.
.Lư Sư Quái ngầm hiểu ý, bật cười ha hả: - Hàn tiểu ca, ngươi thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a. Ý của nội tử là Vân Thành quận chúa đã hoài thai rồi.
.Hàn Nghệ sắc mặt cả kinh, lại nhìn về phía Liễu Cầm.
.Liễu Cầm gật đầu nói: - Vân Thành quận chúa đã có thai hai tháng rồi.
.Ta có con rồi? Hàn Nghệ cảm giác như một tiếng nổ vang trong đầu, sau đó thì trống rỗng một mảng, ngẩn ngơ không nói.
.Liễu Cầm nói: - Hàn tiểu ca.
.Nàng gọi mấy câu, Hàn Nghệ không có phản ứng, lại nhìn sang Lư Sư Quái.
.Lư Sư Quái đi lên, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi không sao chứ?
.Y không nhìn thấy nửa điểm vui mừng nào từ sắc mặt của Hàn Nghệ, ngược lại giữa hai đầu lông mày còn lộ ra nét buồn rầu, điều này khiến y cảm thấy hết sức kỳ lạ.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, sắc mặt toát ra một nụ cười hết sức quái dị: - Thật là đa tạ nhị vị, ta ta đi thăm Vô Y trước.
.Vợ chồng Lư Sư Quái ngây người gật đầu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
.- Xin lỗi không tiếp được!
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu liền đi ra ngoài đại sảnh, bước về phía khuê phòng của Tiêu Vô Y.
.Nhưng đi đến trước cửa phòng, Hàn Nghệ lại dừng lại, chỉ thấy chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi.
.- Là phu quân sao? Tiêu Vô Y ở trong phòng dường như nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, lau mồ hôi trên mặt, nói:
.- Là ta.
.Nói xong, hắn liền đẩy cửa đi vào, vừa mới vào cửa, hắn sắc mặt đại biến, cười ha ha nói: - Cổ nhân có nói, cày cấy một phần thu hoạch một phần, nhưng ta thấy không phải lý này, nên nói là chỉ cần kiên trì bền bỉ cày cấy, cuối cùng sẽ có thu hoạch.
.Hắn vừa dứt lời, một cái gối đã bay đến.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng bắt lấy cái gối.
.- Phì! Cày cấy cái gì, lẽ nào ta là, phì đúng là hạ lưu đến cực điểm. Tiêu Vô Y đang nằm trên giường hung hãn lườm hắn một cái.
.Hàn Nghệ cười ha hả, đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh giường, cầm bàn tay ngọc ngà của Tiêu Vô Y, nhưng lời lại kẹt trong cổ họng, không nói ra được, hoặc là hắn căn bản không biết phải nói những gì.
.Tiêu Vô Y tò mò nhìn hắn: - Chàng làm sao thế?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Ta nghĩ là ta quá vui, không biết nên nói những gì.
.Tiêu Vô Y chớp mắt mấy cái, nói: - Chàng vui lắm sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Chẳng lẽ nàng không cảm thấy vui vì chuyện này sao?
.Tiêu Vô Y khẽ gãi gáy ngọc, hai đầu lông mày lộ ra vẻ thấp thỏm: - Ta ta
.Hàn Nghệ có vẻ hơi khẩn trương, nói: - Nàng làm sao thế? Có phải là không thoải mái ở đâu không?
.- Không phải. Tiêu Vô Y khẽ lắc đầu, lại có vẻ hơi sợ, nói: - Phu quân, nếu ta nói rồi, chàng đừng giận ta nhé.
.- Ta đâu có gan này a! Hàn Nghệ cười khổ nói.
.- Chàng thôi đi.
.Tiêu Vô Y vỗ nhẹ vào cánh tay hắn một cái, lại nói: - Không giấu chàng, thật ra từ trước đến nay, ta đều cảm thấy lo lắng vì chuyện này, thậm chí còn không dám nói cho chàng biết, ta sợ là bởi vì ta lớn tuổi rồi, vì vậy mới mãi không có thai. Nhưng mà nhưng mà bây giờ xem như đã được như ý nguyện rồi, nhưng ta ta lại không thể nào vui nổi. Ai ai cũng nói hiền thê lương mẫu, có thể thấy hiền thê và lương mẫu là tương phụ tương thành, nhưng ta biết mình không phải là hiền thê, ngay cả trượng phu của mình còn chăm sóc không tốt, lương mẫu lại càng không cần nói đến, ta ta sợ ta không thể làm một mẫu thân tốt.
.Đừng thấy nàng trước nay đều hết sức tự tin, nhưng trong vai trò của một thê tử, nàng là người rất tự biết mình, với tiêu chuẩn của thời này mà xem, nàng biết mình tuyệt không phải một thê tử tốt, bởi vì nàng gần như chẳng biết làm gì cả, không biết thì thôi đi, thậm chí nàng còn ghét ở nhà giúp chồng dạy con, điểm này rất giống Nguyên Ưng, hướng đến cuộc sống tự do tự tại, không có ràng buộc, cũng chính vì như vậy, nàng cảm thấy ông trời cho nàng gặp được Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ căn bản không để ý đến những điều này, ở bên Hàn Nghệ nàng cảm thấy vô cùng thoải mái và vui vẻ.
.Nhưng hiện giờ sắp làm mẫu thân rồi, đây là tránh nhiệm không thể nào trốn tránh, Hàn Nghệ có thể tự chăm sóc cho mình, còn có thể chăm sóc cho nàng, nhưng trẻ con nhất định phải cần có sự chăm sóc của người lớn, bởi vậy điều này khiến nàng hết sức thấp thỏm bất an, nàng cảm thấy mình căn bản là không thể đảm nhận vai trò mẫu thân này.
.- Phu quân, hay là chàng dùng tâm lý của chàng khuyên nhủ ta một chút đi. Tiêu Vô Y lại ngượng ngùng nói, bởi vì tâm lý học của Hàn Nghệ luôn có thể biến khuyết điểm của nàng hóa thành ưu điểm, bởi vậy nàng hy vọng Hàn Nghệ lại khiến nàng vui vẻ lần nữa, nói cách khác, nàng vô cùng si mê lời nói dối của Hàn Nghệ.
.Nhưng lần này, Hàn Nghệ lại nhìn nàng kinh ngạc không nói.
.Tiêu Vô Y thấy sắc mặt quái dị của Hàn Nghệ, khẩn trương nói: - Phu quân, chàng sao thế? Có phải cảm thấy ta không tốt hay không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Đương nhiên không phải. Nói xong hắn nắm tay Tiêu Vô Y thật chặt, vẻ rất lúng túng nói: - Vô Y, không giấu nàng, thật ra thật ra ta cũng giống như nàng. Nói đến phần sau, hắn gần nhu muốn rớt nước mắt.
.- Hả?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Trước đó, ta cũng từng lo lắng vì chuyện này, ta cũng muốn sớm có con của mình, nhưng lúc nãy sau khi Lư phu nhân nói cho ta biết nàng mang thai, vốn dĩ ta nên hết sức vui vẻ, nhưng ta cũng không vui nổi, chỉ cảm thấy trên vai trĩu xuống, một áp lực vô hình khiến ta có chút không thở nổi, bởi vì bởi vì ta cũng không tự tin làm một phụ thân tốt.
.Ấn tượng về cha của hắn không phải Hàn Đại Sơn kia, mà là người cha của hắn ở hậu thế, tuy hắn đã khắc phục chứng sợ hôn nhân, nhưng trong chuyện này còn có một tình cảm cha con, là thứ mà từ trước đến giờ hắn chưa từng cảm nhận được, bởi vì hắn chưa từng làm cha, trước đây hắn hận cha hắn như vậy, tuyệt đối không thể nào tha thứ, không lừa cho cha hắn táng gia bại sản, hắn đã cảm thấy mình là một đứa con có hiếu rồi, nhưng hắn cũng thật sự từng có ý nghĩ này. Vậy nhưng, người hắn hận là cha, là vai trò này, bởi vậy bây giờ bản thân hắn đã làm cha, sự hoán chuyển vai trò này thật khiến hắn có chút không thể thích ứng, nỗi sợ hãi lại tràn ngập trong lòng.
.Chuyện vốn dĩ vô cùng đáng vui mừng này, nhưng lại khiến vợ chồng hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, một mảnh sầu vân thảm đạm.
.Nhìn thật ngứa mắt, may là Tiêu Nhuệ không ở đây.
.- Vậy vậy phải làm thế nào?
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ cũng không có chú ý, lập tức cuống lên.
.Mặc dù Hàn Nghệ không biết nên làm một người cha như thế nào, nhưng hắn đã biết nên làm sao để làm một người chồng tốt, bởi vậy khi hắn nhìn thấy Tiêu Vô Y bất lực như vậy, hắn lập tức bừng tỉnh lại, trong lòng hết sức hối hận vì đã thổ lộ tiếng lòng với Tiêu Vô Y, hắn nhất định phải làm cho Tiêu Vô Y vui vẻ lên, hắn trầm ngâm giây lát, đột nhiên cười nói: - Vô Y, ta nghĩ chúng ta lại bị vây trong cái vòng thế tục kia, đây không phải là chúng ta.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nhìn Hàn Nghệ với vẻ không hiểu ra sao cả.
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta đều chưa từng làm cha mẹ, cha mẹ tốt là thế nào, cha mẹ không tốt là thế nào, chúng ta chỉ có thể lấy người khác để tham khảo, nhưng chúng ta ở bên nhau, tình yêu của chúng ta, cách thức chung sống của chúng ta đều là độc nhất vô nhị, bởi vậy chúng ta đem những thứ của bọn họ đặt lên người chúng ta, như vậy sao có thể thích hợp, chúng ta chắc chắn sẽ không làm tốt, bởi vì tư tưởng của chúng ta và của bọn họ hoàn toàn không giống nhau. Nàng nói có phải là đạo lý này không.
.Tiêu Vô Y thoáng gật đầu, nói: - Chàng nói rất có lý. Nhưng mà nhưng mà chúng ta nên làm thế nào đây?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Cái gì mà phải làm sao? Nghĩ xem chúng ta sống như thế nào, chúng ta không có nước chảy bèo trôi, chúng ta dùng lòng kiên trì và trí tuệ của chúng ta mới đi đến hôm nay, bởi vậy chúng ta đều không cần nghĩ đến hiền thê lương mẫu gì đó, thứ đó không hợp với chúng ta, chúng ta có phương thức xử lý của riêng chúng ta, trong phương diện hôn nhân như vậy, phương diện dạy con cũng như vậy, dựa vào trí tuệ của phu thê chúng ta, không thể nào ngay cả một đứa trẻ cũng không lo liệu được.
.- Nói rất hay!
.Tiêu Vô Y lúc này hiểu ra: - Tiêu Vô Y ta ngay cả Trường An Thất Tử còn có thể thuần phục, không thể nào ngay cả con của mình cũng không thể thuần phục. Hơn nữa ta nhất định sẽ sinh một đứa con trai, nguyện vọng mà đời này ta không thể thực hiện, giao cho con trai ta hoàn thành.
.Thuần phục? Xem ra nàng lại xuyên tạc ý của ta rồi. Hàn Nghệ mà thấy lạ, nói: - Cái này nàng sẽ không định ký khế ước chủ tớ với con của chúng ta đấy chứ.
.- Đương nhiên không phải. Tiêu Vô Y lúng túng nói: - Ta chỉ so sánh mà thôi.
.- Vậy thì tốt!
.Hàn Nghệ khẽ thở phào.
.Tiêu Vô Y khẽ kéo tay Hàn Nghệ, nói: - Nhưng mà phu quân, bây giờ ta làm tổng giáo luyện đến nghiện rồi.
.Trong thời khắc này, Hàn Nghệ hận chết đại hội vận động rồi, một phụ nữ mang bầu như nàng chạy ngược chạy xuôi, đây không phải là tìm đường chết sao, lập tức lời lẽ chính nghĩa nói:
.- Về phương diện dạy con, chúng ta có thể riêng một ngọn cờ, nhưng trong thời gian mang thai, chúng ta vẫn phải giống như người khác, vững vàng sinh đứa bé ra khỏe mạnh, còn về tổng giáo luyện gì đó, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, trước hôm nay, ta nhất định sẽ hủy bỏ chức vị tổng giáo luyện.
.- Cũng cũng đừng hủy bỏ, cho dù mang thai, cũng có thể đi trông chừng được. Tiêu Vô Y chỉ có thể lui một bước.
.Hàn Nghệ nói: - Trừ khi nàng đồng ý, nhất định phải đi cùng với ta.
.- Ta biết rồi. Tiêu Vô Y gật gật đầu, lại nói: - Có phải ngay cả xe đạp cũng không thể học không?
.- Ta đã đập rồi! Hàn Nghệ nói dứt khoát.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, lại vẻ mặt ảo não nói: - Hoá ra sinh con khó như vậy.
.Chính xác, bảo nàng vác cái bụng to tướng, thật là muốn lấy nửa cái mạng của nàng rồi! Hàn Nghệ nghĩ đến dáng vẻ Tiêu Vô Y vác bụng bầu to tướng mà bật cười ha ha.
.- Chàng còn không biết xấu hổ mà cười, chuyện này đều tại chàng.
.- Trách ta? Vì sao trách ta.
.- Nếu không phải chàng, ta cũng sẽ không mang thai.
.- Lời nàng nói thật sự rất có lý, ta thật sự không phản bác được.
.Hàn Nghệ cười gật đầu, chăm chú nhìn Tiêu Vô Y, niềm vui đến muộn và sự cảm động trào dâng trong lòng, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng, cúi người xuống, hôn lên đôi môi mọng của Tiêu Vô Y, không có một chút suy nghĩ đen tối nào, chỉ có sự cảm động sâu sắc.
.Tiêu Vô Y cũng dần dần cảm nhận được niềm vui sướng và sự cảm động nên có kia, giơ tay lên khẽ vuốt ve mặt Hàn Nghệ, trong mắt cũng ngập tràn cảm động, hỏi: - Nguyên Mẫu Đơn không có mang thai chứ?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nhu tình gì đó, cảm động gì đó, lập tức biến mất tăm mất dạng, một tay che mặt nói: - Không có!
.- Thật sao?
.- Việc này ta làm sao có thể lừa nàng.
.- Vậy thì tốt!
.Tiêu Vô Y cười đắc ý: - Bây giờ chàng có thể khiến Nguyên Mẫu Đơn mang thai rồi.
.- Trời ạ!
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt nói: - Tại sao nàng cứ để ý những chuyện này.
.- Ta vẫn luôn bị Nguyên Mẫu Đơn đè nén, không phải bởi vì tỷ ấy xuất sắc hơn ta, mà là vì tỷ ấy lớn tuổi hơn ta, lẽ nào chàng chưa từng nghe nói lớn nhỏ có thứ tự sao, ta quyyết không cho phép con của ta lại giẫm lên vết xe đổ được.
.- Được được được, coi như nàng có lý.
.Hàn Nghệ chẳng buồn tranh luận chuyện này là đúng là sai với nàng.
.Đúng lúc này, chợt nghe ngoài phòng có người nói nói: - Cô gia, Nguyên gia Thiếu công tử đến nhà cầu kiến.
.- Thiếu công tử? Nguyên Triết?
.- Vâng. Ngài ấy nói có chút chuyện về buôn bán, muốn đích thân nói chuyện với người.
.Hàn Nghệ mắt nhìn Tiêu Vô Y, Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: - Chàng đi đi.
.- Vậy được, nàng nghỉ ngơi một chút cho khỏe.
.- Ừ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận