Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1370: Vô cùng thủ đoạn

.Tuy rằng kho lương đã bị thiêu hủy, nhưng sau khi thu phục thành Phục Sĩ, tướng sĩ Thổ Dục Hồn sĩ khí tăng cao, danh vọng của công chúa Hoằng Hóa cũng tăng vọt, cộng thêm tin tức quân Đường viện trợ Thổ Dục Hồn truyền đến khắp nói, bởi vậy phía tây đã có một số bộ lạc truyền tin đến, bày tỏ mình đồng ý ủng hộ công chúa Hoằng Hóa, chỉ cần công chúa Hoằng Hóa hạ lệnh một tiếng, bọn họ lập tức lãnh binh đến.
.Kỳ thật những bộ lạc này đương nhiên không hy vọng Thổ Phiên công chiếm Thổ Dục Hồn, trong này có bao hàm quan hệ chủng tộc, địa vị của bọn họ ở Thổ Dục Hồn cũng tương đối, nếu như để Thổ Phiên đến chiếm lĩnh, bọn họ chỉ là người hạ đẳng.
.Chỉ là hiện nay thế cục thay đổi bất ngờ, khả hãn là thái tử đều bị ám sát, đây quả thực chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mắt thấy Thổ Dục Hồn nháy mắt đã sắp sửa tan thành tro bụi, nhất định đều tính toán cho mình. Bây giờ lại khác rồi, bọn họ từng bị Đại Đường chinh phục, tuy trong lòng có khúc mắc, nhưng cũng biết thực lực của Đại Đường, nếu như Đại Đường xuất binh, thì có khả năng ngăn cản Thổ Phiên rồi.
.Các bộ lạc xung quanh tự tin tăng lên gấp bội, nhưng người của Đại Phi Xuyên thì lại đêm không thể say giấc.
.Chỉ thấy Đạc Phục một mình ngồi bên cạnh đống lửa, trầm tư, ánh lửa chiếu lên mặt ông ta, phản chiếu ra hàng ngàn vạn nỗi u sầu.
.- Phụ thân!
.Phục Lập đi vào trong đại trướng.
.- Thế nào? Đạc Phục lập tức hỏi.
.Phục Lập lắc đầu, nói: - Thám tử chúng ta phái đi Lũng Hữu đã thăm dò xung quanh, thậm chí còn lẳng lặng vào trong cảnh nội Đại Đường, nhưng cũng không phát hiện quá nhiều hiện tượng điều tập quân đội, thậm chí là cảnh nội Đại Đường còn không nghe thấy tin tức liên quan đến chúng ta.
.Đạc Phục nghe vậy hơi nhướn mày.
.Phục Lập nói:
.- Phụ thân, Hàn Thị lang đó sẽ không lừa chúng ta đấy chứ?
.Đạc Lập suy nghĩ, nói: - Nếu hắn lừa chúng ta, vậy hắn còn ở lại đây làm gì, chúng ta chắc chắn không ngăn nổi tấn công của Thổ Phiên, nếu không có viện quân thì nên mau chóng rút lui mới phải.
.Phục Lập nói: - Nhưng cho dù bây giờ Đại Đường mới xuất binh, cũng đã muộn rồi.
.Đạc Lập trầm ngâm hồi lâu, vung tay lên nói: - Mặc kệ, tính mạng của Hàn Thị lang và Khả Đôn đáng giá hơn chúng ta nhiều, muốn đánh thì cùng đánh, muốn đi thì cùng đi, chúng ta sợ cái gì chứ. Nói xong, ông ta lại nhỏ giọng nói:
.- Nhưng con phải phái người trông chừng bọn họ.
.Phục Lập nói: - Phụ thân, đây là địa bàn của chúng ta, khắp nơi đều là người của chúng ta, nhất cử nhất động của bọn họ, đều không chạy khỏi cặp mắt của chúng ta.
.Đạc Phục gật gật đầu.
.- Hàn Thị lang đến rồi, mời ngồi!
.Công chúa Hoằng Hóa ngồi trên giường thấp, thanh lịch cao quý, cánh tay ngọc chỉ sang cái ghế bên cạnh.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ ngồi xuống, thấy cặp mắt phượng đẹp đẽ của công chúa Hoằng Hóa hơi đỏ, trong lòng thở dài, nói: - Công chúa bớt đau buồn.
.Công chúa Hoằng Hóa trầm mặc một lát, nói: - Phu quân ta và con ta bọn họ trước lúc đi có từng nói gì không?
.- Chuyện xảy ra đột ngột, họ chưa kịp nói gì cả. Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Xin lỗi, Hàn Nghệ không thể cứu được họ.
.- Chuyện này cũng không trách ngươi.
.Công chúa Hoằng Hóa khóe mắt hiện lên lệ quang, nói:
.- Là tên A Bố La lòng lang dạ sói đó, phu quân ta tốt với y như vậy, y lại ăn cây táo rào cây sung, ta nhất định phải băm thây kẻ này thành vạn mảnh.
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ sợ y sớm đã lấy cái chết tạ tội rồi.
.Công chúa Hoằng Hóa ngẩn ra, nói: - Không biết sao Hàn Thị lang nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Có lẽ công chúa vẫn chưa biết, bên kia nói Lộc Đông Tán, Thác Bạt Quỷ Cốc đều bị trọng thương, cũng chính là nói Lộc Đông Tán đã thoát hiểm, như vậy thì A Bố La còn có lý do gì để sống tiếp.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Ta nghĩ chuyện này chắc chắn là Lộc Đông Tán và A Bố La cấu kết với nhau, muốn đẩy phu quân ta vào chỗ chết.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cho dù là như thế, sau khi chuyện thành công, công chúa nghĩ Lộc Đông Tán vẫn còn giữ A Bố La lại sao? Dù sao thì A Bố La muốn hành thích sứ thần Đại Đường, giữ lại A Bố La, ta sẽ bỏ qua sao? Chỉ cần A Bố La mà chết, thì đó là chết không đối chứng, chúng ta cũng không thể nói là Lộc Đông Tán bày mưu được.
.Công chúa Hoằng Hóa gật gật đầu, lại nói: - Hiện giờ ở đây không có người ngoài, ngươi nói thật cho ta biết, có phải bên Đại Đường căn bản không có phái viện quân đến không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, ồ, ta hiểu rồi, dù sao nàng ta cũng xuất thân tông thất, tất nhiên cũng hiểu quốc tình Đại Đường, trước đó nàng ta nói như vậy, chỉ là vì ổn định quân tâm, cười nói: - Xem ra công chúa vẫn rất hiểu quốc tình của Đại Đường.
.Công chúa Hoằng Hóa lộ ra một nụ cười mỉm hiếm có, nhưng cũng không nói gì, nàng ta cũng không dám nói xấu về Lý Trị a.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng lần này công chúa đoán sai rồi, Đại Đường nhất định sẽ phái viện quân tới.
.Công chúa Hoằng Hóa hết sức chấn kinh, nói: - Lời này là thật?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Nhưng giờ viện quân vẫn còn chưa đến, chỉ sợ đã muộn, bên phía Thổ Phiên là có chuẩn bị mà đến, Đại Đường gấp gáp xuất binh, không nói đến việc có thể đến kịp hay không, cho dù là đến kịp, chỉ sợ cũng khó thích ứng với khí hậu này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Công chúa xin yên tâm, ta đây tự có biện pháp, chỉ là còn cần phải đợi một ít thời gian. Dừng một chút, hắn lại nói: - Công chúa có từng nghĩ đến chuyện sau này?
.- Chuyện sau này?
.- Không sai! Chính là sau khi đẩy lùi Thổ Phiên, để ai kế thừa hãn vị. Trong mắt Hàn Nghệ chợt lóe sáng.
.Công chúa Hoằng Hóa cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy bây giờ nói chuyện này thì hơi phiền, nhưng nếu Hàn Nghệ đã nhắc đến, nàng ta cũng chỉ có thể nói thật: - Tất nhiên là lập con trai nhỏ Thế Doãn của ta lên ngôi.
.Hàn Nghệ nghe vậy trầm mặc không nói.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Chẳng lẽ Hàn Thị lang có suy nghĩ khác sao?
.Hàn Nghệ nói: - Thế tử tuổi còn quá nhỏ, chỉ sợ khó có thể gánh vác này phần trọng trách a!
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Ta sẽ ở bên phụ trợ nó.
.Khóe miệng Hàn Nghệ giương lên, nói: - Nếu đã như vậy, sao không để công chúa ngồi lên hãn vị này, hà tất phải làm việc thừa.
.Công chúa Hoằng Hóa hết sức chấn kinh, nói: - Ngươi ngươi nói cái gì, để ta làm khả hãn?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Việc này sao có thể được, ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân thôi. Công chúa Hoằng Hóa khi đối mặt với khốn cảnh cũng chưa từng sợ thành ra như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Thời điểm đặc biệt thì phải dùng thủ đoạn đặc biệt. Trải qua lần đại chiến này, quốc lực Thổ Dục Hồn hao tổn hơn nửa, cho dù lần này có thể đẩy lùi Thổ Phiên, lần tới thì sao? Thổ Phiên lòng lang dạ thú, chỉ sợ sẽ không từ bỏ tại đây, việc này cần sự giúp đỡ của Đại Đường. Nhưng nếu như lập thế tử làm khả hãn, vậy từ đầu đến cuối là huyết mạch của Mộ Dung gia, là chuyện của nhà người khác, cho dù bệ hạ muốn giúp đỡ, chỉ sợ các đại thần cũng sẽ ngăn cản, nhưng nếu là công chúa kế thừa hãn vị, vậy thì chính là huyết mạch của tông thất Đại Đường, người một nhà thì hà tất nói với khách sáo.
.Công chúa Hoằng Hóa cụp mắt suy tư rất lâu, lại ngẩng đầu lên hồ nghi nhìn Hàn Nghệ, ngập ngừng, nhưng lại không lên tiếng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có phải công chúa muốn nói, nếu đã như vậy, sao không nhập Thổ Dục Hồn vào Đại Đường, hà tất làm việc dư thừa này?
.Công chúa Hoằng Hóa hơi giật mình.
.Hàn Nghệ lại nói: - Sở dĩ công chúa không nói ra, là vì trong lòng công chúa cho rằng nói như vậy, có lỗi với Hà Nguyên quận vương.
.Thi thể của phu quân còn không biết ở nơi nào, đã hai tay dâng tất cả gia sản cho Đại Đường, vậy cũng quá là vô tình vô nghĩa rồi, hơn nữa chắc chắn nội bộ Thổ Dục Hồn sẽ có người phản đối, nếu bọn họ đã không muốn bị Thổ Phiên thống trị, đương nhiên cũng không muốn bị Đại Đường thống trị.
.Công chúa Hoằng Hóa kinh ngạc nói: - Sao ngươi biết ta đang có suy nghĩ này?
.- Bởi vì điều này cũng không khó đoán.
.Hàn Nghệ nói: - Công chúa, ta cũng không ngại nói rõ với người, sở dĩ Đại Đường không muốn chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn, chính là bởi vì thứ nhất là vì nguyên nhân địa thế, khó mà thống trị, thứ hai, chính là tránh phát sinh xung đột trực tiếp với Thổ Phiên, dù sao thì Đại Đường chúng ta và Thổ Phiên khó khăn lắm mới xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp, chẳng ai muốn dễ dàng phá hỏng nền hòa bình không dễ dàng có được này cả.
.Cuối cùng công chúa Hoằng Hóa đã hiểu, Đại Đường chính là hy vọng để Thổ Dục Hồn ở phía trước ngăn chặn Thổ Phiên, mình ở phía sau thao túng, nếu như nàng ta là người Thổ Dục Hồn, nàng ta đương nhiên sẽ vô cùng phẫn nộ, nhưng nàng ta xuất thân tông thất Đại Đường, vậy thì đương nhiên sẽ không nghĩ như thế, nói: - Nhưng ta dù sao cũng là một phụ nhân, cho dù ta đồng ý, trên dưới Thổ Dục Hồn cũng sẽ không đồng ý.
.Hàn Nghệ cười nói: - Điều này chưa chắc, ít nhất người ở đây đều sẽ đồng ý.
.- Ngươi dựa vào gì mà chắc chắn bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
.- Đạo lý rất đơn giản!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đầu tiên, phải cảm tạ cống hiến của Tố Hòa Quý, ta nghe nói, sau khi đoạt được chính quyền hắn liền lập tức diệt trừ dị kỷ, trên căn bản thì thế lực của Mộ Dung thị trong triều đã bị thanh trừ sạch sành sanh. Tiếp theo, thế tử nhỏ tuổi, không biết đạo lí đối nhân xử thế, Đạc Phục bọn họ đứng ra tương trợ trong thời khắc nguy hiểm, tất nhiên là có mong muốn, công chúa sẽ ghi nhớ ân tình của bọn họ, nhưng thế tử thì chưa chắc, một khi thế tử lên ngôi, chắc chắn sẽ càng thân cận với đại thần bên cạnh hơn, hoặc là Mộ Dung thị ở bên ngoài, chứ không phải mấy người bọn họ. Ủng hộ công chúa thành khả hãn, vậy thì tất nhiên công chúa sẽ trọng dụng bọn họ. Nói một câu trắng trợn hơn nữa, nếu như công chúa không phải công chúa của Đại Đường, bọn họ thật sự chưa chắc dã đứng ra tương trợ.
.Người này quả thật là không đơn giản! Công chúa Hoằng Hóa liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, do dự hồi lâu, nói: - Việc này cho ta suy nghĩ thêm đã, bây giờ ta hóa giải nguy cơ trước mắt rồi hãy nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nhưng công chúa nên chuẩn bị sẵn trước, đến lúc đó một khi Thổ Phiên lui binh, việc này lập tức sẽ trở nên cấp bách, chúng ta nhất định phải động viên xong từ trước đó.
.Công chúa Hoằng Hóa gật gật đầu.
.Quân doanh Thổ Phiên.
.- Tố Hòa Quý khiến Đại tướng thất vọng rồi, thực sự không có mặt mũi nào đến gặp Đại tướng!
.Trong một lều trướng, chỉ thấy một lão già một thân phục sức hoa lệ đứng phía trước Lộc Đông Tán, ôm mặt mà khóc, người này chính là Tố Hòa Quý vừa mới chạy thoát khỏi thành Phục Sĩ.
.- Ây dô! Hiền huynh, huynh đây là làm gì thế, đây đều là lỗi của ta, không thể đến kịp thời, khiến hiền huynh rơi vào hiểm cảnh, Đông Tán hổ thẹn trong lòng! Nào nào nào, mời ngồi xuống nói. Lộc Đông Tán nói rồi một tay kéo tay của Tố Hòa Quý cùng ngồi xuống.
.Nhưng đám tâm phúc bên cạnh lão ta thì đều lộ vẻ mặt khinh miệt, ngươi đường đường một đại nam nhân, thế mà lại bị một nữ nhân đánh bại, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ mà đến, nhưng bọn họ càng tò mò sai Lộc Đông Tán lại coi trọng kẻ này như vậy, Tố Hòa Quý có ích gì chứ, giữ lão lại cũng lãng phí lương thực.
.Nhưng Lộc Đông Tán chẳng những lấy lễ đối đãi, mà còn biểu hiện vô cùng vô cùng thân thiết, không ngừng an ủi Tố Hòa Quý, ân cần hỏi thăm bọn họ có bị thương hay không, đã đạt đến mức khiến người ta buồn nôn rồi. Một hồi ân cần thăm hỏi qua đi, Lộc Đông Tán lại nói: - Vẫn xin hiền huynh yên tâm, thù này ta nhất định trả giúp huynh, ồ đúng rồi, hiền huynh, hiện giờ thành Phục Sĩ tình hình thế nào?
.Tố Hòa Quý vội nói: - Đại tướng, tuy rằng ta không thể giữ được thành Phục Sĩ, nhưng thứ bọn họ lấy được chẳng qua chỉ là một tòa thành trống.
.- Sao lại nói vậy?
.- Trước khi ta xuất thành, đã sai người thiêu hủy tất cả lương thảo có trong thành.
.Lộc Đông Tán nghe vậy không khỏi mừng rỡ, quân đội mà không có lương thảo thì chỉ là một con hổ giấy, căn bản là không cần e ngại, nói: - Tốt tốt tốt! Hiền huynh làm việc này thật sự là quá tốt. Dừng một chút, lão ta lại hỏi: - Vậy chắc hiền huynh biết tình hình của Đại Phi Xuyên.
.Tố Hòa Quý gật đầu cái rụp, ông ta không thể nào chẳng biết gì cả mà đã chạy đi tìm Lộc Đông Tán.
.Tất Nhược Tán bọn họ bừng tỉnh đại ngộ, giá trị của Tố Hòa Quý đã lớn hơn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận