Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 224.2: Chi tiết quyết định thành bại..

.Một con cháu quý tộc gọi một tiểu nhị lên, hỏi: - Hôm nay các ngươi không diễn tiểu phẩm sao?
.Tên tiểu nhị đó đáp: - Hôm qua đã diễn rồi mà.
.- Nhưng chúng ta vẫn chưa xem mà!
.- Chuyện này chuyện này ta không biết.
.Hóa ra những con cháu quý tộc này hôm qua nghe nói Phượng Phi Lâu khai trương, nhưng đều kiêu ngạo, biểu hiện vô cùng khinh thường. Hôm nay Hoa Nguyệt Lâu cũng có kịch, vì sao ta vẫn phải đi tới bên đó? Cho nên, hôm qua tới đều là con cháu hàn môn, nhưng lại không ngờ hôm qua Phượng Phi Lâu không chỉ đưa ra một loại kịch có thể khiến người ta cười chết mất. Trong "Bạch sắc sinh tử luyến" còn đề cập tới một loại cày tiên tiến.
.Đây có lẽ là điều khiến cho họ cảm thấy bất ngờ, trong lòng thấy hối tiếc.
.Lần này đã vội vàng chạy tới.
.Hôm qua mọi người nói thú vị như vậy đều có thể khiến cho người ta cười chết mất. Hôm nay họ có lẽ chính là vì vậy mà chạy tới xem tiểu phẩm này. Bây giờ nghe nói không diễn, không khỏi có sự thất vọng, do đó đã lần lượt kêu la, khiến cho Hàn Nghệ phải bước ra.
.- Ha ha, những tên khốn kiếp các ngươi, lần trước ở Phượng Phi Lâu kiêu ngạo như vậy, hôm nay biết sai rồi chứ.
.Hàn Nghệ núp sau khán đài, quan sát tình hình phía trước, không chút hoang mang, ngược lại còn bật cười ha hả.
.Tuy nhiên, Lưu Nga bên cạnh hắn thì lại không có được tâm tình này, liền nói: - Hàn tiểu ca, ca mau lên đi. Những người này có lẽ không phải là loại dễ động tới đâu, hơn nữa nghe nói đám người Quốc cữu công cũng tới rồi.
.- Không vội, không vội.
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa.
.Lưu Nga mơ hồ nói: - Ta nói Hàn tiểu ca, vì sao ca lại làm như vậy? Rõ ràng ca đều đã chuẩn bị xong rồi mà.
.- Ây da!
.Hàn Nghệ liền làm thế tay chớ có lên tiếng, thấp giọng nói: - Ta nói này Lưu tỷ, sao tỷ ngay cả điểm này cũng không hiểu. Hoa Nguyệt Lâu vì sao lại có thể trở thành hoa khôi? Còn không phải chính là vì nhờ vào thủ đoạn này. Nếu ta sớm đã nói cho mọi người biết, hôm nay sẽ diễn lại lần nữa, vậy sau khi mọi người ra về, đơn giản chính là nói tiểu phẩm này rất hay. Nhưng bây giờ đã khác rồi, sau khi chờ mọi người trở về, người bên cạnh nếu có hỏi tới, chắc chắn họ sẽ nói tiểu phẩm này hay vô cùng, ngay cả những đám con cháu quý tộc đó cũng muốn tới xem, thậm chí cả Quốc cữu công cũng đều muốn xem, đó gọi là lăng xê, hiểu chưa?
.Ta diễn cho các ngươi xem, và các ngươi tranh nhau muốn xem, đó là hai khái niệm.
.Lưu Nga gật đầu dường như hiểu mà không hiểu, nói: - Ta hiểu rồi. Nhưng ngay sau đó lại nói: - Nhưng ngươi cũng đừng có đùa quá, ngộ nhỡ khiến cho mọi người nổi giận, vậy thì cái được không thể bù được cái mất đâu.
.- Không thể nào, không thể nào.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Quốc cữu công ở đây, ai dám gây chuyện. Họ cũng chỉ là kêu ngoài miệng thôi, để họ kêu thêm lúc nữa đi, tiêu hóa một chút, nếu không bụng no căng rồi, việc buôn bán này chúng ta cũng khó mà làm được.
.Lưu Nga thấy Hàn Nghệ vẻ mặt hiếu kỳ, cũng biết tính cách của hắn như vậy có khuyên cũng vô dụng, đơn giản là đừng có nói gì nữa.
.Hồi lâu sau, những tên tử đệ quý tộc đó thấy Hàn Nghệ vẫn không xuất hiện, bắt đầu uy hiếp tửu bảo của Phượng Phi Lâu. Những tửu bảo đó khó xử, báo cáo lên trên, phải kiên trì, hỏi gì cũng không biết là đúng rồi. Nhưng người ở đây đều không phải là những người dễ chọc tới, sắp không chống nổi nữa rồi.
.Hàn Nghệ thấy cũng tương đối rồi, liền lau mặt, với vẻ mặt vui vẻ chưa từng thấy bước ra, với vẻ mặt đầy ngưng trọng, dù sao thì cũng là kẻ lừa đảo, với vẻ mặt này, ngươi muốn nhìn thấy vẻ mặt nào cũng đều có hết.
.- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng đã chịu ra rồi.
.Mọi người vừa thấy Hàn Nghệ liền tức giận nói.
.- Xin lỗi, xin lỗi, ta vừa mới đi nhà xí ra, nào biết có chút xíu thời gian như vậy lại xảy ra đại sự này, thành thật xin lỗi.
.Hàn Nghệ vẻ mặt vã mồ hồi, liên tục chắp tay, nhìn thì quả đúng là vừa từ trong nhà xí ra.
.Lưu Nga ở hậu đài thấy thế, trong lòng cũng thầm lầm bẩm, lúc trước Hàn Nghệ không nói cho mình biết, người này nói dối quả thực là không chớp mắt.
.Một vị công tử nói:
.- Bớt nói nhảm đi, vì sao hôm nay lại không có tiểu phẩm?
.Hàn Nghệ với vẻ mặt ấm ức nói: - Tại hạ nghĩ là mọi người hôm qua đã xem rồi, hôm nay sẽ không muốn xem nữa, cho nên không có bố trí.
.- Họ xem rồi, nhưng chúng ta vẫn chưa có xem.
.- Cho dù là đã diễn rồi, cũng có thể diễn lại mà.
.- Chúng ta xem rồi cũng muốn xem lại.
.Mọi người đều ầm ầm lên, kêu la muốn xem tiểu phẩm.
.Mọi người với vẻ mặt gấp gáp, Hàn Nghệ thì lại thấy vui trong lòng, nhìn đi, nhìn đi, đương nhiên là cho các ngươi xem rồi, không cho các ngươi xem, tiểu phẩm này của ta sao có thể nổi tiếng được.
.Đây chẳng qua là chiêu tiếp thị vô cùng đơn giản thôi, kinh doanh mà.
.Lát sau, Hàn Nghệ mới đánh tay ra dấu để mọi người yên lặng, sau đó lại lấy vẻ mặt cảm động nói: - Tại hạ thực sự không ngờ các vị lại thích xem tiểu phẩm này như vậy.
.Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: - Nếu các vị thích tiểu phẩm này như vậy, vậy tại hạ dù thế nào cũng phải thỏa mãn yêu cầu của các vị, các vị cứ yên tâm chớ làm ồn, tại hạ bây giờ sẽ tới hậu đài sắp xếp một chút.
.Nói xong, hắn liền đi xuống hậu đài.
.- Chút tài mọn.
.Trên lầu Thôi Tập Nhận đã nhìn thấy hết mọi chuyện, khinh thường hừ một tiếng.
.Trịnh Thiện Hành bật cười ha hả nói: - Thôi huynh, huynh có thể thấy rõ, nhưng không có nghĩa đây là chút tài mọn. Nếu trường hợp này xảy ra ở Hoa Nguyệt Lâu, ta nghĩ Tào Giả Mẫu kiabchắc chắn không thể làm được như vậy.
.Thôi Tập Nhận nheo mắt không nói thêm gì nữa.
.Vương Huyền Đạo nói: - Chính bởi vì những chi tiết này, Phượng Phi Lâu mới có được thành công như vậy.
.Trưởng Tôn Diên thoáng gật đầu, nhưng cũng không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
.Hồi lâu sau, Hàn Nghệ lại quay trở lại sân khấu, cười nói: - Thưa các vị, tai hạ đã bố trí ổn thỏa rồi, lát nữa mọi người sẽ có thể thưởng thức được tiểu phẩm này. Tuy nhiên, tại hạ cũng xin nói rõ trước, khi xem tiểu phẩm, nhớ không nên ăn quà vặt. Bởi vì tiểu phẩm thuần túy là để mọi người vui vẻ, nhưng nếu vừa cười vừa ăn quà vặt, rất có thể sẽ khiến cho thức ăn bị nghẹn lại ở thực quản hoặc khí quản, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm, mong mọi người cố gắng cẩn thận chút. Những gì nên nói ta đều đã nói rồi, nếu xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào, tiểu điếm không chịu trách nhiệm.
.Lời này vừa dứt lời, cáo thị liền được đưa ra, trước tiên là phủi sạch trách nhiệm.
.Người đã xem rồi đều hiểu, người chưa xem cảm giác con người này quá là khoa trương rồi.
.- Lấy lòng mọi người.
.Nguyên Liệt Hổ với vẻ mặt khinh thường, nói: - Ăn quà vặt còn có thể tai nạn chết người, ta mới không tin đấy.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Hôm qua quả thực đã xảy ra sự cố bất ngờ, chuyện này ta đã tận mắt chứng kiến.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Đó là miệng gã ta nhỏ mà thôi, lẽ nào khi đó một người ăn quà vặt thôi mà, vì sao lại bị nghẹn lại chứ. Xem kịch thì vừa ăn vừa xem mới thú vị chứ.
.Trịnh Thiện Hành thấy y xấu như vậy cũng không muốn nói gì thêm nữa.
.Trên sân khấu Chử Toại Lương cũng thấy kinh ngạc.- Tiểu phẩm này lẽ nào thực sự là buồn cười như vậy sao?
.Trình Giảo Kim nói: - Ta nghe nói hai tên khốn kiếp đó của nhà ta, hôm qua có một người thực sự là cười tới mức hạt dẻ bị nghẹn lại, suýt chút nữa đã mất mạng rồi. May mà Hàn Nghệ đã kịp thời giúp gã ta lấy hạt dẻ đó ra.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Chuyện này ta cũng có nghe nói.
.- Thật sao? Chử Toại Lương bán tín bán nghi nói: - Chuyện này ta cũng thấy rất lạ.
.Hồi lâu sau, tấm màn đỏ cuối cùng cũng đã từ từ kéo lên, mọi người lần lượt ngồi thẳng người lên, trong lòng đầy mong chờ nhìn lên sâu khấu, hình như đây là sự kỳ vọng duy nhất trong cuộc đời họ vậy.
.Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du dẫn đầu trên sân khấu.
.Màn này, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, không ít người đã bật cười thành tiếng.
.- Đại lừa đảo, đại lừa đảo!
.Đây cũng không phải là Từ Du Du kêu lên, mà là mọi người ở phía dưới kêu lên.
.Bên trong dường như có một nửa là hôm qua không tới xem, họ nghe thấy những tiếng vỗ tay và tiếng cười này đều không hiểu, có cười như vậy cũng không có ai nói gì.
.Nhưng rất nhanh họ đã hiểu, ngay từ ban đầu cuộc đối thoại giữa Từ Du Du và Đỗ Tổ Hoa cũng đã tạo thành một trận cười lớn.
.Tiếp theo đó là tới sự xuất hiện của Tiểu Mập. Điều đó càng thêm kịch tính, một câu nói của Tiểu Mập cũng vẫn còn chưa có nói, mà chỉ cần khuôn mặt đó đã khiến cho mọi người cười rộ lên, không ít người đều đang vỗ lên đùi mình, dường như là đang vỗ lên người khác, căn bản không có dừng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận