Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 387: Vô Y múa kiếm, ý tại Mẫu Đơn.

.Hôm nay vẫn là ngày phụ nữ. Dù sao thì Tự Do chi mỹ cũng mới khai trương. Mà bởi Tự Do chi mỹ bán hàng đều là quần áo và trang sức của nữ nhân. Để cho Tự Do chi mỹ có thể được thành danh. Vì thế Hàn Nghệ đã đặc biết kéo dài ngày phụ nữ thêm.
.Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Ngày phụ nữ này mang lại rất nhiều bất tiện cho nam nhân trong Phượng Phi Lâu. Đều không được đi cửa chính, chỉ được dùng đường chuyên dụng.
.- Không trách người đời sau đều tranh nhau vỡ đầu để đi làm công chức. Làm công chức quả thực là thoải mái, khá thích hợp với ta.
.Hàn Nghệ mang theo đống tài liệu quay về ngõ bắc, miệng thì thầm. Hắn dù sao từ lúc nhậm chức tới nay chỉ tới Ngự Sử đài ba lần. Hơn nữa chưa từng ở đó quá một buổi sáng. Thực sự là thư giãn thoải mái, quả thực là thích hợp với tính cách của hắn.
.- Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca!
.Vừa mới bước tới đường chuyên dùng, vừa lúc gặp Lưu Nga đang đi tuần tra.
.- Lưu tỷ, gặp tỷ đúng là quá tốt rồi. Mau lại cầm giúp ta một ít, ta mệt sắp chết rồi.
.Lưu Nga nghe vậy, vội vàng bước qua. Đón lấy một ít đồ trong tay Hàn Nghệ, bỗng nhiên sửng sốt, nói: - Những lễ vật này?
.Hàn Nghệ khẽ thở mấy cái, nghĩ tới việc có nên mang theo tùy tùng khi đi ra ngoài không, nói: - Ta nói gì nhỉ, quan viên Ngự Sử đài chúng ta đều hết sức thanh chính liêm minh, sao có thể nhận lễ vật được.
.Lưu Nga lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên có chút không tin. Nhưng chuyện bày ra trước mắt, nàng cũng không hỏi kỹ thêm, lại hiếu kỳ nói: - NgươiNgươisao lại quay về rồi.
.Hàn Nghệ thở dài.
.Lưu Nga lập tức nói: - Sao rồi?
.Hàn Nghệ nói: - Đều tại đám bạn hữu kia của ta. Đúng là quá. biết thông cảm người. Bọn họ đều biết ta gần đây rất bận. Vì thế liền cho ta mang tài liệu về nhà. Tỷ nhìn xem, đây đều là do Trương trung thừa đưa cho ta đó.
.- Thật sao?
.Lưu Nga liếc nhìn đống tài liệu kia, nhỏ giọng nói: - Hàn tiểu ca, không phải là bọn họ đang cố ý xa lánh ngươi chứ? Không cho ngươi ở Ngự Sử đài, luôn cho ngươi ngồi ở nhà. Như thế thì làm sao mới có cơ hội thăng tiến a?
.Oa. Như vậy mà cũng nhìn ra rồi. Không hổ là người từ trong cung ra. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy buồn cười, vội nói:
.- Tỷ nghĩ đi đâu vậy. Nếu ta ở lại Ngự Sử đài, bọn họ ai không đồng ý? Hơn nữa, hiện giờ ta ở Ngự Sử đài, không hiểu quy định gì, còn có thể làm hỏng chuyện. Trương trung thừa của chúng ta đã nói rồi. Đợi khi ta nhớ kỹ các quy định khi ra ngoài tuần tra này rồi, sẽ cho ta đi ra ngoài tuần tra.
.- Thật sao?
.Lưu Nga vui vẻ nói.
.- Đương nhiên là thật.
.Hàn Nghệ nói: - Không tin tỷ có thể xem đống tài liệu này a. Đây đều là những quy định về việc ra ngoài tuần tra.
.Lưu Nga mừng rỡ, nhất thời không có thêm nghi hoặc gì nữa, nói: - Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Trước đây ta nghe nói Ngự Sử đài là nơi cực kỳ nguy hiểm, là nơi thị phi. Quan viên trong Ngự Sử đài thăng chức nhanh nhất. Nhưng cũng dễ dàng bị giáng chức nhất. Trong lòng luôn lo lắng cho ngươi. Hiện giờ nếu bọn họ đã đối tốt với ngươi như vậy thì ta yên tâm rồi.
.Hàn Nghệ biết rằng nàng thực sự lo lắng cho mình. Bằng không cũng không nghĩ mọi cách để giấu diếm nàng rồi, cười nói: - Cái này tỉ căn bản không cần lo lắng. Ta là ai chứ? Đó là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Sao có thể bị xa lánh được.
.Lưu Nga nhìn vẻ mặt của Hàn Nghệ không khỏi dở khóc dở cười. Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói: - Ồ đúng rồi. Vân Thành quận chúa kia tới rồi. Còn điểm danh tìm ngươi tới.
.Hàn Nghệ trong lòng vui mừng, miệng lại nói: - Tìm ta làm gì?
.Lưu Nga nói: - Cụ thể ta cũng không rõ lắm. Hình như tìm ngươi bàn chuyện kinh doanh.
.- Bàn chuyện kinh doanh?
.Hàn Nghệ thiếu chút thì cắn đứt lưỡi. Bàn chuyện kinh doanh với Tiêu Vô Y. Chỉ mới nghĩ thôi mà đã giảm ba năm tuổi thọ rồi. Mặt mày ủ rũ nói: - Lưu tỷ, hiện giờ tiền của ta còn bao nhiêu?
.Lưu Nga sửng sốt, nói: - Hiện giờ đều là Tang Mộc ghi chép, hình như cũng khoảng mấy nghìn quan.
.- Mấy nghìn quan?
.Hàn Nghệ cau mày, mặt âu sầu.
.Lưu Nga nói: - Hàn tiểu ca, sao vậy?
.Với tính cách của nữ ma đầu. Đến kỹ năng cần kiệm giữ nhà nhất đều không biết. Ở Dương Châu làm không ít chuyện ngốc. Nếu thực sự muốn đi làm kinh doanh, có lẽ là lỗ vốn đến quần lót không có mà mặc. Nàng không mặc quần lót thì chẳng phải là lợi cho những gã đàn ông khác sao. Ta có thể không giúp nàng chắn sao? Làm đàn ông quả thực không dễ dàng a. Hàn Nghệ đầy bụng oán hận, buồn vì không thể tìm người khác nói chuyện. Thầm nghĩ, không được, ta nhất định phải ngăn cản nữ ma đầu lại. Không thể để cho nàng ta làm bậy.
.Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đi tới hậu viện.
.Đi vào cửa hậu viện, người còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ. Hắn ghé đầu qua nhìn, chỉ nhìn thấy Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết, Tiểu Mập đang ngồi cạnh chiếc bàn đá chơi cờ. Thật là vui vẻ. Dĩ nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài. Trên thực tế Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y đối chọi rất gay gắt. Từ việc nhìn thấy hai nàng đang ngồi đối diện không khó nhìn ra.
.Hắn cất bước đi vào, ho nhẹ một tiếng.
.- Hàn đại ca, huynh quay về rồi.
.Hùng Đệ quay đầu lại, cười ha hả nói: - Đại tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ, Mẫu Đơn tỷ tỷ bọn họ tới rồi.
.- Ta nhìn thấy rồi.
.Hàn Nghệ ngưỡng mộ nhìn Hùng Đệ một cái. Hắn cản thấy tất cả những thứ này nên thuộc về hắn. Bởi vì những mỹ nhân này đều là tới tìm hắn. Nhưng mỗi lần đều là để Tiểu Mập tận hưởng trái ôm phải ấp. Như vậy thực sự là quá không công bằng. Vội vàng bước lên, cố gắng tranh thủ diễm phúc thuộc về mình. Chào hỏi ba vị mỹ nữ.
.Dương Phi Tuyết cười hì hì nói: - Hàn Nghệ, thực sự là chúc mừng ngươi. Nghe nói tiệm y phục của ngươi kinh doanh hết sức tốt.
.Hàn Nghệ khiêm tốn cười nói: - Đa tạ, đa tạ, kinh doanh nhỏ, không đáng nhắc tới.
.Chợt nghe được một âm thanh quái khí: - Không hổ là người làm kinh doanh. Kinh doanh nhỏ đều không muốn nhắc tới. Như vậy cũng tốt, xem ra vụ kinh doanh nhỏ này của ta ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt rồi.
.Nói chuyện chính là Tiêu Vô Y.
.Té xỉu! Lời nói của ta có ý như vậy sao? Hàn Nghệ hoang mang nói: - Không biết Vân Thành quận chúa nói những lời này là có ý gì?
.Tiêu Vô Y khẽ mỉm cười, nói: - Bản quận chúa hôm nay đến. Là muốn nói một vụ kinh doanh với ngươi.
."Bản quận chúa" này vừa nói ra. Lập tức đã đưa ra tư tưởng chính cho cuộc thương lượng này. Rõ ràng là muốn ỷ lớn bắt nạt nhỏ a.
.Tuy là thê tử của mình. Nhưng Hàn Nghệ cũng không thể không nâng cao tinh thần, dò hỏi nói: - Vân Thành quận chúa chê cười rồi. Thân phận của Vân Thành quận chúa cao quý như vậy. Sao có thể tới đây làm kinh doanh.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Tiêu Vô Y ta làm việc, trước giờ chỉ nhìn vào tốt xấu. Chưa từng nhìn vào xuất thân của người khác, càng không nhìn vào xuất thân của mình.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy trừng mắt lên nhìn, nhưng không nói gì. Những lời này của Tiêu Vô Y không sai.
.Còn Dương Phi Tuyết ánh mắt mang theo vẻ sùng bái nhìn Tiêu Vô Y. Cách làm của Tiêu Vô Y chính là mơ ước trong lòng nàng.
.Không hổ là thê tử của ta. Chính là như vậy! Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, nói: - Vậy không biết Vân Thành quận chúa muốn nói chuyện kinh doanh gì với ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận