Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1210.2: Long nhan phượng mạo

.Lý Hoằng cười nói: - Lý Trạm lợi hại lắm, lúc nãy đua xe đã giành được giải nhất.
.Lý Nghĩa Phủ cười ha hả nói: - Điện hạ khen lầm rồi.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ nói: - Điện hạ, lúc này người có đua xe?
.Lý Hoằng gật gật đầu nói: - Nhưng ta chỉ chạy thứ năm.
.Thằng nhãi này lại muốn gây xích mích quan hệ của ta và thái tử, thật là bỉ ổi. Lý Nghĩa Phủ thầm mắng một câu, bởi vì lúc nãy lão đang bóng cửa chứ không ở sân đua xe, nếu lão ta ở đó thì Lý Trạm nếu dám chạy thứ nhất, nhất định đánh gẫy một chân, vội nói: - Tiểu nhi chỉ là may mắn thắng được, điện hạ xuất sắc hơn tiểu nhi nhiều.
.Lý Hoằng lại nói: - Lý Trung thư khiêm tốn rồi, Lý Trạm quả thật vô cùng xuất sắc, nói không chừng sau này có thể lên làm Đại tướng quân.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy mừng rỡ, liên tục chắp tay nói: - Nhận được lời nói tốt lành của điện hạ, thần vô cùng cảm kích.
.Võ Mị Nương ở bên cạnh vẫn luôn lưu tâm đến cuộc nói chuyện này, thấy Lý Hoằng lại có thể đùa vui khiến những đại thần này vui vẻ, trong lòng cũng rất vui vẻ!
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ta nghĩ đây là chuyện tốt.
.Lý Hoằng chớp mắt nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì điện hạ sẽ ngày ngày luyện tập thể thao ta dạy cho người.
.Lý Hoằng sửng sốt, sau đó bật cười khanh khách: - Hàn Nghệ, ngươi đúng là lợi hại, ta chính là nghĩ như vậy. Nói xong, cậu đột nhiên như nhớ đến gì đó.
.- Ồ! Hàn Nghệ, ta nghe nói bức tranh hết sức đáng yêu trên tường bên ngoài là ngươi sáng tạo?
.Lời này vừa nói ra, xung quanh đều yên tĩnh hẳn, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy hứng với thú với đề tài này!
.Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu.
.Lý Trị lắc đầu, vẻ mặt khinh miệt nói: - Chữ của khanh viết xấu như vậy, nhưng lại còn thể kỹ năng vẽ sáng tạo độc đáo? Trẫm không tin!
.Hứa Kính Tông thoáng gật đầu!
.Thời cổ đại chữ giống như người, ngươi viết chữ không đẹp, điều đó đại diện cho trình độ văn hóa của ngươi nhất định là không cao.
.Diêm Lập Bản ở bên cạnh không nhìn được nữa, nói: - Bệ hạ, tranh của Hàn Thị lang quả thật có chỗ độc đáo, thần cũng đang học hỏi hắn.
.Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi chấn động, mặc dù trong số bọn họ có không ít người xem thường Diêm Lập Bản, nhưng chỉ là bọn họ cho rằng Diêm Lập Bản dựa vào vẽ tranh thượng vị, nhưng từ điểm này cũng có thể chứng tỏ mọi người đều hết sức công nhận kỹ năng vẽ của Diêm Lập Bản, người có thể vẽ tranh mà lên làm Thượng thư, nhất định là đệ nhất họa thủ toàn quốc a!
.Mà hiện giờ Diêm Lập Bản lại thỉnh giáo Hàn Nghệ kỹ năng vẽ, điều này sao lại không khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
.- Trẫm không tin, bây giờ khanh hãy vẽ một bức cho trẫm xem thử.
.- Bây giờ?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.- Không sai! Trẫm vẫn không tin một người viết chữ xấu thậm tệ, vẽ tranh lại có thể tốt được đến đâu.
.Bệ hạ, người tôn quý như vậy, đáng phải chơi trò khích tướng sao? Hàn Nghệ có chút cạn lời, hôm nay hắn đến để thư giãn, nhưng chưa từng nghĩ lấy việc vẽ tranh để tinh tướng, kỳ thật hôm nay hắn đã ngầu lắm rồi, bởi vì đồ trong này đều là hắn phát minh.
.Lý Hoằng cũng nói: - Hàn Nghệ, ngươi hãy vẽ một bức đi, ta cũng muốn thưởng thức một chút, hì hì.
.Cuối cùng ngay cả Võ Mị Nương cũng yêu cầu Hàn Nghệ lộ tài năng, bởi vì bọn họ đều là người tài hoa hơn người, nhưng chỉ nhìn tranh đó, bọn họ cũng không thể biết rốt cuộc cái này làm sao vẽ ra, bởi vậy đều muốn thưởng thức một chút.
.Đây thật là không trâu bắt chó đi cày a! Hàn Nghệ xem tình hình này, biết nếu mình không lộ tài năng là không thể nào, vì thế gật đầu nói: - Được rồi! Vậy thần sẽ tự bêu xấu vậy. Nhưng thần cũng cần phải chuẩn bị một chút.
.Lý Trị cười nói: - Không sao, không sao, hôm nay trẫm rảnh.
.Lý Tích cũng lập tức gọi quản gia kia đến, nói: - Ngươi cần gì thì nói với gã đi.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ nói vài câu với quản gia kia, hai người lại nói một lát, quản gia kia mới vội vã rời đi.
.Chỉ một lát, ông ta liền dẫn theo mấy tôi tớ mang một ít ván gỗ và gỗ đến.
.Lý Trị hiếu kỳ nói:
.- Tại sao là một ít gỗ, không phải văn phòng tứ bảo?
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Bệ hạ, bút lông đó thần thực sự không dùng được.
.Lý Trị nói.- Không có bút sao khanh vẽ?
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Bệ hạ có nhớ trước đây khi ở trại huấn luyện, Hàn Nghệ từng dùng than củi viết lên ván gỗ không.
.- Đúng đúng đúng!
.Lý Trị lại hỏi: - Lẽ nào khanh định vẽ tranh lên ván gỗ?
.- Không, thần còn bảo ông ta mang giấy đến đây.
.Hàn Nghệ trước là căn dặn người lập tức làm ra một cái giá gỗ đơn giản dựa theo yêu cầu của hắn, cũng may khu vui chơi này cần lượng lớn vật liệu gỗ, bởi vậy về gỗ cũng thật không phải vấn đề, rất nhanh đã làm xong cái giá gỗ này. Chỉ với màn khởi động này đã đủ khiến người ta ngạc nhiên không thôi, bởi vì hiện giờ vẽ tranh đều là trải ra trên bàn, còn Hàn Nghệ thì dựng lên, bởi vậy đợi sau khi Hàn Nghệ ngồi xuống, Lý Trị, Lý Hoằng, Võ Mị Nương ba người liền vội vã đứng đằng sau Hàn Nghệ.
.Diêm Lập Bản cũng chẳng màng đến cao thấp gì, mặt dày sáp lên phía trước, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông đương nhiên không có nhiệt tình như vậy, bởi vậy bọn họ cũng mặc kệ Diêm Lập Bản đứng trước bọn họ, thật ra bọn họ không thể hiện thái độ khó chịu đã là nể mặt Lý Trị rồi. Còn Vương Huyền Đạo bọn họ cũng đều đứng dậy đi tới, thậm chí cả những nữ quyến cũng kéo Tiêu Vô Y vây đến. Vẽ cái gì được đây?
.Hàn Nghệ cầm bút than, nhưng lại chần chừ, đột nhiên ánh mắt len lén liếc sang Tiểu Mập ở bên cạnh, dễ thương khiến hắn không khỏi bật cười ha hả.
.Lý Trị đang chờ sốt ruột, thấy Hàn Nghệ đột nhiên ngây ngô cười, hiếu kỳ nói: - Khanh cười gì?
.- Không có gì.
.Hàn Nghệ khẩn trương ngừng cười, quay sang Hùng Đệ nói: - Tiểu Mập, đệ lại đây.
.Hùng Đệ sửng sốt, có chút sợ sệt nói: - Làm gì? - Đến đứng trước mặt ta, ta muốn vẽ đệ. Hàn Nghệ cười nói.
.- Vẽ đệ?
.Hùng Đệ chỉ vào mình, miệng chữ O, nhưng sau đó lại xoa xoa tay cười nói: - Vậy được sao?
.- Đừng nói nhiều, mau đứng qua đây.
.- Ồ!
.Hùng Đệ bước ra, đi đến trước mặt Hàn Nghệ, cười he he. Hàn Nghệ nói: - Cứ giữ nụ cười này.
.- Hả? Ồ!
.Hùng Đệ căn bản là không cần duy trì, cậu nghĩ đến Hàn Nghệ vẽ mình đã mừng đến cười không ngậm được miệng rồi. Hàn Nghệ đối với Hùng Đệ là không thể quen thuộc hơn được nữa, thần thái của cậu, lời nói cử chỉ của cậu, đều đã khắc trong não Hàn Nghệ rồi, bởi vậy Hàn Nghệ hạ bút hết sức nhanh.
.Dần dần, xung quanh dường như yên tĩnh hẳn.
.Hàn Nghệ cũng đã nhập tâm, kỳ thật kỹ năng vẽ của hắn hết sức không tệ, sở trường nhất không phải là manga, mà là tranh sơn dầu, cùng với tranh cát, trước là sở thích, sau thì là chuyên môn học để tán gái, nhưng khoe mẽ với Lý Trị bọn họ cũng không có vấn đề.
.Mà trên mặt Lý Trị dần dần lộ ra vẻ chấn kinh, mọi người đều ngừng thở, ngay cả Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ chẳng thèm để tâm cũng đều nhìn không chớp mắt, dường như không tin sự thật trước mắt.
.Lý Hoằng và mấy đứa trẻ bỗng nhiên cười rộ lên khanh khách, thậm chí cả Tiểu Dã cũng ra sức cười vui hớn hở.
.Nhưng Diêm Lập Bản thì một mực lắc đầu, trong mắt lộ ra ánh mắt không dám tin, còn Võ Mị Nương, Tiêu Vô Y thì lại buồn cười, nhưng vẻ hứng thú trên mặt thì càng rõ hơn. Hùng Đệ thấy bọn họ cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vô cùng hiếu kỳ, vội vàng nói: - Hàn đại ca, huynh đã vẽ xong chưa.
.- Đợi đã!
.Hàn Nghệ đáp lại một câu đơn giản. Lại qua thời gian một nén hương, cuối cùng Hàn Nghệ cũng buông tay xuống, cười nói: - Xong rồi!
.- Ha ha!
.Phía sau hắn lập tức rộ lên từng tràng cười.
.- Ta xem xem!
.Hùng Đệ vội vàng đi lên, nghiêng đầu nhìn, lập tức kinh hô: - Tại sao là một con gấu?
.- Ha ha!
.Tiếng cười càng lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận