Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 499.2: Ý nghĩa chân chính

.Tiếng lòng của tất cả mọi người a.
.Gần như tất cả mọi người đều gật đầu.
.Oa! Nghi ngờ hợp lý a! Hàn Nghệ hết chỗ nói: - Bằng không ta tìm người giúp ngươi chùi đít luôn nhé, mục đích của các ngươi chỉ có một là trở thành một Cảnh sát Hoàng Gia đủ tư cách. Giặt quần áo và chuyện trở thành Cảnh sát Hoàng Gia có liên quan gì?
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Chúng ta không biết giặt a.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy ngươi không biết học à, như vậy đi, Uất Trì Tu Tịch, chỉ cần ngươi chạy tới nơi náo nhiệt nhất chợ Tây, hô to mình sẽ không bao giờ học được cách giặt quần áo, vậy ta sẽ tìm người giặt quần áo cho ngươi, thế nào?
.Uất Trì Tu Tịch không nói gì.
.Dương Mông Hạo nói: - Thức ăn ở thực đường rất khó ăn, chỉ có màn thầu và rau xanh, không ngon chút nào.
.Không ít công tử ca lại gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đã nói từ sớm, ta không mời các ngươi tới đây hưởng thụ, nếu các ngươi ăn không đủ no hoặc tiêu chảy, các ngươi có thể tìm ta. Nếu không phải, cũng đừng nói thêm gì nữa.
.Thôi Hữu Du nói: - Vậy ngươi làm nhục chúng ta thì sao? Ta không phủ nhận trong số chúng ta không ít người làm nhục ngươi, nhưng đó là lúc trước, nhưng ngươi làm Phó Đốc Sát lại làm nhục chúng ta, rõ ràng ngươi đang lợi dụng việc công trả thù riêng.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy các ngươi nói cho ta biết ta nên nói như thế nào? Chỉ chạy ba vòng, kết quả là một nửa người không hoàn thành, còn té xỉu, ta còn phải mời người tới xem bệnh giúp các ngươi, binh lính Đại Đường đi đánh giặc cũng không thảm như vậy. Xếp hàng thôi, huấn luyện cả một ngày, vẫn chỉ qua loa, làm cho ta còn phải chịu tội cùng các ngươi, có đôi khi ta thật nghi hoặc không biết ta đang huấn luyện các ngươi hay các ngươi đang huấn luyện ta.
.- Các ngươi muốn nói hôm nay ta đã làm nhục các ngươi, ta không phủ nhận, nhưng kết hợp với thực tế thì ta chỉ nói sự thật thôi, sở dĩ chứa ý làm nhục là vì hành vi của các ngươi thật sự làm người ta không tưởng tượng nổi. Giống như có người phạm sai, nhưng người này khi còn nhỏ bị sốt đến hỏng cả đầu óc, quan phủ muốn trừng phạt y, ta nhất định sẽ nói đúng sự thật, nói người này đầu óc không bình thường, ngu ngốc, không cần so đo cùng y, đây là làm nhục sao? Ngốc, ngu xuẩn, đầu óc sốt hỏng rồi, đây là những lời làm nhục, nhưng ta chỉ nói sự thật, ta không làm nhục ai cả, các ngươi hiểu ý ta chứ.
.Dương Mông Hạo tức giận nói: - Sao lại không hiểu, ngươi chẳng phải đang mắng chúng ta ngu xuẩn sao.
.Những người còn lại đều căm giận nhìn Hàn Nghệ, sớm biết thì không nói như thế, lần này hay rồi, lại bị hắn làm nhục trắng trợn một phen.
.Thôi Hữu Du nói: - Vậy nhất định ngươi phải nói như vậy sao?
.Hàn Nghệ nói: - Được, Thôi Hữu Du, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, ngươi hãy đứng ở vị trí của ta để suy xét biểu hiện của các ngươi hôm nay, nhanh, đi lên nói, ta học tập một chút, ở lớp của ta không phân biệt tôn ti, lúc đầu ta đã nói, chúng ta đang giao lưu, những gì ta nói chưa chắc đã đúng, đi lên nói, đi lên nói.
.Thôi Hữu Du ngẫm nghĩ một chút, trời ạ, chạy vài vòng té xỉu nhiều như vậy, thật đúng là không bằng súc sinh, nói:
.- Ta chỉ nói ngươi thân là Phó Đốc Sát, lời nói phải cẩn thận, không thể vơ đũa cả nắm, ta không phạm sai lầm, ngươi nói vậy không phải không công bình đối với chúng ta sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta không điểm tên chỉ họ ai
.Thôi Hữu Du nói: - Ngươi có thể điểm danh a!
.- Thôi Hữu Du, ngươi có ý gì, ngươi cho rằng mình rất ưu tú sao?
.- Ít nhất ta mạnh hơn ngươi
.- Hừ! Không phải là một đội sao, thật không biết có cái gì để kiêu ngạo.
.- Ngay cả chuyện đơn giản như thế ngươi đều không làm được, ta đều cảm thấy xấu hổ thay ngươi.
.- Ngươi.
.Tiêu Hiểu đột nhiên đứng lên: - Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, hiện tại chúng ta cần đoàn kết đối ngoại mới đúng.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nhất trí đối ngoại? Nơi này có người ngoài sao?
.Tiêu Hiểu cười ha hả nói: - Không có, không có, ta chỉ muốn khuyên bảo bọn họ thôi.
.Tiểu tử ngươi còn muốn chiêu binh mãi mã, chậm rồi, ngươi đã khiến rất nhiều người tức giận. Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: - Tốt lắm, đừng cãi, lớp học của ta cho phép tranh luận, nhưng không cho phép cãi nhau, các ngươi đều là quân tử, phải có phong phạm của quân tử, chúng ta quay lại vấn đề chính.
.Bá bá bá!
.Hắn gõ bảng, vung bút than lên, viết vài chữ trên tấm ván gỗ.
.Dương Mông Hạo nháy mắt thì thầm:
.- Mạnh dạn giả thiết, cẩn thận chứng minh.
.- Đúng vậy, mạnh dạn giả thiết, cẩn thận chứng minh.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây chính là tinh thần của Cảnh sát Hoàng gia, trời ban cho ta đầu óc để suy nghĩ, việc gì cũng phải động não suy nghĩ, bất luận sự kiện gì, bất luận câu gì, chỉ cần không có chứng thực đều đáng hoài nghi, kể cả ta, về sau ở trong lớp học của ta cũng cần các ngươi nghi ngờ ta, mà không phải ngồi tại chỗ như đầu gỗ, đêm nay những người đầu gỗ trở về suy nghĩ lại, ngồi một chỗ một câu cũng không nói lâu như vậy, các ngươi không phải đến xem náo nhiệt mà các ngươi tới để học tập. Đêm nay, Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu, Uất Trì Tu Tịch, Dương Mông Hạo biểu hiện rất tốt, bởi vì bọn họ nghiêm túc suy nghĩ, Dân An Cục cần những Cảnh sát Hoàng gia như vậy.
.Dừng một chút, hắn nói: - Như vậy đi, sau khi trở về, mỗi người đều phải viết một bài văn cảm ngộ, các ngươi học được những gì, mặt khác các ngươi cho rằng hai câu "Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi" và "Duy nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi dưỡng" này có ý nghĩa gì? Chiều mai nộp, không có bài sẽ phải dọn dẹp phòng học này, dù sao nếu ngươi không muốn động não thì phải động thủ hiểu chưa?
.Không ai trả lời.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn qua, nói: - Như vậy đi, ta làm gương trước, dù sao chúng ta đang giao lưu, ta cảm thấy ta cũng nên viết cảm ngộ của chính mình với tiết học này.
.Nói xong hắn cầm bút than viết trên tấm ván gỗ, viết xong, bọn đệ tử lập tức không ngừng kinh ngạc.
.Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng, bất thức Lư Sơn chân diện mục, chích duyên thân tại thử sơn trung.
.Thơ hay a!
.Bài này bài này dùng để cảm ngộ quả thực muốn đấm ngực dậm chân.
.Cũng chỉ có thiên tài mới có tư cách lãng phí như vậy.
.Cổ họng mọi người đều phát ra tiếng buồn bực.
.Thơ này thật sự rất chấn động.
.Hàn Nghệ lại hời hợt nói: - Đây chính là cảm ngộ của ta sau khi giao lưu với mọi người trong lớp học này, nếu cảm ngộ của các ngươi viết tốt hơn ta, buổi học sau không cần tới. Tan học đi, Tiêu Hiểu, ngươi lau sạch tấm ván gỗ.
.Tiêu Hiểu cả kinh nói: - Ta lau.
.Hàn Nghệ lộ ra vẻ mặt càng khiếp sợ hơn: - Chẳng lẽ ta lau.
.Tiêu Hiểu nói: - Đương nhiên là ai viết người đó lau nha.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi phải hiểu vì ai mà ta phải viết, vì các ngươi, các ngươi học được nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên làm chút chuyện để báo đáp, ta viết, các ngươi lau, chuyện này hợp tình hợp lý. Có điều, ngươi yên tâm, mỗi người đều phải lau, mỗi người một ngày, bắt đầu từ ngươi, dù sao khi nào ngươi lau xong thì mới được về. Mọi người sáng mai gặp.
.Nói xong, hắn quay đầu lại lập tức hoảng sợ: - Chuyện gì thế này.
.Chỉ thấy bên ngoài đông nghìn nghịt, cửa trước cửa sau đều như vậy, cả hai bên cửa sổ đều đầy ắp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận