Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 946.1: Sai càng thêm sai

..
.Lúc này, lại có một người bước lên nói: - Lão đại, lúc nãy ta đã hỏi dò rồi, y nói bọn họ căn bản không có bắt người nào cả, hơn nữa y nói có một đạo trưởng tên là Vương Trùng Dương đã được một nhân sĩ áo đen cứu đi. Theo như hình dung của y, thì đạo trưởng đó có lẽ là Hàn Nghệ.
.Một người phía trước nói: - Lão đại, có phải là tiểu tử đó đã cứu Hàn Nghệ đi rồi hay không, lúc đó bọn họ cũng mai phục ở bên cạnh để tiếp ứng cho Đặc phái sứ mà.
.Liễu Như Phong cau mày nói: - Nếu như Tiểu Dã đã cứu Hàn Nghệ đi, thì tại sao nó còn tìm kiếm Hàn Nghệ khắp nơi, có thể thấy không phải là bọn họ cứu đi.
.- Vậy thì quá kỳ lạ rồi! Chẳng lẽ còn có người đang âm thầm trợ giúp cho Hàn Nghệ?
.- Lẽ nào là cô ta?
.Liễu Như Phong không khỏi nhớ đến người thần bí cứu Hàn Nghệ ở trong rừng cây hôm đó.
.- Ai?
.Liễu Như Phong ngẩn ra, nói: - Nếu Thử Ni Thi Bộ đã không bắt được Hàn Nghệ, vậy thì không cần đuổi nữa, chúng ta quay về tiếp tục tìm.
.Vậy nhưng khi các lộ nhân mã đều đang bận tâm đến Hàn Nghệ, thật ra Hàn Nghệ đã về đến thành Hằng Đốc, vốn dĩ quân Đường dự tính sẽ khuếch đại chiến quả thắng lợi, nhưng vì gặp phải trận bão tuyết hiếm có này nên chỉ có thể về thành Hằng Đốc nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỉ có phó tổng quản Chu Trí Độ dẫn đầu một bộ phận người đến thành Toái Diệp, chiếm lĩnh nơi đó, việc này cũng đã khiến quân Đường nhận được chi viện cực lớn.
.Tuy rằng thời tiết đã dần dần tốt hơn, nhưng tuyết đọng chưa tan, vẫn hết sức giá rét.
.Nhưng chỉ thấy hơn trăm người đang đứng trước cổng thành Hằng Đốc, Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm và các đại tướng đều ở trong đó, bọn họ đang nghênh đón anh hùng của bọn họ trở về. Khi bọn họ biết tin Hàn Nghệ vẫn còn sống, đã trực tiếp xóa tan bóng đen che phủ trên thắng lợi kia đi, niềm vui đại thắng lập tức tràn ngập trong quân, từ tướng quân đến binh lính đều vô cùng vui vẻ.
.Anh hùng này dĩ nhiên là là Hàn Nghệ!
.Là vì mưu kế của Hàn Nghệ chẳng những đã xoay chuyển toàn bộ cục diện, mà còn nhất cử bình định phía nam Toái Diệp trấn, thắng lợi này đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ, hơn nữa chỉ hao phí một cái giá cực nhỏ.
.Đợi nửa canh giờ rồi, chỉ thấy hai con ngựa đang kéo theo một cái xe trượt tuyết chậm rãi đi đến, ngồi trên xe chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã, nhưng hai bên có hơn trăm người hộ tống.
.- Đặc phái sứ!
.Tô Định Phương bọn họ nhìn thấy, lập tức bước lên tiếp đón.
.Xe ngựa dừng lại đúng lúc, Hàn Nghệ bước từ trên xe trượt tuyết xuống, chắp tay nói: - Khiến các vị tướng quân lo lắng vì tại hạ, tại hạ cảm thấy thật hổ thẹn.
.Biểu hiện vô cùng khiêm tốn.
.Tô Định Phương nghe thấy vậy còn cảm thấy xấu hổ, liên lục chắp tay nói: - Đặc phái sứ sao có thể nói vậy, đặc phái sứ có thể bình an trở về, mới có thể coi là thắng lợi, nếu đặc phái sứ vì chuyện này mà có bất trắc gì, chắc chắn chúng ta sẽ day dứt cả đời.
.Triệu Húc gật đầu nói: - Không sai! Không sai! Thành quả của trận chiến này tuy lớn, nhưng không bằng một ngón chân của Đặc phái sứ, nếu Đặc phái sứ không thể bình an trở về thì chúng ta thua rồi.
.Bùi Hành Kiệm cũng là sắc mặt ngưng trọng nói: - Đều là vì chúng ta bất tài, mới liên lụy đến Đặc phái sứ chịu cực khổ, vẫn mong Đặc phái sứ nhận một lễ của chúng ta.
.Thái độ của ông ta hoàn toàn thay đổi, Hàn Nghệ mà ông ta biết trước đây, tuyệt đối là tiểu nhân bỉ ổi giống như Lý Nghĩa Phủ, nên chỉ xem thường hắn, nhưng tiểu nhân dám đơn độc xông vào đại doanh quân địch sao, nếu đổi lại là Lý Nghĩa Phủ, người đầu tiên bỏ chạy nhất định chính là y.
.Cả loạt tướng lĩnh đều hướng tới Hàn Nghệ ôm quyền, trên mặt đều viết một chữ - phục!
.Trải qua trận chiến này, không ai không phục Hàn Nghệ, Lý Tĩnh ông ta dụng binh như thần đến cỡ nào cũng không thể giúp đối phương thiết kế chiến cục, đây đúng là quá giỏi rồi, đây tuyệt đối là trận chiến an nhàn thoải mái nhất từ trước đến nay. Hơn nữa, Hàn Nghệ đã mang lại cho bọn họ công lao và tài phú cực lớn, châu báu của A Sử Na Hạ Lỗ đều bị bọn họ chia đều rồi, binh lính đều được lợi bởi chuyện này, hơn nữa bọn họ đã giết A Sử Na Hạ Lỗ, và còn nhổ cỏ tận gốc, trong các thủ lĩnh chủ yếu, chỉ là thủ lĩnh của Thử Ni Thi Bộ chạy thoát, đại hoạch toàn thắng tuyệt đối, ai ai cũng là công lao hiển hách.
.Nhất là Bùi Hành Kiệm và Tô Định Phương, bởi vì hai lão đại này đều bị giam lỏng, không tham dự trận chiến tranh này, trước đây khi có Trình Giảo Kim, công lao lớn nhất khẳng định là phải quy cho Trình Giảo Kim, bây giờ Trình Giảo Kim ốc không mang nổi mình ốc, vậy thì công lao của Trình Giảo Kim sẽ chia đều cho bọn họ, trận chiến này cũng đã thỏa mãn nhu cầu của mỗi một người từ quan tướng đến sĩ binh.
.Tất cả đều vui vẻ!
.Đây là thứ Hàn Nghệ mang lại cho bọn họ, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm 1. (1: Ý nghĩ gần tương đương với câu há miệng mắc quai)
.Nịnh bợ thì nhất định phải nịnh đúng chỗ chết.
.- Đặc phái sứ, ngươi đúng là dụng binh như thần a! Ta chưa bao giờ đánh trận nhẹ nhàng như vậy, chuyện này đúng là không thể tin nổi, Đặc phái sứ, làm sao mà ngươi làm được thế? Chỉ điểm cho ta một chút đi! Triệu Húc mặt mày hưng phấn, đã sắp ôm lấy chân Hàn Nghệ rồi, y cho rằng chỉ cần học được một chiêu này là đủ để bình thiên hạ rồi!
.Các tướng lĩnh còn lại cũng đều ngước nhìn Hàn Nghệ với vẻ mong đợi, bao gồm cả Tô Định Phương đã trải qua trăm trận chiến, trước đây ông ta đã từng đánh giặc cùng Lý Tĩnh, Lý Tích, được lợi rất nhiều, nhưng hai vị tướng quân này cũng chưa từng dùng mưu kế thần kỳ như thế này, tuy đã một tháng trôi qua, nhưng trận chiến này vẫn khiến tướng sĩ quân Đường say sưa bàn tán, bởi vì quá là không thể tin nổi, bọn họ đều suy nghĩ rốt cuộc làm sao mà Hàn Nghệ làm được, lẽ nào Hàn Nghệ còn biết pháp thuật hay sao, Tô Định Phương cũng đột nhiên phát hiện thì ra trên lĩnh vực quân sự, mình vẫn có một lĩnh vực lớn như vậy không biết đến, cũng chính là nói vẫn có không gian tiến bộ, thật khiến cho người ta hưng phấn!
.Nhưng Hàn Nghệ lại lắc đầu nói: - Triệu tướng quân quá khen, đây chẳng qua chỉ là một chút bàng môn tà đạo, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến!
.Các tướng sĩ vừa nghe, tưởng là Hàn Nghệ không muốn truyền thụ, điều này cũng là phải, thời đại này coi trọng bí phương tổ truyền, không phải Lý Tĩnh cũng đã giấu Hầu Quân Tập một phần binh pháp hay sao!
.Tô Định Phương cười ha hả nói: - Nhưng dù thế nào, trận chiến này Đặc phái sứ công trạng đứng đầu a!
.- Không dám! Không dám! Tại hạ chẳng qua chỉ là theo đà phát triển, may mắn là nhiều, không đáng nói đến, người thật sự giết địch trên chiến trường, vẫn là các vị tướng quân, công lao duy nhất tại hạ lập được, đó là đưa lương thực đến nơi thành công! Hàn Nghệ vẫn dùng thái độ hết sức khiêm tốn mà nói, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng dị thường.
.Kỳ thật đây chính là điều hắn muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận