Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 654: Sau hôm nay, hãy nhìn lại hắ3

.Thái độ khinh miệt công khai đem Nguyên gia so sánh với đồ đệ, đây quả thực là đánh thằng vào mặt Nguyên gia.
.Hắn còn to gan hơn ngươi tưởng tượng nhiều! Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm cảm thán một câu, có kẻ nào dám hành sự thuận lợi ở giữa ông ta và bệ hạ, cũng chỉ có Hàn Nghệ thôi, so sánh với nhau, đây có được tính là gì.
.Nguyên Mẫu Đơn trên lầu cũng lúng túng, bốn phía không ít kẻ nhìn nàng với ánh mắt quỷ dị, chỉ có Tiêu Vô Y rất rõ ràng là đang cười nhạo nàng.
.Nhưng nàng cũng chẳng có cách phản bác điều này, quả thật là như vậy.
.Chỉ trông thấy có mấy người bước lên sân khấu, mang theo một chiếc bàn dài, mọi người vội vàng định thần nhìn, cuối cùng là bảo bối gì đây?
.Nhưng thật thất vọng, trên bàn chỉ đặt vài món đồ, đá, trúc và vải, còn có giấy.
.Hàn Nghệ nói: - Sách cổ có nói, thiên địa là phụ mẫu của vạn vật, mà linh hồn của vạn vật là con người. Nhưng linh hồn của vạn vật, thể hiện ở nơi nào đây? Ta cho rằng là ngôn ngữ và văn tự, là ngôn ngữ và văn tự khiến con người chúng ta trở nên mạnh mẽ chưa từng thấy, chúng ta nhất định phải trân trọng, và đem ưu thế của chúng ta phát huy thật tinh tế.
.Nói rồi, hắn cầm hòn đá lên, nói: - Thế là tổ tiên chúng ta dùng văn tự khắc lên vách đá, giao lưu với người khác, nhưng vách đá lại không thể di động, không thể giao lưu với nhiều người hơn, vì thế tổ tiên chúng ta lại viết văn tự lên miếng trúc, đây là một tiến bộ vô cùng lớn, nhưng vẫn chưa đủ, bởi văn tự của chúng ta ngày một nhiều, trúc thư cũng vì thế mà nảy sinh vấn đề trầm trọng.
.Hắn lại cầm mảnh vải lên nói: - Thế là tổ tiên chúng ta lại đem văn tự viết lên mặt vải, nhưng viết chữ trên mặt vải, mềm nát quá không dễ viết, vải tốt thì lại quá đắt, bởi vải chính là tiền đấy, như vậy thì quá lãng phí rồi, viết mấy chữ, cơm tối cũng chẳng có mà ăn.
.Hắn cầm lấy cuộn giấy cứng màu vàng nói: - Bởi vậy tổ tiên ta lại phát minh ra giấy, từ thời Đông Hán cho đến nay, ta đang nắm trong tay loại giấy tốt nhất hiện nay, vô cùng đắt, nhưng loại giấy này quá cứng, không dễ gấp lại, mà thể nghiệm cũng có rất nhiều khiếm khuyết. Điều quan trọng nhất là, không dễ đóng thành sách. Hôm nay ta muốn tuyên bố với thế giới, loại giấy này sắp bị loại bỏ ngay lập tức, bởi Ngõ Bắc ta đã sáng chế ra một loại giấy tốt hơn.
.Đây là lời nói rất thật, hắn cho rằng loại giấy này còn có thể dùng làm bài poker, viết chữ? Quả thật là một dạng chịu tội, đến chùi đít cũng chê nó quá cứng.
.Phía dưới khán đài xôn xao.
.Những người ngồi ở đây đều là quý tộc, cũng chính là văn nhân, bọn họ yêu giấy, chẳng khác nào khách làng chơi yêu kỹ nữ.
.Trong lòng ai nấy đều tràn ngập biết bao cảm xúc, ai nấy đều mở tròn hai mắt mong chờ nhìn Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn chưa mang loại giấy này ra, mà lại nói: - Dưới chỗ ngồi của các vị có một chiếc túi vải, sao các vị không mở ra xem.
.Mọi người không nói gì thêm vội vàng đưa tay lần tìm phía dưới mông mình.
.Không lâu sau, liền lấy từ phía dưới chỗ ngồi ra một chiếc túi vải, sốt sắng mở ra, khẽ run rẩy cầm một miếng hình vuông màu trắng nhỏ nhắn ra, vừa sờ lên, dường như còn dày hơn so với loại giấy cứng màu vàng kia một chút, trong lòng cùng tồn tại cả sự kích động và thất vọng, loại giấy màu này, mọi người đều chưa từng trông thấy, nhưng thực có hơi dày, cũng hơi nhỏ, điều này rất đáng thất vọng.
.Nhưng rất nhanh, bọn họ liền phát hiện ra giấy này được gấp lại, không ngừng mở ra hết lớp này đến lớp khác, một lát sau, trong tay ai nấy đều cầm một mảnh giấy vuông dài cỡ một thước, nhìn xem, sáng bóng mềm mịn, sờ lên, trơn mềm tựa nước mùa xuân, mịn như kén tằm.
.Những văn nhân nhã sĩ nọ kích động đến sắp chảy nước mắt đầm đìa rồi, giống như lượm được báu vật, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận nhìn ngắm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
.Chuyện này thật là tới quá đột ngột.
.Hàn Nghệ nhìn bộ dạng của bọn họ, cười thầm trong lòng.
.Dưới con mắt của hắn, tác dụng của máy cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh còn vượt xa chút giấy mực này, nhưng lúc đó chỉ có chỉ có nông thôn bên ngoài có đôi chút hưởng ứng, rất mau chóng liền chìm xuống, bởi đám quý tộc nắm trong tay dư luận gần như chẳng quan tâm đến việc này, cho nên hắn luôn nghĩ, đám quý tộc này rốt cuộc yêu thích cái gì, quan sát tới lui, hắn cuối cùng cũng nghĩ thông, chẳng có gì ngoài giấy và bút.
.Trên lầu đột nhiên vang lên những tràng cười.
.Hóa ra trên mặt giấy còn viết mấy chữ -- lần đầu gặp gỡ, mong được chiếu cố nhiều hơn.
.Tiếng cười phía dưới khán đài cũng theo đó mà cất lên.
.- Thứ mực này --!
.Chợt nghe thấy có người kinh ngạc nói.
.Người này chính là Trịnh Thiện Hành.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trịnh công tử quả là có con mắt tinh tường, không sai, Ngõ Bắc chúng ta không chỉ sáng tạo ra loại giấy tiên tiến nhất trên thế giới, hơn nữa còn sáng tạo ra loại mực tốt nhất trên thế giới, còn việc ta nói có thật hay không, ta tin mọi người nhìn là sẽ rõ.
.Màu mực tím đen, sáng bóng nhẵn nhụi, đây tuyệt đối là loại mực trong mơ ước của mọi người.
.Rất nhiều người không hiểu vì sao thấy tay mình ngứa ngáy, chỉ hận không có bút trong tay.
.Bỗng nhiên, một ông già đứng dậy, không kìm được giận dữ nói: - Đâu ra cái lý lẽ này, đây là ai viết, thật là lãng phí giấy mực.
.Không ít người cũng lên tiếng kháng nghị chuyện này.
.Loại cảm giác này giống như võ sĩ trông thấy có kẻ dùng bảo đao thượng cổ đem đi đốn củi vậy.
.Thực không nhẫn nhịn nổi!
.Hàn Nghệ lúc này không xấu hổ chút nào, lập tức nói: - Là bằng hữu tốt Thẩm Tiếu của ta viết đấy.
.Thẩm Tiếu ngồi ở hậu trường không khỏi mắng chửi, mắc mưu tên lừa đảo Hàn Nghệ này rồi.
.Dù vậy, những kẻ danh gia vọng tộc này vẫn âm thầm cảm thấy may mắn, cuối cùng mình cũng đã tới đây, nếu không, thì sẽ bỏ lỡ thời khắc đặc sắc này, cẩn thận gấp gọn gàng lại, để vào trong tay áo, cái này nhất định không thể trả lại cho Hàn Nghệ rồi, mặt sau vẫn còn có thể viết mà!
.Nhưng màn đặc sắc vẫn còn tiếp tục.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên lấy ra một cuốn sách từ trong tay áo, bìa sách màu lam, động tĩnh trên lầu và dưới khán đài đều không lớn, bởi vì họ nhìn không rõ lắm.
.Hàn Nghệ vung vẩy vài cái, âm thanh rắc rắc vang lên, kích động nói: - Cuốn sách ta cầm trong tay, chính là dùng loại giấy này để tạo thành, điều này trước đây là không thể hoàn thành được. Đời người vô cùng ngắn ngủi, chỉ để cho chúng ta một canh giờ để đọc sách thực là quá ít ỏi. Nhưng kể từ giờ phút này, chúng ta có thể đem sách để vào trong tay áo, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, kể cả là trong nhà vệ sinh, chúng ta đều có thể lấy ra xem.
.Sự kích động vẫn còn đang tiếp diễn, lại nghe hắn hùng dũng nói: - Không chỉ vậy, cuốn sách này là do Ngõ Bắc chúng ta dùng phương pháp in ấn mới nhất để in ra, tạp vụ Ngõ Bắc chúng ta đã có đủ năng lực để in sách, tranh thủ khiến thêm nhiều người được đọc cuốn sách mình muốn đọc.
.Tràng vỗ tay to như sấm dậy!
.Lần này thì không phải Tiền Đại Phương bọn họ nữa, mà là Tiêu Nhuệ những người yêu sách vở, việc này đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là cuốn sách trong mơ.
.Trong thời khắc này, Hàn Nghệ chính là thượng đế của bọn họ, là đấng tạo hóa.
.Bọn họ chưa bao giờ phát hiện rằng hóa ra Hàn Nghệ lại đáng yêu như thế, đẹp trai như thế.
.Hùng Đệ, Tiểu Dã, tứ Mộng bọn họ đều kích động đến vỗ đỏ cả tay, phát sinh ra một niềm tự hào vì là người Ngõ Bắc.
.Cố Khuynh Thành vẻ mặt ái mộ nhìn Hàn Nghệ.
.Đương nhiên, Tiêu Vô Y càng phải như vậy, nàng kích động đến mức nước mắt sắp không kìm nổi mà chảy ra.
.Hưng phấn nhất vẫn là Tiền Đại Phương bọn họ, chỉ bằng mấy thứ này, Ngõ Bắc tuyệt đối sẽ không gục ngã, bởi vì đám quý tộc đều chơi mấy thứ này, bao gồm cả các đại thần trong triều, chỉ có kẻ nghèo hèn mới không dùng nổi mấy thứ này, mà người nghèo chính là không có năng lực để mua.
.Nếu nói về giấy và mực, Hàn Nghệ thực đúng là người lành nghề nhất trong những kẻ lành nghề, không còn lời nào để phản đối.
.Bởi vì trong Thiên môn, làm giả thực ra cũng là một môn nghệ thuật, nhưng câu nói này chỉ tồn tại ở nước ngoài, người Trung Quốc làm giả, hoàn toàn là vì đồng tiền, không hề có bất kỳ tiêu chuẩn nào.
.Mà ở nước ngoài, rất nhiều người gần như say mê với việc làm giả, Hàn Nghệ có quen biết một vị đại sư chuyên làm đồ giả người Italia, hắn có thể khiến bức tranh cổ từ 1 phân thành 2, có nghĩ là hai bức tranh cổ đều là đồ thật, nếu ngươi không sử dụng công nghệ cao, ngươi thật đúng không thể nhìn ra được. Hắn đều đơn thuần dùng phương pháp thủ công để phỏng chế đồ cổ, đồ cổ hắn phỏng chế, đều ghi rõ là đồ giả, vậy cũng có thể nhẹ nhàng bán đi một trăm ngàn đô la Mỹ, đây chính là tác phẩm nghệ thuật, bọn họ hứng thú với loại hình nghệ thuật này, chứ không phải là vì tiền, mà là vì sở thích, những kẻ đơn thuần là vì tiền, thành tựu còn xa mới bằng được những người này.
.Mà việc làm giả vĩ đại nhất, người trong Thiên môn đều cho rằng chính là làm tiền giả.
.Nếu ngươi có thể đem đồ giả làm giống như đồ thật, đến cả ngân hàng cũng không nhận ra, vậy thì ngươi là kẻ lợi hại nhất, ngươi chính là vô giá.
.Nhưng bất kể là tiền bạc, hay tranh vẽ, đều yêu cầu giấy mực và nguyên liệu màu cho đến in ấn đều phải vô cùng chuyên nghiệp và am hiểu.
.Tuy Hàn Nghệ không chuyên môn nghiên cứu phương diện này, nhưng toàn bộ quá trình, hắn đều ghi rõ trong lòng, đây cũng chẳng phải là xem được trong lúc vô tình, tuyệt đối là bậc chuyên nghiệp, hắn đã thực sự nghiêm túc đi học hỏi những vị đại sư kia, ngươi đến cả tranh cổ cũng không hiểu, thì làm sao mà đi gạt người khác được.
.Ngươi cho hắn một khối đồng, hắn liền có thể đem trả ngươi một mẹt tiền, nhưng mà đây là triều Tống, tiền tệ của triều Đường hắn ít tiếp xúc, tiền tệ hai thời đại Tống Thanh thì hắn tiếp xúc nhiều nhất.
.Kỳ thực loại giấy này, dưới mắt nhìn của Hàn Nghệ đều rất bình thường, hắn vẫn còn để lại mấy chiêu.
.Hàn Nghệ đột nhiên cười nói:
.- Ta rất kinh ngạc, vì sao không có ai hứng thú với nội dung cuốn sách này.
.Mọi người sửng sốt, nhất loạt nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thực cuốn sách này, chính là dựa vào kịch bản của Bạch Sắc Sinh Tử Luyến mà cải biên thành sách. Thầm bổ sung thêm một câu, quyển thứ nhất.
.Trên khán đài lập tức vang lên một cơn chấn động.
.Còn có vài người không kìm nổi mà hét lên đến chói tai.
.Bạch Sắc Sinh Tử Luyến, đã trở thành vở kịch thần thánh trong lòng nữ nhân, không gì có thể vượt qua, hôm nay còn ra sách, chuyện này thật sự là khiến người ta kích động không thôi rồi.
.Một người reo lên: - Tại sao dưới chỗ ngồi của chúng ta không có sách?
.Chính là Dương Mông Hạo.
.Ngươi thật coi ta đây là mở nơi làm việc thiện à, đến cả tờ giấy các ngươi cũng còn tính mang đi, cuốn sách này đem phát cho các ngươi rồi thì kiểu gì cũng sẽ còn thêm chuyện nữa đấy. Hàn Nghệ ngại ngùng nói: - Sách này trước mắt không nhiều, không phát hết được, mong mọi người thứ lỗi.
.Khinh bỉ, mãnh liệt khinh bỉ!
.Mọi người vô cùng thất vọng, u oán nhìn Hàn Nghệ, quá nhỏ mọn rồi, phát cho chúng ta có mỗi một tờ giấy để bảo chúng ta tiếp nhận chuyện này.
.Hàn Nghệ xem như không thấy, thầm nghĩ kẻ nào không mang vàng đến cho ta, ta cũng cảm thấy thất vọng.
.Một trang giấy, một giọt mực, khơi gợi ra món lợi nhuận khó mà ước đoán được.
.Đợi đến sau khi các cô gái trên lầu yên tĩnh, Hàn Nghệ hướng tới phía trên lầu, chắp tay nói mấy tiếng đa tạ, rồi sau đó mới nói: - Mọi người ai cũng biết, ta có một biệt danh là bạn tốt của nữ nhân, từ đầu đến cuối ta đối với nữ nhân đều vô cùng tôn trọng, bởi vì mỗi người đều là do mẫu thân mang thai mười tháng sinh ra, vì thế bất cứ lúc nào ta cũng đều không quên nữ nhân, tiếp sau đây ta muốn giới thiệu một phát minh mới có mối quan hệ lớn với nữ nhân.
.Vừa dứt lời, một mùi thơm trong nháy mắt bao trùm lên khắp bên trong lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận