Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 589.2: I'm back.

.hôi Nghĩa Huyền thở dài nói: - Được rồi, ta cũng biết ngươi có ý tốt, thế nhưng chuyện này cũng không đơn giản, ta còn phải suy nghĩ kỹ càng đã.
.- Vâng, chất nhi hiểu được.
.Thôi Tập Nhận lấy ra một đạo tấu chương từ trong tay áo, nói: - Tấu chương chất nhi đã thay Tòng Phụ viết xong, kính xin Tòng Phụ nhận lấy, chất nhi cáo lui.
.Sáng sớm.
.Cứ vào thời gian này hàng năm, Lư Sư Quái thường thường đều sẽ lên núi hái thuốc. Sáng sớm hôm nay cũng thế, cả nhà y nhân lúc còn sớm liền ra ngoài thành, tiến về vùng ngoại ô Trường An.
.Đi được khoảng hơn mười dặm, lúc ngang qua một ngôi đình, Lư Sư Quái đột nhiên ngừng lại. Chỉ thấy trong đình có một ông lão đang gật gật đầu mỉm cười nhìn y. Lư Sư Quái hơi khẽ vuốt cằm, quay sang Liễu Cầm và Lư Tri Liên nói: - Hai mẹ con đứng đây chờ ta một chút.
.Nói xong liền tiến vào ngôi đình, chắp tay nói; - Lư Sư Quái bái kiến Quốc Cữu Công.
.Ông lão trong đình chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ thấy ông ta cười nói: - Lão phu cuối cùng cũng chờ được ngươi.
.Lư Sư Quái kinh ngạc nói: - Quốc Cữu Công vẫn ở đây đợi vãn bối à?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, đưa tay mời: - Ngồi đi.
.- Vâng.
.Chờ Lư Sư Quái ngồi xuống xong, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền nói: - Về vụ án của Trương Minh, bất kể ra sao, lão phu cũng phải nói với ngươi một tiếng tạ ơn. Lão phu biết ngươi từ đầu đến cuối đều nỗ lực tìm ra sự trong sạch của Trương Minh.
.Lư Sư Quái cũng không phải một người thích vòng vo, thẳng thắn nói: - Vãn bối cũng không phải muốn tìm ra sự trong sạch của Trương Minh, chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi. Quốc Cữu Công nói như thế, vãn bối quả thật không nhận nổi.
.- Quả đúng là Lư Sư Quái, không hề thay đổi chút nào.
.Lời tuy nói như thế, thế nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không hề tỏ ra bực mình, nói: - Từ trước đến này, lão phu vẫn luôn thưởng thức tính cách của ngươi, triều đình luôn cần những người như ngươi tồn tại.
.Lư Sư Quái nghe thấy thế chỉ nhíu mày không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Lão phu biết ngươi không phải loại người thích quanh co lòng vòng, lão phu cũng nói thẳng với ngươi, lão phu hy vọng ngươi có thể đảm nhiệm chức Ngự Sử Trung Thừa. Tuy nhiên ngươi cũng chớ có hiểu lầm, lão phu cũng không phải muốn ngươi làm việc cho lão phu, lão phu chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất để đảm nhận vị trí này mà thôi.
.Lư Sư Quái nghe thấy thế cũng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền tỉnh táo lại. Y căn bản không có nhiều hứng thú cho lắm với quyền thế, suy nghĩ nửa ngày mới chắp tay nói: - Đa tạ ý tốt của Quốc Cữu Công, thế nhưng chí hướng của vãn bối không tại nơi này, chỉ sợ không đảm nhiệm nổi trọng trách, thật sư xin lỗi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nam nhi chí hướng không tại nơi này, vậy chí hướng của ngươi tại nơi nào?
.Lư Sư Quái không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi sửng sốt, cười nói: - Nếu đã là như thế, lão phu cũng không miễn cưỡng ngươi làm gì.
.- Đa tạ Quốc Cữu Công lượng giải!
.Lư Sư Quái đứng dậy nói: - Như vậy vãn bối xin cáo từ trước.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu.
.Đợi Lư Sư Quái vừa biến mất, một vị phụ tá bên cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ không nhịn được bèn nói: - Chúa công, Lư Sư Quái này không phải là người của bệ hạ sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Nếu không phải như thế, cho dù lão phu có muốn, y cũng không có khả năng lên làm Ngự Sử Trung Thừa. So với hạng tiểu nhân xảo trá như Hứa Kính Tông, lão phu thà để bậc chính nhân quân tử như Lư Sư Quái nắm giữ chức vị này còn hơn.
.Bây giờ đã là canh ba, trong ngoài thành Trường An đều là hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có ngõ trung và ngõ nam vẫn là một bộ ca múa thăng bình, cực kỳ náo nhiệt.
.Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh cao lớn chợt xuất hiện, chỉ thấy y đang tiến đến một cỗ xe ngựa hào hoa.
.Một vị tuỳ tùng đi theo xe ngựa nhìn thấy người nọ liền khom mình thi lễ nói: - Công tử! Mời lên xe.
.- A... !
.Người nọ duỗi lưng một cái, không ốm mà rên nói: - Dạo này đúng là nhàm chán mà, ai ai cũng có vẻ bận rộn cả, tìm một người để nói chuyện cũng không có. Rên chán, người nọ leo lên xe ngựa, bên trong cũng không có chỗ ngồi, chỉ có một tấm da thú được trải ra làm thảm, phía trên còn đặt hai chiếc gối và một bàn trà. Chỉ thấy người nọ vừa nên xe liên nằm nghiêng trên thảm, lười biếng nói: - Về nhà thôi.
.Xe ngựa lập tức chuyển động, trong lúc lắc lư đi tới, người nọ chợt nhìn thấy hai bóng người đi ngang qua, vội vàng hét lên: - Dừng xe, dừng xe!
.Hét xong liền thò đầu ra ngoài cửa sổ, kêu lên: - Hàn Nghệ, Hàn Nghệ!
.Hai người đi ngang qua nghe thấy thế ngạc nhiên quay lại nhìn xe ngựa, một người nói: - Nguyên công tử?
.Người trên xe đúng là Nguyên Liệt Hổ, mà hai người vừa đi qua chính là Hàn Nghệ và Hình Ngũ.
.Nguyên Liệt Hổ hiếu kỳ hỏi: - Hàn Nghệ, muộn thế này còn đi đâu thế?
.Hàn Nghệ đáp: - À, ta qua trại huấn luyện nhìn nhìn một chút.
.- Sao không đi sớm một chút?
.- À, là như vậy, ta muốn cho đám học viên một chút niềm vui bất ngờ ấy mà.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng cười nói.
.Niềm vui bất ngờ! Nguyên Liệt Hổ xoay chuyển tròng mắt, cười ha hả nói:
.- Vừa lúc ta cũng không có việc gì, để ta đưa ngươi đi.
.Hàn Nghệ nói: - Không cần đâu, ta có xe ngựa rồi.
.- Không có việc gì, không có việc gì, dùng xe của ta là được, ta cũng thuận tiện tới thăm Vô Nguyệt và mập mạp.
.Từ sau khi Hàn Nghệ rời khỏi, trại huấn luyện rốt cục cũng bình tĩnh lại, tới giờ vẫn là bình an vô sự, các học viên cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở đây, thậm chí còn co xu hướng yêu thích loại sinh hoạt tập thể này, ngẫu nhiên có thể lén lút tổ chức chơi bài, cũng có sự thú vị riêng.
.Hôm nay mọi người cũng đã sớm đi ngủ.
.Đột nhiên, tiếng trống kêu vang.
.- Có chuyện gì xảy ra thế?
.- Chết tiệt, tiểu tử Hàn Nghệ kia lại muốn chơi chúng ta đây mà.
.- Tu Tịch, ngươi nói sai rồi, ta đã lâu lắm không nhìn thấy mặt Hàn Nghệ rồi.
.- Như vậy thì có chuyện gì xảy ra?
.Tiếng trống đột nhiên chuyển thành gấp gáp, tựa như một khối đá lớn ném xuống mặt hồ yên tĩnh, khiến cho tất cả học viên đều trở lên như cá trong nước, kinh hoàng mất hết phương hướng, rối loạn thành một đoàn với nhau.
.Nếu như là vào khoảng thời gian này năm ngoái, bọn họ tuyệt đối không cảm thấy bối rối như vậy, bởi vì thần kinh của bọn họ đã được Hàn Nghệ rèn giũa cho cực kỳ chắc chắn, thậm chí có thể thản nhiên đối mặt với đủ loại tin dữ. Thế nhưng bây giờ lại không giống, trải qua một khoàng thời gian bình tĩnh, bọn họ cũng dần dần có chút buông lỏng, chủ yếu là vì bây giờ bọn họ đã quen thuộc với nhịp độ huấn luyện này rồi.
.Các học viên vội vàng tập trung lao đến bãi tập, chỉ thấy trước cửa lớn thao trường đã là đèn đuốc sáng trưng, đám người Độc Cô Vô Nguyệt không biết lúc nào đã xếp hàng đứng nghiêm trước cửa, cảnh tượng sao mà quen thuộc đến thế!
.Cũng may không có nhìn thấy Hàn Nghệ.
.Điều này làm cho bọn họ cũng thoáng có chút thở phào nhẹ nhõm.
.Trài qua nhiều ngày huấn luyện như vậy, bọn họ cũng không hề giống như trước kia, cả đám xông lên hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Hơn nữa không thấy Hàn Nghệ ở đây, cũng khiến bọn họ cho rằng đánh trống là có lý do, dù sao hai người Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên đều là loại người cực kỳ chính trực mà.
.Cả bọn liền xếp thành từng hàng trên thao trường.
.Sau khi một đám huấn luyện viên điểm danh xong, liền quay về trước cửa, ôm quyền nói: - Khởi bẩm Phó Đốc Sát, tất cả đệ tử đều đã tập hợp đầy đủ.
.Phó Đốc Sát?
.Tất cả mọi người nghe thấy thế đều ngây ra như phỗng.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ khoan thai xuất hiện.
.- Hàn... !
.Uất Trì Tu Tịch giật mình mở ra cái miệng rộng, thế nhưng đến phút cuối liền cố kìm không kêu ra.
.Hàn Nghệ tiến lên một bước, nở nụ cưới hiền lành, nói:
.- Thật sự xin lỗi, muộn như vậy còn đánh thức mọi người dậy, cũng do ta quá hưng phấn, không nhịn nổi muốn chia sẻ niềm vui này cùng mọi người. Bởi vì... Dừng một chút, Hàn Nghệ chăm chú nói: - Ta đã trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận