Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 997.1: Đạp trên mặt mũi thì làm sao?

..
.Chùa Từ Ân!
.- Phương trượng, không xong rồi, bên Lạc Dương đã xảy ra chuyện!
.- Lạc Dương? Lạc Dương đã xảy ra chuyện gì?
.- Nghe nói bên Phượng Phi Lâu tuyển thợ thủ công với số lượng lớn, tiền họ đưa nhiều hơn chúng ta, rất nhiều thợ thủ công giúp chúng ta xây chùa đều chạy đến bên bọn họ, hiện giờ chùa chiền ở Lạc Dương chúng ta đã bị đình công.
.- Cái gì?
.Huyền Minh lảo đảo, may mắn được đệ tử bên cạnh đúng lúc đỡ lấy.
.Huyền Minh đã từng ấy tuổi, tin dữ liên tiếp này thật sự sắp lấy cái mạng của ông ta, trong lòng vừa giận lại vừa sợ, nâng bàn tay run lẩy bẩy lên, bi thương nói:
.- Hàn Nghệ làm vậy là muốn đuổi tận giết tuyệt!
.Bởi vì cái gọi là áp lực càng lớn, lực bắn trả càng lớn.
.Hàn Nghệ là một lão thiên, nhưng lời hắn đã nói với Huyền Minh, thì không hề có tính toán nói xong rồi thôi, đây là những hành động mà hắn đối phó, làm cho chùa chiền của các ngươi không tu sửa xong, tiền lãi mỗi năm đều ăn sạch ngươi, vẫn câu nói ấy, cmn A Di Đà Phật!
.Lạc Dương cách Trường An rất gần, phi ngựa một hai ngày là tới.
.Tin tức nhanh chóng truyền tới.
.Hàn Nghệ đáp trả hung dữ như vậy, cũng làm cho quý tộc nông thôn, vương công hoàng thân chấn động.
.Không ai nghĩ Hàn Nghệ sẽ đáp trả dữ dội như vậy.
.Dù nói thế nào, Lý Trị yêu cầu thẩm tra việc này, ai nấy đều cho rằng Hàn Nghệ sẽ chuyển từ công sangthủ, nhưng nào ngờ, Hàn Nghệ hoàn toàn không để ý, làm ra tư thế liều mạng đánh đấm.
.Hành động này không khác gì làm mâu thuẫn càng thêm sâu.
.- Tiện nhân ngươi, dám nhàn hạ, chạy đến đây giương oai, lão tử hôm nay phải quất chết ngươi.
.Đồi Vân Lĩnh phía tây Trường An, trước cửa quán trà, mấy đại hán vung roi quất một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, xung quanh hơn mười người vây xem, nhưng không có một người dám tiến lên.
.- Gia tha mạng! Tiểu nhân làm xong mới tới đây, ai ôi, cứu mạng, cứu mạng!
.Gã đàn ông bị đánh đến mức lăn lộn trên mặt đất, đau đến mức lớn tiếng kêu rên!
.- Dừng tay!
.Mấy người đi tới, mỗi người mặc đồng phục công nhân của Phượng Phi Lâu.
.Mấy gã đàn ông kia ngừng tay, một người để râu cá trê đi lên, kiêu căng nói:
.- Các ngươi là ai?
.- Ta là Trương Khuê của Phượng Phi Lâu, phụ trách tuyển dụng ở đây.
.Đầu tiên Trương Khuê khắp tay, sau đó chỉ vào người dưới đất, nói:
.- Sao các ngươi lại đánh y?
.- Hóa ra là hạ nhân của Phượng Phi Lâu?
.Người để râu cá trê kia, mỉm cười, giọng nói âm dương quái khí mang theo tức giận:
.- Vậy thì sao, đây chính là chuyện trong phủ Lỗ vương chúng ta, không cần các ngươi nhúng tay vào, ta khuyên các ngươi mau chóng cút đi.
.Dân chúng nghe họ nói là người của Lỗ vương, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
.Trong mắt Trương Khuê hiện lên chút sợ hãi, nhưng y không có đường lui, nói:
.- Thật sự xin lỗi, chúng ta phụng mệnh Hoàng gia Đặc phái sứ, đến đây tuyển người, người này tới đây xếp hàng, chúng ta có trách nhiệm hỏi cho rõ ràng, mong ngươi nói rõ, y phạm phải chuyện gì, vì sao lại đánh y?
.Người để râu cá trê kia kêu “ha” một tiếng, nói:
.- Người này thật không hiểu chuyện, đừng nghĩ tên nông dân gì đó đến từ Dương Châu làm đại quan mà ở đây vẽ đường cho hươu chạy, ta cho các ngươi biết, Lỗ vương chúng ta không để hắn vào mắt.
.Nói xong, gã lại chỉ vào mấy người đàn ông, nói:
.- Đánh y cho ta!
.- Dừng tay!
.Chợt nghe thấy một tiếng thét thất thanh ở phía xa, mấy người cưỡi ngựa chạy về phía này.
.- Tiểu Nghệ ca!
.- Là Tiểu Nghệ ca đến.
.Đúng là đám người Hàn Nghệ, Tang Mộc, Trà Ngũ, Tiểu Dã.
.Hàn Nghệ xuống ngựa, Trương Khuê lập tức đi tới:
.- Tiểu Nghệ ca, bọn họ ——!
.Hàn Nghệ nhấc tay một cái, lập tức đi về phía người để râu cá trê, trực tiếp đánh một cái bạt tai lên mặt gã.
.Một tiếng “Bốp” vang lên!
.Mấy gã đàn ông cầm roi theo bản năng định tiến về phía trước, nhưng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Hàn Nghệ, chân lại không nhúc nhích nổi.
.Người để râu cá trê kia bị đánh đến ngẩn người, che mặt chỉ vào Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi là Lỗ vương ——!
.- Bốp!
.Lời gã còn chưa dứt, Hàn Nghệ lại cho thêm cái bạt tai nữa.
.Ai ui!
.- Bốp!
.- Bốp, bốp!
.Hàn Nghệ một lời không nói, đánh cho gã liên tiếp mấy cái bạt tai, bỗng nhiên đạp một cước tới.
.- Ai ui!
.Người để râu cá trê kia ngã mạnh trên mặt đất, một tay che mặt, một tay che bụng, lăn qua lăn lại.
.- Lấy roi ra đây!
.Hàn Nghệ giơ tay về phía Tiểu Dã.
.Tiểu Dã nói:
.- Đại ca, chuyện này không phiền đến huynh ra tay!
.Tiểu Dã vọt tới, rung roi ngựa lên, đánh mạnh vào người để râu cá trê kia.
.Đánh cho tên để râu cá trê kia đau tới mức kêu to, lăn lộn trên đất.
.Tiểu tử Tiểu Dã này chính là người chuyên giết người, làm sao hiểu được hạ thủ lưu tình?
.Tang Mộc nhỏ giọng nói:
.- Ân công, đánh như vậy, thể nào cũng đánh chết.
.Hàn Nghệ thoáng nhíu mày, nói:
.- Tiểu Dã, dừng tay.
.Tiểu Dã ngừng lại, lui qua một bên, đôi mắt to trừng mấy người đàn ông đang cầm roi, vậy người đàn ông cao lớn bị một tên tiểu tử nhỏ bé trừng không kìm được lùi về sau một bước, khí thế không cùng một cấp bậc.
.Hàn Nghệ đi lên trên, ngồi xổm xuống bên cạnh râu cá trê sắp bất tỉnh, một tay nắm tóc gã, trực tiếp kéo lên, cười nói:
.- Biết đại gia là ai không?
.Râu cá trê đau đến nước mắt chảy xuống:
.- Đặc phái sứ tha mạng! Đặc phái sứ tha mạng!
.Hàn Nghệ cười lạnh nói:
.- Bây giờ mới biết là Đặc phái sứ à, vừa rồi không phải ngươi rất quen mồm gọi là tên nông dân sao, ngươi con mẹ nó là một nô tài, cũng dám xỉ nhục mệnh quan triều đình, quả là buồn cười.ta muốn hỏi Lỗ vương, nô tài nhà ông ta mặc áo tím, hay mặc long bào đấy.
.Nói xong, hắn đập đầu râu cá trê thật mạnh xuống.
.- A ——!
.Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cái trán của râu cá trê đị tróc một mảng da lớn, máu tươi từ gương mặt chảy xuống, nháy mắt che khuất nửa mặt gã, đau đến mức kêu cha gọi mẹ.
.Hàn Nghệ đứng dậy, nâng người đàn ông kia dậy, hỏi:
.- Vị đại ca này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
.Người đàn ông kia sợ tới mức choáng váng, miệng run rẩy, không nói ra lời.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đừng sợ, ta đánh gã, bởi vì gã làm nhục mệnh quan triều đình, ngươi đã xảy ra chuyện gì?
.Người đàn ông quỳ thụp xuống, khóc lóc kể lể nói:
.- Đặc phái sứ, thật sự không phải lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân tên là Thạch Nhi, vốn là một tá điền trong nhà Lưu quản gia Lỗ phủ, nghe nói Phượng Phi Lâu tuyển thợ thủ công, hơn nữa tiền công còn rất nhiều, tổ tông tiểu nhân chính là thợ thủ công, nên muốn tới thử xem, nhưng Lưu quản gia nói tiểu nhân lười biếng, phải trừng phạt tiểu nhân.
.Con mẹ nó, đến quản gia cũng có tá điền, ta nằm mơ à! Hàn Nghệ thực dở khóc dở cười, nâng gã đàn ông kia dậy, nói:
.- Ta nghe nói tá điền các ngươi tự do, chỉ cần đúng hạn nộp tiền thuê là được.
.Thạch Nhị gật đầu.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói:
.- Vậy sao gã lại đánh ngươi?
.Thạch Nhị bị Hàn Nghệ hỏi cũng thấy mờ mịt, đạo lý rất đơn giản, ta là tá điền, y là địa chủ.
.Hàn Nghệ âm thầm thở dài, đưa tay nói:
.- Khế ước thuê mướn của ngươi có mang đến không?
.- Có mang! Có mang!
.Thạch Nhị vội vàng đưa khế ước thuê mướn.
.Hàn Nghệ cầm nhìn một cái, không có vấn đề gì, cười nói:
.- Ngươi yên tâm, Phượng Phi Lâu chúng ta hoàn toàn dựa theo khế ước làm việc, nếu khế ước của ngươi không có vấn đề, vậy ngươi có thể đến Phượng Phi Lâu của ta, ai cũng không ngăn cản được, tất cả đều do ý nguyện của ngươi, nếu ngươi muốn đến Phượng Phi Lâu, thì cầm khế ước thuê mướn đi theo vị Trương tiểu ca phía trước làm thủ tục.
.Thạch Nhị sợ hãi, dù trên người có vết thương thì vẫn chảy mồ hôi, nghĩ thầm rằng, lúc này đi, không chết cũng tàn phế. Ầm ĩ thành như vậy, y đã không còn lựa chọn nào khác, vội vàng gật đầu nói:
.- Tiểu nhân —— tiểu nhân muốn đến Phượng Phi Lâu
Bạn cần đăng nhập để bình luận