Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 947.2: Thực ra ta cũng là Giám quân

..
.Hàn Nghệ cười nói: - Bùi tướng quân chớ trách Tô tướng quân, ông ta cũng chỉ là phụng chỉ hành sự thôi.
.- Phụng chỉ hành sự?
.Bùi Hành Kiệm kinh ngạc nói: - Chỉ gì vậy?
.- Thực ra Bệ hạ cử ta tới là để giám quân. Hàn Nghệ cười nói.
.Bùi Hành Kiệm kinh ngạc nói: - Vậy Vương Văn Độ?
.- Chỗ y chỉ là ngụy chiếu.
.Hàn Nghệ nói.
.Bùi Hành Kiệm lập tức nói: - Vậy thì ngươi hay lấy chiếu lệnh của Bệ hạ ra đi.
.Hàn Nghệ nói: - Đánh mất rồi.
.Bùi Hành Kiệm sửng sốt chẳng nói nổi gì thêm.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu như không đánh mất, ta sao có thể để Vương Văn Độ lên mặt. Ôi, đều trách ta cả, nhưng bây giờ ta mà không nói tình hình thực tế ra, thì không chỉ có ta, chư vị tướng quân cũng sẽ chịu liên lụy.
.Vừa nói, hắn vừa thở dài một hơi rồi nói tiếp: - Hai vị tướng quân có điều còn chưa biết, sau khi tiệp báo tiền phương truyền về Trường An, văn võ trong triều, bách tính trong thành đều mừng vui hoan ca, ca tụng Bệ hạ anh minh, đều thấy chiến thắng đã nằm trong tầm tay, Bệ hạ cũng vì điều đó mà cảm thấy áp lực rất lớn. Dù sao thì trận này vẫn chưa đánh xong, vì thế trước khi đi, đã dặn dò ta cẩn thận, sai ta truyền chỉ cho Đại Tổng quản, bảo ông ấy nhất định phải tiêu diệt triệt để phiến quân, giải A Sử Na Hạ Lỗ về Trường An. Ta nói thẳng với hai vị tướng quân thế này, Bệ hạ bây giờ vừa mới đoạt lại quyền lực từ tay Thái úy, trận này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với Bệ hạ, không được để xảy ra bất kì sơ sẩy nào, nếu như thua, ta dám đảm bảo rằng, tất cả mọi người ở đây đều phải chịu liên lụy.
.Bùi Hành Kiệm nghe xong cau mày lặng im. Ông ta biết tình hình Trường An, những thứ Hàn Nghệ nói không phải là không có lí. Ông ta vốn mang tội tại thân, đến đây vốn là để lập công, nếu như công chẳng lập được, ngược lại còn phải nhận tội giúp Trình Giảo Kim, thì thật là chẳng còn cơ hội mà tiến thân nữa. Tuy nhiên, Hàn Nghệ chỉ là một Lương thảo Đốc vận sử, đồng thời cũng không cùng một phe với ông ta, trong tay lại chẳng có bằng chứng gì, vậy thì sao có thể tin được.
.Hàn Nghệ đột nhiên rút một tấm lệnh bài từ trong người ra, nói: - Bệ hạ không chỉ truyền mật chỉ cho ta, mà còn ban cho ta lệnh bài này, đây chính là thứ khiến các vị phải nghe lệnh ta.
.Bùi Hành Kiệm liếc nhìn tấm lệnh bài. Thực ra là ông ta đã từng được thấy, nhưng vấn đề là lệnh bài của Hoàng đế cũng chia thành nhiều loại, tấm lệnh bài này có thể tùy ý vào cung, trong quân thì phải cần hổ phù, không có hổ phù thì nói cái rắm ý.
.Tô Định Phương nhìn thấy lệnh bài, đắn đo một lúc, rồi vội nói: - Tô Định Phương xin tuân thánh mệnh.
.- Tô Tướng Quân, việc này---
.Bùi Hành Kiệm kinh ngạc. Trong quân thì phải nghe theo hổ phù, tấm lệnh bài này rõ ràng không phải là hổ phù mà!
.Tô Định Phương thì đâu có ngu, lúc đầu Hàn Nghệ nói suông thì ông ta đương nhiên do dự, bởi khi ngươi cãi bay đi thì ta phải làm sao? Còn giờ thì Hàn Nghệ đã lôi lệnh bài ra, tính chất đã khác, chẳng cần quan tâm nó dùng để làm gì, nhưng vẫn cứ là lệnh bài của Hoàng đế, cho dù có sai, thì ông ta vẫn có thể tìm được cớ, nói là bản thân không hiểu tình hình, cùng lắm thì phạt tội hồ đồ, còn tội trạng gì thì đương nhiên một mình Hàn Nghệ gánh.
.Hàn Nghệ thầm nghĩ, thật là chẳng kẻ nào kém cạnh kẻ nào. Hắn ban đầu chưa muốn lấy ra, cũng vì không muốn ép mình đến con đường cùng, nhưng sự do dự của Bùi Hành Kiệm đã khiến hắn không thể không lấy ra.
.Bùi Hành Kiệm dù sao cũng phò tá cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ thoáng sửng sốt rồi hiểu ra ngay, nhưng ông ta không phải là Tô Định Phương, ông ta còn mang trên mình phe phái chính trị, ông ta không cùng một phái với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Bùi tướng quân, ta chỉ đang thực thi chức trách của mình, nếu như ngươi không nghe, thì ta cũng chẳng còn cách nào khác, ta đã làm tất cả những gì nên làm, ngoài ra, việc này liên quan đến mạng sống của hàng ngàn người, tội danh không nhỏ đâu, bây giờ Tô tướng quân ở đây làm chứng, ta đã dốc hết sức lực, đến khi Bệ hạ có hỏi tội, thì chẳng liên quan gì đến ta.
.Bùi Hành Kiệm nghe xong ngẩn người ra, trợn mắt lên nói: - Ngươi đang uy hiếp ta?
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ nói sự thật.
.Bùi Hành Kiệm cũng chần chừ do dự. Mặc dù bề ngoài, chiếu lệnh của Hàn Nghệ có quá nhiều điểm khả nghi, mấu chốt là chiếu lệnh không thấy đâu, mà chỉ có một tấm lệnh bài ra vào Hoàng cung. Nhưng nếu như là thật, thì cũng khó xử. Vốn trong triều có rất nhiều người gây phiền phức với ông ta, bởi vì điều này cũng rất có khả năng. Dù sao Hàn Nghệ cũng là tâm phúc của Lý Trị, là người có vị thế đang nổi, mọi người đều biết, Lý Trị đột nhiên cử Hàn Nghệ tới đây, lẽ nào chỉ là để đốc thúc vận chuyển lương thảo?
.Chỉ trong chốc lát, Bùi Hành Kiệm rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đoạn nói: - Ngươi muốn thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Vương Văn Độ giả truyền thánh chỉ, chắc chắn sẽ không rụt tay lại nữa, còn Đại Tổng quản thì y bảo gì nghe nấy, duy chỉ còn cách giở thủ đoạn đặc biệt.
.Bùi Hành Kiệm nghe mà kinh ngạc, mồ hôi đầm đìa, nói: - Ngươi muốn làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lẽ nào ta nói còn chưa rõ sao?
.Bùi Hành Kiệm đánh giặc không tồi, nhưng trên lĩnh vực đấu đá chính trị thì ông ta còn non lắm. Ông ta tại sao bị giáng chứ, chẳng phải là tại nói năng không cẩn thận sao. Điều này thật đáng sợ, ngay cả Trình Giảo Kim cũng chịu làm con rùa rụt cổ, nên ông ta thì có nghĩa lí gì. Đoạn nói: - Nhưng chỉ dựa vào ta và Tô tướng quân, thì căn bản là không đủ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy nhờ Bùi tướng quân mời những tướng quân phản đối Vương Văn Độ đều tới cả đây, ta sẽ tự biết cách nói sao với họ.
.Bùi Hành Kiệm nghe xong, sao có thể không hiểu là tên tiểu tử này muốn giở chiêu cũ, Tô Định Phương không phải xuất thân quý tộc, không ở trong giới này, không hiểu lắm đám người đó rốt cuộc là nghĩ thế nào. Bùi Hành Kiệm thì không giống vậy, ông ta có rất nhiều bạn trong đó. Đoạn hừ nói: - Trước đây, có rất nhiều tướng quân phản đối Vương Văn Độ, nhưng bây giờ thì khác, lại có nhiều tướng quân tán thành đồ thành.
.Hàn Nghệ nói: - Bảo bối trong thành, sao có thể so sánh được với của cải mang theo người của A Sử Na Hạ Lỗ được.
.Bùi Hành Kiệm nói: - Hiện giờ A Sử Na Hạ Lỗ không biết đã bỏ chạy phương nào, người nhắc đến gã làm gì?
.Sắc mặt Hàn Nghệ dần trở nên nghiêm trọng rồi nói: - Đây cũng là điều ta muốn hỏi hai vị tướng quân. Nếu bây giờ đuổi theo, liệu có bắt được A Sử Na Hạ Lỗ?
.Bùi Hành Kiệm lắc đầu nói: - Đuổi không kịp nữa rồi.
.Tô Định Phương cũng lắc đầu thở dài.
.Hàn Nghệ nói: - Ta đang nói là chỉ một người.
.- Một người?
.Bùi Hành Kiệm, Tô Định Phương sửng sốt.
.Tô Định Phương nói: - Một người mà có đuổi kịp thì có ích gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nếu như các vị có thể đảm bảo ta đuổi kịp A Sử Na Hạ Lỗ, thì ta dám chắc là có thể mang vàng bạc châu báu của gã về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận