Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 985.2: Nhượng bộ lui binh

.Tiểu tử này vẫn cơ linh như vậy! Võ Mị Nương muốn khiến cho Hàn Nghệ biết được một cách hết sức trực quan là nàng ta tiến cử Hàn Nghệ đi, bởi vì nhân tình của nàng ta không dễ trao, không giống như Lý Trị, một thánh chỉ là vô số người liền đi ra, khéo léo nói: - Chuyện này chỉ có thể nói là lòng tốt thì có báo đáp tốt thôi!
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần vẫn phải cảm kích hoàng hậu trước đây đã phái người đó làm hộ vệ cho thần, nếu không phải như thế, e là thần đã không trở về rồi.
.Võ Mị Nương cười khanh khách nói: - Chuyện này thì khanh đừng cảm kích ta, muốn cảm kích thì cảm kích bản thân khanh lúc đầu đã không giết cô ta.
.- Chuyện này chỉ có thể nói là lòng tốt có báo đáp tốt thôi! Hàn Nghệ cười nói.
.Võ Mị Nương ngẩn người, chợt che miệng bật cười khanh khách, qua một lát sau, nàng ta ngưng cười, nói: - Nhưng lát nữa khanh phải kể lại tường tận những việc đã trải qua cho ta nghe, ta cũng tò mò muốn chết rồi a, làm sao khanh khiến A Sử Na Hạ Lỗ tự chui đầu vào lưới, thật ra bệ hạ cũng rất tò mò, nhưng bệ hạ bảo khanh không chịu nói, lệnh ta đến hỏi thử khanh trước, không nói thì không được phép đi!
.- Vi thần không nói, chỉ là vì chuyện này thực sự không đáng để nói. Hàn Nghệ cười khiêm tốn, trong lòng thì lại nghĩ, nếu nói rồi thì bây giờ nói cái gì?
.- Thủ đoạn không đáng để nói, mà khanh có thể lập được công lao lớn như vậy, vậy những thứ đáng để nói thì ta còn phải học khanh rồi! Võ Mị Nương cười nói.
.- Không dám, không dám! Hàn Nghệ nói: - Nếu hoàng hậu muốn biết, vi thần biết thì sẽ nói, đã nói là sẽ nói hết.
.- Như vậy còn được!
.Võ Mị Nương hài lòng khẽ gật đầu, nói: - Nhưng hiện giờ khanh đã gia phong Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, phải hành sự cẩn thận, tuyệt đối không được làm liều như trước đây nữa.
.Nói đùa, ta vẫn luôn làm buôn bán, đã khi nào làm liều! Hàn Nghệ nói: - Vi thẫn vẫn luôn tuân theo khuôn phép!
.- Ẩu đả với đại quan tứ phẩm, cũng được coi là tuân theo khuôn phép sao? Võ Mị Nương cười hỏi.
.Hàn Nghệ không khỏi đỏ mặt.
.Võ Mị Nương mang ý cười trong mắt lườm hắn một cái, lại nói: - Thật ra lúc đầu bệ hạ chỉ dự tính gia phong khanh làm Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, bởi vì tuy khanh có tài cán, nhưng nếu muốn khiến khanh an phận làm việc theo lề lối nề nếp trong quan thự, e là cũng không thể, hơn nữa bệ hạ cũng không biết khanh thích hợp đến quan thự nào, gia phong khanh làm Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, thì khanh có thể tham dự vào các cuộc thương nghị đại sự quốc gia, lại không cần phải chịu ràng buộc, mới có thể tận tình phát huy.
.Chuyện này thì Hàn Nghệ cũng thật sự không biết, cảm động nói: - Bệ hạ và hoàng hậu lo lắng cho vi thần như vậy, thần thật sự hết sức hổ thẹn.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Trước đây không phải khanh cũng đã lao tâm lao lực vì chuyện của bệ hạ và ta rồi sao, đây đều là khanh đáng có được. Nhưng khanh có biết hay không, tại sao bệ hạ lại đột nhiên để khanh đảm nhiệm chức Hộ Bộ thị lang?
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói với vẻ không quá chắc chắn: - Lẽ nào là Hộ Bộ thượng thư tiến cử thần?
.Võ Mị Nương kinh ngạc nói: - Làm sao khanh biết được? Lẽ nào là bệ hạ nói với khanh?
.Thật đúng là như thế a! Hàn Nghệ bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, nói: - Bệ hạ cũng không nói, chỉ là lúc nãy có người phản đối thần đảm nhiệm chức Hộ Bộ thị lang, là Hộ Bộ thượng thư đứng ra nói giúp cho thần, bởi vậy thần mới liên tưởng đến Hộ Bộ thượng thư.
.Võ Mị Nương khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, sắc mặt có vẻ hơi ngưng trọng.
.Lẽ nào trong chuyện này có gì đó mờ ám? Hàn Nghệ vừa mới trở về đã đụng phải chuyện của Kim Hành, không quá chú ý đến chuyện trong triều, đối với việc này cũng thật sự không rõ đầu đuôi, dè dặt hỏi: - Hoàng hậu, có phải là có gì không ổn không?
.Võ Mị Nương khẽ giật mình, hỏi ngược lại: - Quan hệ của khanh và Hộ Bộ thượng thư thế nào?
.Hàn Nghệ thành thật nói - Trước đây khi thần và hai chợ đấu tranh, có tiếp xúc một chút, nhưng e là cũng chưa thể nói đến quan hệ đồng liêu bình thường, không hề có giao tình đáng nói.
.Nếu có giao tình thì vấn đề lớn rồi.
.Võ Mị Nương lại nói: - Vậy khanh có biết tại sao ông ta lại tiến cử khanh không?
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Võ Mị Nương trầm mặc một lúc, nói: - Người phản đối khanh đảm nhiệm chức Hộ Bộ thị lang lúc nãy chắc là Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ bọn họ?
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, đột nhiên "a" một tiếng, nói: - Ý của hoàng hậu là, Hộ Bộ thượng thư muốn mượn chức vị này để thúc đẩy sự mâu thuẫn của thần và Lý Nghĩa Phủ thêm sâu hơn?
.Võ Mị Nương gật gật đầu nói: - Ta thấy chắc là như thế, chắc khanh có nghe chuyện của Hàn Viện, Lai Tể?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Cũng đã nghe nói, nghe nói bọn họ muốn sửa án cho Chử Toại Lương mà đã đắc tội với bệ hạ.
.Võ Mị Nương ừ một tiếng, nói: - Thật ra bệ hạ và ta đều không muốn chỉ vì chuyện hoàng hậu mà nảy sinh rắc rối, vì vậy lúc đầu bệ hạ đều bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa chuyện gì cũng đều hỏi thăm ý kiến, ủy thác trọng trách cho hai người bọn họ, nhưng lại không ngờ rằng, hai người bọn họ vẫn không từ bỏ, lại còn từ quan để ép buộc bệ hạ triệu Chử Toại Lương về Trường An.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Bọn họ cũng đúng là ngu không ai bằng, trước đây Chử Toại Lương bị giáng chức không phải là vì sai sót trong công việc, mà là vì ông ta không biết đại thể, không biết chừng mực, lại còn ăn nói ngông cuồng, nhục mạ bệ hạ và hoàng hậu, bất luận ông ta có bao nhiêu công lao, chỉ bằng điều này thôi đã không thể tha thứ được, người này nếu xử chết cũng thật sự không thể ngăn cản nổi a!
.Võ Mị Nương cười nói: - Nếu bọn họ có một nửa sự thông minh của khanh thì cũng không đến nỗi như thế.
.Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu chê cười rồi, vi thần chỉ nói theo cảm tính thôi.
.- Nhưng khanh nói rất đúng.
.Võ Mị Nương nói: - Chử Toại Lương không thể về Trường An. Hơn nữa, từ chuyện này có thể thấy, bọn họ vẫn chưa bỏ qua, bọn họ vẫn luôn ẩn nhẫn, nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết.
.Tim Hàn Nghệ đang chảy máu a, hiển nhiên là Võ Mị Nương muốn nhổ cỏ tận gốc, trước đây hắn bảo Trưởng Tôn Vô Kỵ về hưu, chính là muốn bảo tồn thế lực của tập đoàn Quan Lũng.
.- Chuyện này trước tiên không nói đến! Không đợi Hàn Nghệ mở miệng, Võ Mị Nương lại tiếp tục nói: - Hộ Bộ thượng thư lại là biểu đệ của Thái úy, trong lúc này ông ta tiến cử khanh đến Hộ Bộ, đích thị là có dụng tâm khác.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Ý của hoàng hậu là, Hàn Viện, Lai Tể đã bị bệ hạ triệt hạ chức Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm, bọn họ sợ Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông sẽ thừa thắng truy kích, bởi vậy để thần vào Hộ Bộ, chuyển dời ánh mắt của Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông lên người thần?
.Võ Mị Nương gật gật đầu nói: - Ai cũng đều biết ân oán của khanh và Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, trước đây chức quan của các khanh đều thấp, tranh cãi gì cũng là ở các khanh, nhưng bây giờ các khanh đều mang chức vị quan trọng, mọi hành động đều gây chú ý, nếu như các khanh vẫn đấu tranh không ngừng nghỉ, chỉ sợ sẽ để cho người khác ngư ông đắc lợi, đây là điều ta và bệ hạ không muốn nhìn thấy nhất, bệ hạ đề bạt các khanh lên, không phải là để cho các khanh tự giết lẫn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận