Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 401.1: Dạ độc xuân thu.

.Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi tan triều, cũng không có trực tiếp về phủ, mà là chạy tới nhà Chử Toại Lương làm khách.
.Ngoại trừ ông ta, còn có Hàn Viện, Lai Tể, Liễu Thích.
.Bọn họ cũng bị đánh cho không kịp trở tay, cũng cần lập tức thương lượng một chút, việc này đến tột cùng là có lợi hay là có hại.
.- Lại nói việc này, tiểu tử Hàn Nghệ kia cũng không phải là nói hươu nói vượn, đúng là có chút đạo lý đấy.
.Hàn Viện như thoáng có chút suy nghĩ nói: - Hiện giờ tuy rằng hàng năm được mùa, giá gạo rẻ mạt, nhưng dân chúng trồng trên đất, trong tay cầm cũng là lương thực, chung quy không có khả năng lấy chút ít lương thực đi mua càng nhiều lương thực hơn đi, còn phải dùng lương thực để đổi những vật khác nữa, cứ tính thế tiếp, thì dân chúng ở Hiệp Hương thật đúng là không còn bao nhiêu lương thực nữa rồi, gạo trong tay địa chủ có thể bán cho ngoại thương, dân chúng ở Quan Trung vẫn chưa được lợi, nếu triều định lợi dụng việc bán dạo, có lẽ có thể thu được hiệu quả kỳ diệu, nhưng cũng còn chưa biết chắc được a!
.Chử Toại Lương nhăn chặt mày nói:
.- Nói thì nói thế, nhưng mấu chốt của thương nghiệp là ở lưu thông, trọng thương tất sẽ khiến dân chúng đặt nặng lợi ích, từ đó khiến cho dân chúng dịch chuyển với quy mô lớn, nơi đất đai phì nhiêu sẽ có càng ngày càng nhiều dân chúng, mà nơi thổ đại căn cỗi sẽ càng ngày càng ít người, nhìn từ góc độ lâu dài, là bất lợi lớn với quốc gia, có khả năng còn có thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
.Lai Tể nói: - Hữu Phó Xạ lo lắng rất đúng, nhưng vấn đề thôn tính thổ địa đang càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không tiến hành ngăn cản, có khả năng sẽ khiến cho cao thấp triều dã rung chuyển bất an, hiện giờ cũng chỉ là nếm thử, nếu không được, thì lại đóng cửa chợ đêm là được.
.Chử Toại Lương gật đầu thở dài: - Bệ hạ cũng đã quyết định, cũng chỉ có thể như thế. Nhưng các triều đại đổi thay chưa bao giờ từng nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm, dù là ai cũng không biết kết cả sẽ như thế nào cả. Phụ Cơ huynh, hiện giờ bệ hạ giao việc này cho lệnh lang, nói cho cùng vẫn là muốn mượn cây to là ngươi giúp Hàn Nghệ đón gió, gió táp mưa sa đều do người chống đỡ, nhưng chỗ tốt thực sự lại do hắn lấy. Nếu không chúng ta liên danh dâng tấu, khiến bệ hạ thay đổi người, dù sao thì Bí thư giám cũng không hề có chút liên hệ gì với việc này cả.
.Mấy người bọn họ đều là kẻ lõi đời, chút tâm tư nhỏ ấy của Lý Trị, làm sao có thể giấu bọn họ được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với sắc mặt bình tĩnh: - Không cần, việc này không cần lão phu phải để tâm. Việc này bệ hạ có tâm lý nắm chắc. Không thành công, cũng không trách Xung nhi được.
.Mấy người thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ không thèm để ý, tự nhiên cũng không tiện nói thêm câu gì.
.Liễu Thích vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: - Việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm này chỉ là tính toán giấu đầu hở đuôi của bệ hạ thôi, đầu sỏ gây chuyện chân chính nên là Võ chiêu nghi kia, nếu không có người này, căn bản cũng sẽ không có nới lỏng lệnh giới nghiêm ban đêm gì hết.
.Lời này vừa nói ra, mấy người đều trầm mặc lại.
.Kỳ thật lời này cũng có đạo lý, nếu không phải do chuyện tranh giành ở hậu cung, thì cho dù Hàn Nghệ đề xuất việc này, cũng sẽ không thể thành công được.
.Chử Toại Lương khoát tay bảo: - Tử Thiệu, việc này tuyệt đối không có khả năng, ngươi yên tâm đi.
.Liễu Thích liếc nhìn Chử Toại Lương, không có lên tiếng, nhưng mi gian vẫn biểu hiện cực kỳ lo lắng, nếu Vương hoàng hậu bị lật đổ, thì con đường làm quan của ông ta cũng chỉ được đến đây thôi, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi. Lại nhìn hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ, bảo: - Thái úy, lần trước bệ hạ đến quý phủ, sao ngài không trực tiếp cự tuyệt vậy.
.Chử Toại Lương giành nói: - Ta cảm thấy Phụ Cơ huynh làm rất đúng, việc tình cảm này, làm sao có thể lâu dài được, bệ hạ là ngôi cửu ngũ chí tôn, hậu cung giai lệ nhiều không kể xiết, sao có thể chuyên tình với một người được. Việc này càng kéo dài, thì càng có lợi cho chúng ta, đợi cho đến khi bệ hạ không hề thích Võ chiêu nghi nữa, đến lúc đó nàng sẽ bị đuổi ra hậu cung thôi, căn bản không cần chúng ta phải động thủ. Hơn nữa Phụ Cơ huynh chính là cậu của bệ hạ, lại là quan hệ quân thần nữa, nếu như trở mặt, sẽ không có chỗ để xoay chuyển, vì vậy, không đến một bước cuối cùng, Phụ Cơ huynh tốt nhất vẫn là không cần tỏ thái độ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ cười bảo: - Hán Cao Tổ là hạng anh hùng như nào, diệt Hạng Võ, giết Hàn Tín, nhưng ông ta cũng không dám mạo hiểm coi thường thiên hạ mà phế Lã hậu, lập Thích phu nhân làm hậu đấy thôi.
.Ngụ ý, chính là chẳng lẽ các ngươi cho rằng Lý Trị còn lợi hại hơn so với Hán Cao Tổ sao?
.Mấy người nghe vậy, cảm thấy hình như đúng là đạo lý này, có vết xe đổ tại kia.
.Liễu Thích nói: - Thái úy nói có lý, nhưng cũng không thể sơ suất, gần đây ta nghe nói ở cung Vạn Niên, sau khi tin tức mang thai của Võ chiêu nghi truyền tới, ngoại trừ Hàn Nghệ tặng lễ vật ra, còn có một người cũng tiến đến tặng lễ, mà người này ngay tại Trung thư tỉnh.
.Chử Toại Lương cả kinh hỏi: - Còn có chuyện như này sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nhìn Liễu Thích.
.Liễu Thích nói: - Cực kỳ chính xác, người này chính là Lý Nghĩa Phủ của Trung thư tỉnh, chẳng qua y chỉ dám sai vợ mình vụng trộm chạy tới tặng lễ thôi.
.- Y?
.Hàn Viện hừ một tiếng nói: - Người này tâm thuật bất chính, lòng dạ nhỏ mọn, xảo ngôn lệnh sắc, là kẻ tiểu nhân.
.- Việc này ta sẽ giải quyết.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đối với điều này chỉ thản nhiên nói một câu, lại lập tức chuyển lời: - Hiện giờ việc quan trọng nhất vẫn là chuyện nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm, nguyên bản lão phu nghĩ đến nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm chỉ là nới lỏng việc đi lại vào ban đêm, nhưng từ lời nói của Hàn Nghệ, việc này xa không chỉ đơn giản vậy, chúng ta nhất định cần phải thận trọng, cũng không thể giống như hôm nay, bị người nói cho á khẩu không nói được gì.
.Nét mặt già nua của Chử Toại Lương không nhịn được nữa: - Việc hôm nay chúng ta căn bản không có chuẩn bị, mà Hàn Nghệ thì đến có chuẩn bị, bệ hạ cũng không có chúng ta thời gian tự hỏi, đã lập tức hạ chỉ, nếu hiện tại lại đi cãi cọ, việc này phỏng chừng cũng không thành được rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy cái mặt già của Chử Toại Lương đỏ lên, mỉm cười một tiếng: - Đăng Thiện a, ngươi đến tuổi này rồi, nhưng nhuệ khí cũng không giảm so với năm đó a! Cùng một thằng nhóc cũng có thể tranh cãi được hưng trí dào dạt.
.Chử Toại Lương nghe vậy vô cùng xấu hổ, tranh cãi coi như xong, vấn đề là không có lần nào cãi thắng cả.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: - Ta không phải là nói nhất định phải tranh cãi thắng Hàn Nghệ, lão phu chỉ là đang nghĩ, hiện giờ là năm Vĩnh Huy, không còn là năm Trinh Quán nữa, trong năm Trinh Quán một đấu gạo có giá trên trăm văn tiền, hiện giờ một đấu gạo chỉ có giá năm sáu văn tiền, thế đạo đang thay đổi, nếu chúng ta không thay đổi theo, chỉ sợ là Đăng Thiện sẽ phải mất mặt xấu hổ thường xuyên hơn. Kỳ thật chuyện hôm nay, không phải thuyết minh lời của Hàn Nghệ là đúng, mà là chúng ta tìm không ra cái tốt hơn thôi.
.Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vẫn là bình thường yên tĩnh như trước, nhưng ngày mai đã có thể không thế nữa rồi.
.Hàn Nghệ cùng bọn Tiểu Mập ăn cơm tối, sau đó cùng ba người Tiểu Mập và Tiểu Dã, Hoa Tử chơi bài tú lơ khơ.
.Dù sao mấy ngày nay Hàn Nghệ và Tiểu Dã luôn luôn ở bên ngoài, điều này làm cho Hùng Đệ có chút không mấy vui vẻ, dù sao lúc ở Dương Châu, ba người bọn họ luôn như hình với bóng, bất kể là trộm, hay là lừa, ba người họ đều cùng tiến lên, nhưng sau khi đi đến Trường An, cũng rất ít cho y tham dự vào nữa, Tiểu Dã bởi vậy cảm thấy vô cùng áy náy. Lần chơi bài này, hoàn toàn chính là vì dỗ Hùng Đệ đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận