Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 897: Hai đôi giai ngẫu

.Hàn Nghệ đến triều Đường lâu như vậy, người gặp được, không phải là chính trị gia lão gian cự xảo, thì là mãnh tướng huynh thích vỗ vai người khác, Lý Thuần Phong vẫn là một nhà toán học, nhà thiên văn học đầu tiên hắn gặp.
.Nếu không vắt sạch chút giá trị cuối cùng trên người ông ta, Hàn Nghệ tuyệt không chịu bỏ qua, hắn đã coi Lý Thuần Phong là tả hữu hộ pháp cho Tân nho học của mình rồi.
.Mà Lý Thuần Phong là nhà học vấn, đương nhiên cũng mong luận học của mình được công nhận, mà số học ông ta hứng thú nhất, ở cổ đại cũng chính là toán kinh, không có bao nhiêu người hứng thú, trong khoa cử cũng có khoa mục toán kinh, nhưng cũng không có bao nhiêu người thi, triều Tùy còn không có, bắt đầu từ triều Đường mới có, nhưng khoa mục mới này lại không được coi trọng, đây cũng là lý do nó đã biến mất rất nhanh.
.Lý Thuần Phong cũng muốn mượn Đại Đường nhật báo để truyền bá luận học thuật của mình ra ngoài.
.Hàn Nghệ cũng muốn mượn Lý Thuần Phong để phổ biến "hiền giả lục học" của mình!
.Hai người đều có nhu cầu, ăn nhập với nhau, cho nên liền quyết định cấu kết làm việc xấu.
.- Chàng đang nghĩ gì, mà cười gian trá như vậy!
.Sau khi quyết định xong, Lý Thuần Phong đi luận đạo cùng Tiêu Nhuệ bọn họ, Hàn Nghệ thì không có góp vui, vẫn đang tính kế làm sao để vắt kiệt Lý Thuần Phong, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng tò mò, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tiêu Vô Y vẻ mặt tò mò nhìn hắn.
.Không phải chứ, mỗi lần khi ta hiện nguyên hình, đều bị nàng nhìn thấy. Hàn Nghệ cười, nói: - Nhớ nàng a! Với lại đây cũng không phải là gian trá, là dâm đãng.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nhớ ta? Dâm đãng? Đột nhiên mặt đỏ bừng, giơ tay nói: - Chàng muốn ăn đòn hả.
.- Tên kia, đứng lại!
.Hàn Nghệ đột nhiên chỉ ra phía ngoài cửa.
.Tiêu Vô Y quay đầu lại nhìn, thấy đúng lúc có một tôi tớ từ bên cạnh đi ngang qua, vội vàng buông tay xuống, bày ra tư thế hiền thê.
.Tôi tớ kia đầu tiên là hành lễ với Tiêu Vô Y, rồi quay sang Hàn Nghệ hỏi: - Cô gia có gì căn dặn?
.Hàn Nghệ khẽ thở phào một hơi, nói: - Phiền ngươi pha giúp ta một bình trà.
.- Vâng.
.Sau khi tôi tớ kia lui ra, Hàn Nghệ lập tức nói với Tiêu Vô Y: - Nàng chớ làm loạn, ở đây bất cứ lúc nào cũng có người hầu đi qua, nàng cũng nói rồi, ít nhất nàng cũng phải làm một hiền thê bề ngoài.
.- Cái gì mà hiền thê bề ngoài, ta vốn là hiền thê. Tiêu Vô Y giận nói.
.- Hiền thê một lời không hợp là động thủ?
.- Ta!
.Tiêu Vô Y giảo biện, nói: - Lúc nãy ta luyện kiếm mỏi rồi, kéo giãn cánh tay một chút.
.Cơ hội a! Hàn Nghệ mắt lóe lên, thật thà nói: - Mệt rồi sao? Vậy chúng ta mau về phòng, ta xoa bóp giúp nàng, thủ pháp của ta, nàng đã lĩnh giáo rồi.
.Gò má Tiêu Vô Y đỏ ửng, phì nói: - Chàng đừng nảy ý xấu, bổn quận chúa còn lâu mới bị lừa.
.Vậy thì buổi tối hãy xoa bóp nha! Hàn Nghệ nghĩ cũng rất thoáng.
.Tiêu Vô Y dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, mặt càng đỏ ửng, ngồi xuống, hiếu kỳ nói: - Nghe nói lúc nãy Lý thái sử đặc biệt đến nhà ta tìm chàng.
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiêu Vô y nghi hoặc nói:
.- Chàng cũng có qua lại với ông ta sao?
.- Trước hôm nay, thì chưa từng gặp.
.- Vậy ông ấy tìm chàng làm gì?
.- Xem tướng giúp ta!
.- Xem tướng?
.Tiêu Vô Y nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Tại sao xem tướng giúp chàng?
.Hàn Nghệ "ồ" một tiếng, nói: - Là thế này, ông ta nói ta cốt cách kinh kỳ, tướng mạo tuấn lãng, chính là Văn Khúc Tinh trên trời hạ phàm, sau này nhất định sẽ được ngàn vạn thiếu nữ săn đón.
.Tiêu Vô Y mím môi cười, nói: - Vậy ông ta không nói sau này chàng sẽ có ba nữ nhân sao?
.Đúng a! Sao ta lại quên chuyện này, lâu lắm không làm thần côn, lại thấy lạ lẫm rồi. Hàn Nghệ vui vẻ trong lòng, nhưng lập tức phản ứng lại, cười he he nói: - Ông ta chỉ xem tướng mạo, không bói nhân duyên.
.Đôi mắt đẹp của Tiêu Vô Y trừng lên, dường như đang nói, kháng cự trị nghiêm, thẳng thắn được khoan hồng.
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên, ông ta thật sự đã giúp ta xem tướng mạo, ta cũng chỉ hơi khoa trương một chút, ngoài ra còn có một chuyện, ta sợ nói rồi, nàng sẽ không thấy hứng thú.
.- Vậy chàng nói ra thử xem.
.- Ồ, nàng biết ta đã phát minh một số công thức, phép tính, ông ta đến thảo luận với ta về toán kinh, nàng thật sự muốn nghe?
.- Thôi đi!
.Tiêu Vô Y quyết đoán từ chối, sức nổi của Hàn Nghệ, nàng biết, nhưng nàng chưa từng hỏi đến, có thể thấy nàng không hề có chút hứng thú nào, bỗng nhiên nói: - Ây! Có phải là chàng có chuyện gì giấu ta không?
.Nàng nói chuyện nào? Hàn Nghệ chột dạ, cẩn thận nói: - Ý gì?
.Tiêu Vô Y hồ nghi nhìn hắn, nói: - Có phải là chàng và Thôi Tập Nhận có chút bí mật không?
.Hàn Nghệ không vui nói: - Ta với y có bí mật gì.
.Tiêu Vô Y hừ nói:
.- Lúc nãy ta đã ra ngoài một chuyến, nghe nói Thôi Tập Nhận đã trở thành gia chủ của Thôi gia rồi, chuyện này rõ ràng chính là chàng tạo thành, cộng thêm hôm đó chàng nói cái gì mà chàng là bắt đầu, bốn người bọn họ là kết thúc, chàng còn dám nói chàng với y không có âm mưu gì.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Đây không phải âm mưu, mà là ăn ý. Bốn người bọn họ sớm đã bất mãn với gia tộc của mình, chắc nàng cũng biết, vậy thì muốn thay đổi tất cả, thì nhất định phải trở thành gia chủ, nhưng bọn họ trẻ tuổi như vậy, muốn trở thành gia chủ thì quá khó, trừ khi gia tộc bọn họ gặp phải khó khăn vô cùng lớn, bọn họ mới có cơ hội, còn cuộc đấu tranh của ta và gia tộc bọn họ, khiến bọn họ nhìn thấy cơ hội, còn ta cũng phát giác thấy bọn họ có thể đang có chủ ý, đúng lúc, ta cũng cần bọn họ giúp ta giải quyết dứt điểm, mọi người liền hình thành sự ăn ý, giữa chúng ta không có bất cứ giao lưu gì.
.Tiêu Vô Y nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Vậy mấy người bọn họ cũng quá to gan rồi, lúc đó chàng đã ép gia tộc bọn họ thành như vậy, lỡ như chàng không định thủ hạ lưu tình, thì chẳng phải là bọn họ mất nhiều hơn được sao.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta chỉ có thể phá hủy danh dự của bọn họ, không thể tận diệt bọn họ, mà những lời đó của ta chính là những lời trong lòng bọn họ muốn nói, bọn họ có thể hết sức vui vẻ khi nghe được những lời này, hẳn là nàng hiểu bốn người bọn họ, đều là người vô cùng tự tin, ta nghĩ bọn họ tin là cho dù gia tộc bọn họ thật sự chịu tổn thương nặng, bọn học cũng có thể chấn hưng gia tộc lại, thậm chí bọn họ còn hy vọng gia tộc bị tổn thương nặng, như vậy mới tìm kiếm sự thay đổi, vẫn là câu nói đó, không phá thì không xây dựng được.
.- Chàng nói cũng có lý.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, lại nói: - Nhưng chàng cũng quá ngốc rồi, chàng có thể lén lút liên hợp với bọn họ, như vậy thì chàng có thể nhận được sự trợ giúp của bọn họ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải Thôi Tập Nhận đã ký kết khế ước chủ tớ với nàng rồi sao?
.- Chàng chàng biết à?
.Tiêu Vô Y hơi chột dạ nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y chột dạ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ta lợi dụng Hồng Lăng ép Thôi Tập Nhận ký khế ước chủ tớ với ta, vốn cũng là vì chàng, nhưng hiện nay ta lại cảm thấy làm như vậy, đối với chàng, đối với y đều không tốt, bởi vậy ta vẫn chưa nhắc đến nó với chàng.
.Hàn Nghệ vui mừng nói: - Nàng biết là tốt, Vô Nguyệt là đệ đệ của nàng, vậy mà nàng lại đục nước béo cò, nàng cũng làm được nữa.
.Tiêu Vô Y buồn rầu nói: - Ta còn tưởng là chàng sẽ khen ta thông minh nữa.
.Hàn Nghệ rầu rĩ nói: - Nàng dựa vào gì mà nghĩ như vậy.
.- Bởi vì ta đều học theo chàng a, đầu tiên là thả mồi, sau đó mê hoặc lòng người, cuối cùng trục lợi từ giữa. Tiêu Vô Y vừa nói vừa đảo mặt loạn xạ.
.Cô vợ này, cái tốt không học, cứ học cái xấu, còn nói Tiêu Hiểu người ta, hai tỷ đệ các người đúng là một đức hạnh. Mặt Hàn Nghệ dần dần cứng đờ, đột nhiên đảo mắt, cười hì hì nói: - Vô Y, như vậy xem ra, chúng ta cũng được coi là một cặp trời sinh.
.- Nói có lý. Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói: - Nhưng mà nhưng chuyện này cũng chớ có để người khác biết được.
.- Đương nhiên rồi.
.Nói xong, hai người không hẹn mà cùng bật cười.
.Một lát sau, Tiêu Vô Y ngưng cười một cách khó khăn, nói: - Nhưng mà Hàn Nghệ, đến giờ ta vẫn cảm thấy, Thôi Tập Nhận bọn họ là trợ thủ tốt nhất của chàng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng nói không sai, nhưng hiện tại chúng ta đã tìm được một phương thức hợp tác càng tốt hơn.
.- Phương thức hợp tác gì?
.- Đối kháng!
.Điện Lưỡng Nghi.
."Két" một tiếng, cửa điện đột ngột mở ra.
.Lý Trị giật mình, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Võ Mị Nương dẫn theo vài nha hoàn bưng khay đi vào.
.- Bệ hạ, đến lúc dùng thiện rồi.
.Võ Mị Nương liếc mắt nhìn Lý Trị có vẻ hơi trách cứ.
.Lý Trị "Ồ" một tiếng, cười khổ nói: - Trẫm suy nghĩ quá nhập tâm rồi, quên cả thời gian ăn cơm.
.Mấy nha hoàn đặt cơm canh xuống rồi ra ngoài.
.Lúc này Võ Mị Nương mới hỏi: - Bệ hạ, lại xảy ra chuyện gì sao?
.- Còn không phải là chuyện khoa cử. Lý Trị thở dài.
.Võ Mị Nương nói: - Chấn hưng khoa cử, không phải là điều bệ hạ mong muốn nhất sao, sao vậy, trong triều có người phản đối sao?
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Nhưng nàng đoán ra được là người nào phản đối không?
.Võ Mị Nương trầm ngâm một lát, lắc đầu.
.- Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ?
.Võ Mị Nương giật mình.
.Lý Trị gật đầu, sau đó đem chuyện trên triều đình nói cho nàng ta nghe một lượt.
.Võ Mị Nương nghe xong, nói: - Nói như vậy, Hàn Nghệ cũng không phải là phản đối, chỉ là đề xuất kiến nghị của mình.
.- Nhưng hắn cũng cho trẫm một nan đề.
.Lý Trị thở dài, nói: - Lời hắn nói thật ra rất có lý, hơn nữa cũng hợp tâm ý của trẫm, nếu lấy thi vấn đáp làm chính, có thể hạ thấp ưu thế của sĩ tộc, nhưng trẫm lại cảm thấy thi phú cũng quan trọng như vậy, không thể xem nhẹ.
.Võ Mị Nương suy nghĩ một chút, nói: - Thần thiếp có một cách, không biết có được không.
.Lý Trị nói: - Cách gì?
.Võ Mị Nương nói:
.- Thần thiếp cũng cảm thấy Hàn Nghệ nói có lý, khảo thí không nên thi những kiến thức chỉ học thuộc lòng, hoạt học hoạt dụng1, nên phế trừ minh kinh khoa, tiến sĩ khoa thì là sách luận làm chính, ngoài ra, có thể thiết đặt một tạp văn khoa. Khoa mục này có thể làm văn chương, cũng có thể làm thi phú, đều do bản thân thí sinh lựa chọn. Ngoài ra, trong chế khoa cử triều ta không phải còn có tú tài khoa sao, chỉ là khoa mục tú tài quá khó, đến nay chưa có người thi đỗ, hiện giờ cũng là thùng rỗng kêu to. (1: học tập linh hoạt, chú ý vận dụng)
.Bệ hạ có thể đổi tú tài khoa thành học sĩ khoa, nhưng học sĩ khoa không thiết lập khảo thí, chỉ cần thí sinh có thể thi đỗ tiến sĩ và tạp văn, thì được tính là thông qua học sĩ khoa, phàm là thí sinh có thể thông qua học sĩ khoa, triều đình liền lập tức lục dụng, còn có thể thiết lập một số đãi ngộ ưu hậu, thể hiện sự coi trọng của triều đình đối với học sĩ khoa. Nhưng triều đình chọn lựa quan viên vẫn là lấy tiến sĩ khoa làm chủ, chỉ cần thi đỗ tiến sĩ, là có cơ hội vào triều làm quan, đây là điều không đổi. Như vậy, thi phú sẽ không chiếm dụng quá nhiều khảo lương triều định lựa chọn nhân tài, mà còn sẽ được người ta tôn sùng hơn.
.Lý Trị nghe vậy liên tiếp gật đầu, nói: - Cách này của nàng đúng là cũng có ý mới, không tồi, không tồi.
.Võ Mị Nương cười nói: - Vậy bệ hạ có thể dùng thiện rồi chứ?
.Lý Trị ngẩn người, sau đó cười nói: - Điều kiện dùng thiện của trẫm đúng là càng ngày càng cao rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận