Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1243.2: Quân đội phi nhân nghĩa

.Học viện quân sự Đại Đường.
.Hiện giờ đã là canh ba rồi, thao trường chỉ đốt hai cây đuốc, chỉ thấy bốn học viên vẫn đang ở đó luyện tập đi đều, tới tới lui lui, miệng hô: - Một hai, một hai, một hai.
.Bốn người này chính Khế Bật Minh, A Sử Na Bộc La, Trình Bá Hiến, cùng với Nguyên Mãnh.
.Bốn người vừa đi vừa nước mắt vòng quanh hốc mắt, cắn răng không để cho nước mắt của mình rơi xuống.
.Thật là hết sức thê lương.
.Còn ở trong ký túc xá, Lý Kính Nghiệp bọn họ trốn trong chăn run cầm cập, miệng vẫn lẩm bẩm: - Đợi gia gia ta về, ta phải cho mấy tên khốn khiếp này sống không bằng chết, khốn khiếp.
.Tiếng hu hu truyền đến từ các gian ký túc xá.
.Giờ mới có qua bao lâu a! Trước đây trại huấn luyện hoàng gia cũng không có bị chỉnh đến thảm như vậy, ít nhất những người nghe lời như Dương Mông Hạo, Triệu Thiên Phú cũng vẫn sống rất không tệ.
.Nhưng bên trong học viện quân sự thì không có ai là sống tốt cả.
.Khế Minh bọn họ ngay từ đầu không phục những giáo quan này, nhưng năm mươi giáo quan kia đều là động vật máu lạnh, ngươi có thể không ăn cơm, nhưng ngươi không thể không nghe lời, nên trừng phạt thế nào thì trừng phạt như thế, ai không nghe lời trực tiếp ném vào phòng tạm giam, cơm canh của phòng tạm giam thật là đồ mà mọi người ăn còn thừa lại, mặc ngươi là con trai của ai, không hề nể mặt tí tẹo nào, nếu phạm một lỗi nhỏ, trừng phạt chính là ngươi phải đổ mồ hôi gấp mấy lần.
.Rất nhiều học viên trong ngày huấn luyện thứ hai đã suy sụp, khóc đòi về nhà, nhưng không thể về, bởi vì hiện giờ toàn bộ học viện đều đã khép kín, đúng là kêu trời không, gọi đất không thưa.
.Đây mới chỉ là một cảnh này.
.Mà người khởi xướng ra tất cả chuyện này, lúc này đang nằm trong suối nước nóng, nghe tiếng đàn tiếng hát tuyệt vời, thật là khoát hoạt.
.Trong hầm trú ẩn.
.- Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích. Sạ noãn hoàn hàn thì hậu, tối nan tương tức. Tam bôi lưỡng trản đạm tửu, chẩm địch tha, vãn lai phong cấp? Nhạn quá dã, chính thương tâm, khước thị cựu thì tương thức. Mãn địa hoàng hoa đôi tích. Tiều tụy tổn, như kim hữu thùy kham trích? Thủ trứ song nhi, độc tự chẩm sinh đắc hắc? Ngô đồng canh kiêm tế vũ, đáo hoàng hôn, điểm điểm tích tích. Giá thứ đệ, chẩm nhất cá sầu tự liễu đắc!
.Vương Huyên ngồi trên giường đá, gảy đàn khẽ hát, tình cảm dạt dào, dư âm còn văng vẳng bên tai.
.Khúc ca đã dứt, mà Hàn Nghệ vẫn nằm trong suối nước nóng, khe khẽ lắc đầu, dường như vẫn đang tận hưởng dư âm.
.Còn Vương Huyên thì lại cúi đầu cụp mắt, thần sắc thê lương.
.Trôi qua hồi lâu, Hàn Nghệ đột nhiên cười nói: - Không ngờ rằng nhanh như vậy cô đã có thể phổ nhạc cho bài từ này, hơn nữa cũng tương tốt tốt, bình thường cô cũng hát cho bệ hạ nghe sao?
.- Có nhiều ca kỹ như vậy, tại sao ta phải hát?
.- Điều này cũng đúng, dù sao cô hát cũng bình thường.
.Vương Huyên liếc xéo sau gáy Hàn Nghệ một cái, lại hiếu kỳ nói:
.- Bài từ này thật sự là ngươi làm sao?
.- Có thể nói phải, cũng có thể nói không phải.
.- Phải là phải, không phải thì là không phải, sao lại phải mà cũng không phải.
.Hàn Nghệ nói: - Cô nghe thử từ này, thê thê thảm thảm thích thích, ta là người lạc quan như vậy, sao có thể viết ra từ thê lương như vậy, hơn nữa đây rõ ràng là tâm tư của một nữ nhân. Thủ trứ song nhi, độc tự chẩm sinh đắc hắc? Ta một đại nam nhân mà tựa cửa sổ, đây gọi là chuyện gì?
.- Vậy thì không phải là ngươi viết.
.- Vậy cô nói là ai viết?
.- Sao ta biết được.
.- Đương nhiên vẫn là ta viết. Hàn Nghệ nói xong lại lời nói xoay chuyển, nói: - Chẳng qua là ta lợi dụng tâm lý học của ta nghiền ngẫm tâm tư của cô mà viết ra bài từ này, lúc nãy cô hát có phải là rất hợp tâm cảnh hiện tại của cô không?
.Vương Huyên nghe vậy kinh ngạc không ngừng, hóa ra còn có thể viết từ như vậy.
.Nhưng nàng ta không thể không thừa nhận, bài từ này quá phù hợp với tâm cảnh của nàng ta, đây cũng là lý do tại sao nàng ta hát say sưa như vậy.
.Bài Thanh thanh mạn của Lý Thanh Chiếu này chẳng phải là nỗi cô đơn tịch mịch, nỗi lòng bi thương sầu khổ nảy sinh vì nhà tan chồng chết, lưu lạc chân trời sao, nếu nói là Vương Huyên say rượu viết ra, có thể Vương Huyên cũng sẽ tin.
.Không thể không nói, Hàn Nghệ giả vờ như vậy cũng có hơi quá đáng.
.- Ta không tin ngươi có năng lực này.
.- Ta không cần cô tin tưởng, ta chỉ cần cô hát thuần thục!
.Nói xong, Hàn Nghệ đứng dậy mà không hề có dấu hiệu báo trước.
.Vương Huyên rất bó tay, tên này đúng là một kẻ cuồng hở hang, nghiêng mặt đi, nói:
.- Hiện giờ ngươi thân đã là Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, sao vẫn không biết hổ thẹn.
.- Xin lỗi! Ta không biết cô vẫn đang ngắm ta.
.- Ai đang ngắm ngươi.
.- Cô không ngắm ta, vậy cô nói gì, dù sao thì cô cũng chẳng nhìn thấy gì.
.Vương Huyên giận tái mặt, dứt khoát ngậm miệng cho xong.
.Hàn Nghệ lau người sạch sẽ, mặc áo khoác vào, nằm đối diện Vương Huyên, khẽ thở ra một hơi: - Thật là thoải mái!
.Lại liếc mắt nhìn Vương Huyên, cười nói: - Cô một khắc cũng không muốn ở đây, còn ta lại cảm thấy hiếm có nửa ngày rảnh rỗi, đây có được coi là số mệnh trêu ngươi không.
.Vương Huyên nói: - Ngươi ngủ ở đây, đối với ta mà nói, chính là số mệnh trêu ngươi lớn nhất.
.- Thật là làm người khác tổn thương a!
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Sau này nửa năm ta chỉ đến một lần a!
.- Nửa năm?
.Vương Huyên khẩn trương nói.
.- Đúng vậy! Hàn Nghệ nhún nhún vai: - Dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy ta.
.- Ta!
.Vương Huyên ngập ngừng một hồi, nói: - Ta không có nói như vậy.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Yên tâm, ta tới hay không liên quan đến việc cô có muốn hay không muốn.
.Vương Huyên đột nhiên gảy dây đàn một cái, nói: - Ngươi mang đàn này và số văn phòng tứ bảo kia đến làm gì?
.- Đương nhiên là cải tạo cô a! Hàn Nghệ nói: - Cô tưởng rằng cô có thể lấy thân phận của Vương Huyên để xuất hiện sao, bút tích của cô, giọng nói của cô đều phải thay đổi, may mà trên người cô không có vết bớt gì bắt mắt, nếu không thì phiền phức nhiều rồi.
.Vương Huyên kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết ta không có bớt?
.- Ặc!
.Vương Huyên cũng thình lình phản ứng lại, đỏ mặt nhỏ giọng nói: - Giọng nói này làm sao có thể thay đổi?
.- Nếu cô có quyết tâm, không có gì là không thể thay đổi. Cô quay đầu đi, đừng nhìn ta.
.Vương Huyên hồ nghi nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi.
.- Khụ khụ khụ!
.- Hoàng hậuHoàng hậu, là nàng sao, trẫm rất nhớ nàng a!
.Vương Huyên nghe thấy cả người run lên, quay phắt đầu lại, chấn kinh nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu như cô thích, ta có thể dùng kiểu giọng nói này nói chuyện với cô Huyên Nhi, nàng thật là càng ngày càng xinh đẹp.
.Vương Huyên cười khúc khích, lại bĩu môi nói: - Bệ hạ còn lâu mới ngả nhớn giống như ngươi. Nói xong, nàng ta không khỏi thần sắc ảm đạm: - Nhưng ta thà rằng bệ hạ ngả ngớn, cũng không muốn người vô tình vô nghĩa như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không nghĩ là bệ hạ vô tình vô nghĩa, cô xem bệ hạ đối với Võ Mị Nương thâm tình cỡ nào, người ta đã xuất gia rồi mà cũng tìm về, nếu không phải là người đa tình thì quyết không làm chuyện này, tốt nhất cô hy vọng bệ hạ bạc tình phụ nghĩa, như vậy cô mới có cơ hội.
.Vương Huyên thở gấp nói: - Ngươi không thể nói giúp ta một lần sao?
.Hàn Nghệ thay đổi giọng nói: - Huyên Nhi, thật ra người trẫm yêu thật sự là nàng, không phải Võ Mị Nương.
.Vương Huyên nhìn mặt của Hàn Nghệ, nghe giọng nói của Lý Trị, hơn nữa còn buồn nôn như vậy, thật sự muốn chết, nổi giận nói: - Ngươi đừng nói nữa.
.Hàn Nghệ cười ha hả.
.Vương Huyên tức giận được trừng mắt nhìn hắn, lại là hiếu kỳ nói: - Làm sao ngươi làm được.
.Hàn Nghệ lập tức lại mô phỏng lồng tiếng trong công phu Châu Tinh Trì: - Muốn học không? Ta dạy cho cô a!
.Vương Huyên trợn mắt há hốc mồm, cảm giác mình có chút tinh thần phân liệt rồi.
.Nếu nói mô phỏng giọng nói, Hàn Nghệ thật sự là luyện đến mức lư hỏa thuần thanh, nhưng trên thực tế thì sử dụng rất ít, bởi vì hắn thường xuyên phải thay đổi thân phận của mình, hôm nay làm bác sĩ, ngày mai làm nhân viên bán bảo hiểm, nhưng từ góc độ tâm lý học mà nói, mỗi một nghề nghiệp đều có đặc trưng riêng biệt của nó, vẻ mặt, giọng điệu, đều có thể phân loại, ví dụ như chủ tịch nói chuyện với nhân viên bán hàng nói chuyện, bất luận anh so sánh nhân viên bán hàng nào với chủ tịch nào, tỷ lệ giống nhau đều không đến 0.1%. Mà khi hắn luyện tập, thường xuyên chọn ra một đối tượng tham khảo, mô phỏng ngôn hành cử chỉ của đối phương, điểm khác giữa hắn và người khác là, hắn trực tiếp mô phỏng giọng nói, như vậy có thể khiến hắn nhanh chóng đi vào trạng thái, nhưng khi lừa gạt, hắn vẫn cố gắng dùng giọng nói của mình.
.- Nhưng nhưng cái này có khó không, ta có thể học được sao? Vương Huyên cảm thấy cái này cũng thật thú vị, nhưng sự tự tin của nàng ta sớm đã bị Hàn Nghệ tàn phá đến mức thương tích đầy mình rồi.
.- Cô nhất định phải học được, nếu cô không học được, cô vừa mở miệng ra là đã bại lộ hoàn toàn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận