Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1400.1: Tiến trình thống nhất đất nước.

.Lý Trị nghe nói vậy như thoáng có suy nghĩ, thỉnh thoảng còn gật gật đầu.
.Kỳ thật Hàn Nghệ lời này rất dễ lý giải, nhân sĩ Trung Nguyên khinh thường người Hồ, cũng không muốn lui tới cùng người Hồ, quan viên đi đến Tây Bắc, bình thường đều bị coi là bị giáng chức, chỉ có ngoại trừ thương nhân ra, nhưng nếu ngươi muốn hoàn toàn thống trị Tây Bắc, vậy thì đương nhiên phải xúc tiến sự qua lại của hai địa phương, thương nhân chính là lựa chọn duy nhất.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Cho tới nay, vương triều Trung Nguyên đều hy vọng có thể thi hành Hán chế, nhưng chưa từng thành công, bởi vậy tiên đế mới áp dụng chế độ ràng buộc, dùng người Hồ chế người Hồ, nhưng kiểu chế độ này hết sức lỏng lẻo, A Sử Na Hạ Lỗ đã cho chúng ta một bài học, có thể thấy trong đó có rất nhiều nhân tố bất an. Bởi vậy thầnh cho rằng vẫn là tăng cường thống trị, không dùng người Hồ chế Hồ để trị người Hồ nữa, nên toàn diện thi hành chế độ quan phủ Trung Nguyên chúng ta. Nhưng một mực rập khuôn y hệt thì chắc chắn là không được, chi tiết trong đó vẫn là phải thay đổi, cả điều lệ thương nhân tuy xác định tiêu chuẩn lấy thương làm đầu, nhưng đồng thời đã giao quyền lực cho quan phủ, quy định này tuy là bọn họ tự lập ra, nhưng quả thực có quan phủ toàn quyền chấp hành, có nghĩa quyền lực vẫn là nằm trong tay quan phủ, nếu như bệ hạ tiếp nạp kiến nghị của thần, thì có thể thành lập châu phủ huyện, xây dựng quan phủ ở các địa phương Tây Bắc. Mà vì quy định cũng đều là bọn họ tự đình ra, bởi vậy bọn họ sẽ không giống như trước đây, bài xích sự tồn tại của quan phủ. Thêm nữa, nếu như triều đình cho phép Tây Bắc lấy thương làm đầu, là có thể khiến bách tính địa phương nhìn thấy được triều đình là một lòng suy nghĩ cho bọn họ, giúp đỡ bọn họ làm giàu, khiến bọn họ sống cuộc sống tốt hơn, so với A Sử Na Hạ Lỗ mà nói là tốt hơn nhiều, vậy thì đương nhiên bọn họ sẽ cảm thấy hạnh phúc và tự hào vì mình là con dân Đại Đường. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bọn họ cam tâm tình nguyện chấp nhận tuân thủ nguyên tắc cơ bản một quốc gia, một quân chủ. Ngược lại, nếu dùng đại đao kề lên cổ bọn họ, uy hiếp bọn họ cúi đầu, quả thật bọn họ sẽ cúi đầu, nhưng trong lòng bọn họ sẽ không cho là như vậy. Tiên đế lấy đức thu phục người, bởi vì tiên đế có sức hấp dẫn khiến người ta thần phục, hơn nữa tình hình lúc đó đã rất khác với hiện giờ, bởi vậy việc này không thể kéo dài. Bởi vì đây đã là hiện thực rồi, bất luận là bách tính Trung nguyên, hay là bách tính trên thảo nguyên, không có cơm ăn, bọn họ sẽ tạo phản, bởi vậy thần cho rằng cuối cùng nhất vẫn là phải lấy lợi ích thu phục người, chỉ cần bách tính sống tốt, vậy thì bọn họ mới cam tâm tình nguyên thần phục.
.Lý Trị gật gật đầu.
.Kỳ thật sau khi A Sử Na Hạ Lỗ phản loạn, Lý Trị vốn đã không có dự định tiếp tục đi theo chính sách của Lý Thế Dân nữa, cũng chính là chế độ ràng buộc, bởi vì khả hãn do Đại Đường sắc phong gần như là nắm hết tất cả mọi quyền lực trong tay, chỉ có một Đô hộ phủ ở đó giữ cân bằng, nhưng chỉ cần Trung Nguyên có một chút gió thổi cỏ lay gì, bọn họ sẽ có thể lật mặt rất nhanh, bởi vậy Lý Trị hy vọng có thể tăng cường thống trị đối với địa khu, như vậy mới là kế sách lâu dài. Vậy thì một bước nhất định phải đi, chính là thi hành Hán chế, thành lập quan phủ bình thường, xác lập chế độ châu huyện, như vậy mới có thể quản lý hiệu quả, và còn phân tán được quyền lực, không phải là tập trung trong tay một mình khả hãn, nhưng nếu dễ dàng như vậy thì đã làm từ lâu rồi, mà hiện giờ điều lệ thương nhân này của Hàn Nghệ tuy có hơi đi ngược lẽ thường, nhưng có thể thúc đẩy sự thống trị của triều đình đối với Tây Bắc.
.Cân nhắc lợi hại, bước cờ này của Hàn Nghệ cho thấy rõ ràng đã tiến thêm một bước trong việc tăng cường thống trị.
.Lý Tích nãy giờ vẫn trầm mặc đã không nói nhìn ra tâm tư của Lý Trị, lúc này mới nói: - Bệ hạ, bản tấu chương này của Hàn Thị lang tuy có chỗ thiếu sót, nhưng cho thấy rất rõ ràng là một kiểu tiến bộ, mà trị vì quốc gia vốn là cần đến tính nhẫn nại, nếu muốn một bước lên trời, chỉ sợ sẽ mất nhiều hơn được, sao trước tiên không làm như vậy, đợi đến sau này rồi từ từ sửa đổi.
.Lý Trị cười nói: - Tư không nói như vậy rất hợp ý trẫm, nhưng chuyện này trọng đại, trẫm vẫn phải thận trọng suy nghĩ thêm một chút. Hôm nay hãy dừng lại ở đây, các khanh cáo lui trước, Hàn Nghệ ở lại.
.- Chúng thần tuân mệnh!
.Đợi cho Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Lý Tích, Nhậm Nhã Tương lui ra ngoài, Lý Trị liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, qua một lát, y cười lạnh nói: - Hàn ái khanh, thủ đoạn tiền trảm hậu tấu này của khanh, cũng chơi đến mức xuất thần nhập hóa, ngay cả trẫm cũng không thể làm gì được.
.Hàn Nghệ vội vàng hành lễ nói: - Vi thần biết tội, nhưng vi thần cũng là không có cách nào, xin bệ hạ khoan thứ vi thần.
.- Vậy sao?
.Lý Trị hừ một tiếng, nói: - Bao gồm cả lừa gạt trẫm sao?
.Đương nhiên Hàn Nghệ biết lừa gạt mà Lý Trị nói chính là chỉ việc Hàn Nghệ phỏng đoán Thổ Phiên có thể sẽ xâm lấn Đại Đường, hiện giờ sự tình đã kết thúc, Lý Trị cũng không ngốc, sao y lại không nhìn ra Thổ Phiên căn bản không có dự tính xâm phạm Đại Đường, Hàn Nghệ cũng không thể không nhìn ra, vậy thì chắc chắn là Hàn Nghệ cố ý lừa y rồi.
.Hàn Nghệ cũng không có dự định lừa gạt Lý Trị, thậm chí ngay cả cái cớ cũng đã tìm xong rồi, nói: - Thần tuyệt không cố ý lừa gạt bệ hạ, chỉ là tình hình lúc đó đã không để cho Đại Đường ta suy nghĩ thêm nhiều nữa, nếu như thần bẩm báo như thật, Hứa Thị trung, Lý Trung thư bọn họ nhất định sẽ đưa thêm cản trở, bệ hạ cũng không thể để Tư không đến Lương Châu nhanh như vậy, nếu không phải như vậy, cũng không thể khiến Lộc Đông Tán tin rằng Đại Đường ta thật sự dự tính xuất binh tuyên chiến với bọn họ.
.Lý Trị nói: - Nếu chẳng may Lộc Đông Tán khư khư cố chấp, chắc khanh biết việc này sẽ mang lại hậu quả thế nào chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, sỡ dĩ Lộc Đông Tán dám bày ra hành động ám sát đó, chính là đoán ra Đại Đường ta sẽ không xuất binh, bởi vậy thần cho rằng Lộc Đông Tán cũng không có chuẩn bị tốt sẽ đối địch với Đại Đường ta, chỉ cần Đại Đường hơi lộ răng nanh ra một chút, Lộc Đông Tán tự nhiên sẽ lui binh. Bệ hạ, vi thần luôn cho rằng, Lộc Đông Tán một lòng muốn chiếm đoạt Thổ Dục Hồn, ý ở Tây Bắc, nếu như để cho Lộc Đông Tán chiếm lĩnh Thổ Dục Hồn, thì có nghĩa sẽ chặn đứt yết hầu của Đại Đường ta.
.Lý Trị thở dài, nói:
.- Kỳ thật trẫm cũng cho rằng trận ám sát kia có tám chín phần mười là Lộc Đông Tán bày ra, hiện giờ trẫm cũng biết ý đồ của bọn họ, trẫm vô cùng tức giận đối với chuyện này.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lại nói: - Vậy lúc nãy bệ hạ
.Lý Trị không đợi hắn nói xong, liền nói: - Không chỉ có như thế, trẫm còn biết Lộc Đông Tán sai người tặng không ít tiền tài cho Lý Nghĩa Phủ, hy vọng Lý Nghĩa Phủ nói tốt cho Thổ Phiên bọn họ, mượn người này làm trẫm mê muội.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Hoá ra bệ hạ người đều biết cả à!
.Lý Trị cười ha hả nói: - Khanh cũng đã nhìn ra, lẽ nào trẫm không nhìn ra.
.- Bệ hạ thánh minh! Hàn Nghệ ngượng ngùng thi lễ, lại hiếu kỳ nói: - Vậy tại sao bệ hạ
.Lý Trị nói: - Bởi vì trẫm là quân chủ, quân chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu lúc nãy trẫm nói hết tiếng lòng ra, vậy thì quan hệ của Đại Đường và Thổ Phiên sẽ không thể cữu vãn được nữa.
.Nói tới đây, y thở dài, nói: - Muốn xuất binh với Thổ Phiên, việc này cần phải hạ quyết tâm rất lớn, trước đây phụ hoàng còn chưa từng hạ quyết tâm này nữa là. Phía đông còn có Cao Câu Ly chưa tiêu diệt, Tây Bắc cũng chưa hoàn toàn nằm dưới sự thống trị của Đại Đường ta, trong tình hình thế này, một khi quốc lực hao tổn quá lớn, hai bên Đông Bắc tất sẽ nảy sinh mầm tai vạ, điều nảy sẽ trực tiếp đẩy Đại Đường ta vào thế vạn kiếp bất phục, bởi vậy trẫm không những sẽ không truy cứu, mà sẽ còn tiếp tục tăng cường qua lại với Thổ Phiên, duy trì quan hệ của hai nước, đợi sau khi diệt trừ được mối lo rồi hãy cho Thổ Phiên chút giáo huấn.
.Hoá ra là y tương kế tựu kế, lợi hại nha, ngay cả ta cũng bị lừa! Trong lòng Hàn Nghệ toát ra một chút sợ hãi, ngoài miệng lại nói: - Bệ hạ thánh minh!
.- Còn về điều lệ thương nhân này thì sao? Lý Trị nói tới đây dừng một chút, sau đó mới nói:
.- Dùng điều lệ thương nhân này ở Tây Bắc, quả thực là đã tiến thêm một bước tăng cường sự thống trị của triều đình đối với Tây Bắc, nhưng nếu dùng ở Trung Nguyên thì lại là lùi lại một bước, đặc biệt là bộ luật thuế này của khanh, quá mức to gan, lỡ như ảnh hưởng đến địa khu Trung Nguyên, khanh có biết sẽ mang đến hậu quả thế nào không?
.Từ xưa đến nay, đối với giai cấp thống trị mà nói, thu thuế chính là cái căn bản, ngươi không nắm giữ việc thu thuế trong tay, ngươi sẽ không thể nói ngươi là hoàng đế, trên đời việc gì là khó nhất, chính là khiến người ta lấy tiền từ trong túi ra, đặt vào tay ngươi.
.Mà bộ luật thuế này của Hàn Nghệ thì phải xem đặt nó ở đâu, đặt ở Tây Bắc thì là tăng cường thống trị, bởi vì Tây Bắc cũng không có chế độ quan phủ, chỉ có Đại đô hộ phủ, có thể nói chẳng có gì cả, chỉ cần ngươi làm một chút việc thôi cũng là một kiểu tiến bộ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận