Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 553.1: Sao không chơi lớn một chút

.Từ sau khi Hàn Nghệ đến trại huấn luyện, mấy người cũng ít khi ở chung nói chuyện phiếm, càng thêm không có cơ hội tán gẫu việc trong triều, vừa vặn hôm nay tất cả mọi người ở đây, hơn nữa lại bàn bạc về việc trong triều, bởi vậy nên tán gẫu vô cùng nhập tâm, nhưng thật ra mỗi lần Hàn Nghệ nói chuyện phiếm với bọn họ, đều đa số là trầm mặc, bình thường đều chọn lựa lắng nghe, bởi vì hắn còn không quá biết rõ về bối cảnh xã hội này, cùng bọn họ nói chuyện phiếm, Hàn Nghệ có thể học hỏi được rất nhiều, đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến xuất thân lừa đảo của hắn, bình thường người của thiên môn không quá thích nói nhiều, bất kể là cùng với kẻ nào, đều lựa chọn tiếp nhận tin tức từ phía ngoài, tìm hiểu về người của các ngành nghề khác nhau.
.Trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua hơn một canh giờ, Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới Thẩm Tiếu, đây chính là một gia hỏa không ra bài theo lối mòn a, làm sao mà yên tâm được, chỉ sợ Thẩm Tiếu biến Phượng Phi Lâu của hắn thành nơi gà bay chó sủa, vì thế vội vàng cáo từ, nhanh chóng trở lại Phượng Phi Lâu.
.Nhưng khi hắn đến đến ngoài tường của Phượng Phi Lâu, lại nghe được từ bên trong truyền tới hoan thanh tiếu ngữ.
.Tình huống gì đây?
.Lúc này hoàn toàn khác với trong dự đoán của Hàn Nghệ, lặng lẽ đi vào, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, cảnh tượng trong thính đường lập tức khiến hắn hoảng sợ, chỉ thấy Thẩm Tiếu ngồi bên cạnh một cái bàn tròn, sau khi y sửa sang lại, thay một bộ quần áo sạch sẽ, râu dài trên mặt cũng được cạo hết, thì lại biến thành tên phá gia phong lưu phóng khoáng trước kia, chẳng qua là gầy hơn rất nhiều, sắc mặt cũng khó coi, nhưng tinh thần sáng láng, đây cũng là do quanh thân có mỹ nhân vờn quanh, tứ Mộng mới vừa rồi còn cãi nhau túi bụi hiện giờ an vị bên cạnh y, si ngốc nhìn y, mặc khác, Hùng Đệ cùng Tiểu Dã cũng đã trở về, một đôi tay nhỏ bé nâng cằm lên, cười đến vẻ mặt ngây ngô.
.Cuối cùng chờ được Thẩm Tiếu đến rồi, Tiểu Mập lại giống như dĩ vãng, trở nên thiên chân vô hạ.
.Chợt nghe được Mộng Đình hỏi: - Mộng Tư tỷ tỷ thì sao?
.Thẩm Tiếu liếc nhìn Mộng Tư, đánh giá một chút, khiến cho Mộng Tư ngượng ngùng, lại nghe được Thẩm Tiếu sang sảng cười nói: - Luận bộ dạng cùng dáng người, Mộng Tư muội muội mặc dù không coi là đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại đẹp trong trẻo, nhu tình như nước, cả người tản ra khí tức đơn giản, đẹp mộc mạc uyển chuyển hàm súc. Có người nói, dịu dàng chỉ là một loại tính cách. Nhưng ta lại nghĩ rằng dịu dàng là một loại trí tuệ, nữ nhân ôn nhu hiểu được thỏa mãn, hiểu được hưởng thụ khoái hoạt. Dịu dàng không phải là yếu đuối, nữ nhân ôn như giống như cây cỏ nhỏ, tuy rằng thường phải khom người đấy, nhưng lại có thể kiên cường, gió to mưa lớn đều không thể quật ngã nó. Dịu dàng cũng đại biểu cho vĩnh hằng, dung nhan như hoa, chung quy có một ngày sẽ mất đi, nhưng sự dịu dàng lại có thể trường tồn, nếu một nữ nhân có được vẻ đẹp dịu dàng, vậy thì vẻ đẹp của nàng ấy sẽ vĩnh viễn không điêu linh.
.Mẹ kiếp, hôm nay vừa mới đến, đã muốn cua mấy cô bé của ta rồi, thế này thì tính là huynh đệ gì a! Hàn Nghệ nghe thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình.
.Mà Mộng Tư lại là nhiễm hồng gò má, trong mắt lộ vẻ vui thích, nàng xấu hổ nói:
.- Ta nào có được tốt như Tiếu ca nhi nói đâu.
.Thẩm Tiếu lắc đầu: - Ta đây không có nói láo đâu.
.Mộng Nhi đột nhiên cười hì hì nói: - Mộng Đình. Cô đừng hỏi về chúng ta nữa. Nói xong lại bảo Thẩm Tiếu: - Không biết Tiếu ca nhi thấy Mộng Đình muội muội như thế nào?
.Mộng Đình e thẹn mắng: - Nói ta làm chi?
.Nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ chờ mong.
.Thẩm Tiếu liếc nhìn Mộng Đình, cười bảo: - Mộng Đình muội muội tuổi còn quá nhỏ. Bộ dạng cùng dáng người còn chưa trưởng thành, không dễ đánh giá, nhưng trong vạn cái đẹp thì đẹp nhất là linh, Mộng Đình muội muội thiên tư siêu nhiên, mười phần linh khí, tu tập vạn cái đẹp vào một thân. Trong binh pháp, ngược lại có một câu, nếu dùng để miêu tả Mộng Đình muội muội thì không thể thích hợp hơn được.
.Tiểu Dã hiếu kỳ hỏi: - Binh pháp đều nói về đánh giặc, có quan hệ gì với vẻ đẹp chứ?
.Thẩm Tiếu khoát tay: - Lời ấy của Tiểu Dã sai rồi, trưởng bối dạy chúng ta cách đối nhân xử thế, không phải cũng thường hay trích dẫn lời trong binh pháp hay sao, vạn vật ở chỗ linh khí, một khi đã như vậy, đó chính là tương thông đấy.
.Hùng Đệ vội vàng tiếp lời: - Thẩm đại ca huynh mau nói đi, đến tột cùng là câu nói nào?
.Thẩm Tiếu cười bảo: - Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ.
.Mộng Đình mặc niệm một lần, bật cười khanh khách, tựa hồ thật sự vui vẻ đấy.
.- Yêu! Náo nhiệt quá nhỉ!
.Hàn Nghệ không nhìn được nữa rồi, bởi vì nếu như còn nhìn tiếp, thì những hoa đán chính mình cực cực khổ khổ bồi dưỡng ra, sẽ đều bị Thẩm Tiếu bắt cóc đi mất, vậy nên hắn ngẩng đầu đi đến.
.- Hàn tiểu ca!
.Hùng Đệ lập tức chạy tới.
.Thẩm Tiếu hỏi: - Chuyện của đệ xử lý xong rồi hả?
.Hàn Nghệ khoác một tay lên trên vai Tiểu Mập, hỏi: - Sao nào? Không nghĩ ta về sớm như vậy hả?
.Thẩm Tiếu cười khổ: - Ta cũng đâu có nói như vậy.
.Hàn Nghệ lại nhìn hướng tứ Mộng: - Mộng Nhi, Mộng Đình ta nhớ được bốn người các cô một khắc trước còn kêu đánh kêu giết Thẩm Tiếu đấy, sao tự dưng trở nên nhiệt tình thế rồi?
.Mộng Nhi lúng túng nói: - Đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.
.- Hiểu lầm?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây cũng không phải hiểu lầm gì hết, vị huynh đệ này của ta, chính là sói đội lốt cừu, các cô tốt nhất hãy giữ một khoảng cách với y, nếu không đến lúc đó bị y ăn mất, thì cũng đừng tìm tới ta khóc lóc đấy.
.Hùng Đệ nghe vậy lập tức bật cười ha ha.
.Thẩm Tiếu lập tức phản bác: - Hàn Nghệ, sao ngươi có thể nói ta như vậy chứ.
.Hàn Nghệ bảo: - Ta chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.
.Thẩm Tiếu nói: - Cho dù là ăn ngay nói thật, ta cũng không kịp ngươi a, lúc trước khi ngươi ở Trì Liễu Nhai, suốt ngày thay đổi biện pháp, đúng không.
.- Khụ khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, hết thảy đều là hiểu lầm.
.Hàn Nghệ khẩn trương cắt ngang lời của y, lại nghiêm trang nói với bọn Mộng Nhi đang hồ nghi nhìn tới nhìn lui: - Được rồi, ta còn có một ít chuyện muốn nói với Thẩm Tiếu, đợi lát nữa ăn cơm nước xong, các ngươi lại tán gẫu thoải mái. Trong lòng hắn thầm mắng, mẹ kiếp, muốn làm chính nhân quân tử còn thật khó đấy.
.Hùng Đệ càng cười lớn tiếng hơn, mà ngay cả Tiểu Dã cũng mỉm cười.
.Mộng Nhi các nàng tuy rằng còn muốn nghe chút bát quái về Hàn Nghệ, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Nghệ nói cho các nàng biết, các cô mau tỉnh lại đi, trong lòng tính toán, chỉ có thể để về sau lại hỏi, mỗi người mang theo vẻ hồ nghi rời đi.
.Nguy hiểm thật! Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại để cho Tiểu Mập và Tiểu Dã về phòng nghỉ ngơi một chút, còn nói khi nào tiền của Thẩm Tiếu về đúng chỗ, lại mời bọn họ đi ăn một bữa tiệc lớn, mấy ngày nay Thẩm Tiếu cũng gây sức ép cho hai tiểu tử này hỏng mất.
.Rồi sau đó Hàn Nghệ lại mời Thẩm Tiếu vào trong phòng của mình.
.- Hàn Nghệ, thật sự là không ngờ, lúc này mới có một năm quang cảnh, ngươi đã --- !
Bạn cần đăng nhập để bình luận