Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1216: Kẻ xuyên không có là gì

.Tàn bạo!
.Quá tàn bạo rồi!
.Kỳ thật đám mãng phu Uất Trì Tu Tịch học được chỉ là giống na ná vậy thôi, trước đây khi Hàn Nghệ chỉnh bọn họ cũng hết sức chú trọng chi tiết, một khâu cài một khâu, làm bất cứ chuyện gì cũng có lý của nó, khiến các học viên vô cùng tự nhiên mà đi vào khuôn khổ của hắn, có khổ cũng không nói ra, nhưng đám mãng phu này rõ ràng chính là muốn đì các học viên mới này, có thể thấy cục tức này đè nén trong lòng bọn họ đã rất lâu rồi.
.Cũng may bọn họ là người hạnh phúc, cũng là người may mắn, bởi vì sự thành công của cảnh sát hoàng gia là rõ mồm một, như vậy đã chứng tỏ phương pháp huấn luyện của Hàn Nghệ là vô cùng chính xác, có tính khả thi, vậy thì Uất Trì Tu Tịch bọn họ học làm theo, có gì là không được.
.Hàn Nghệ cũng để mặc cho bọn họ phát huy, dù sao thì những học viên mới này cũng đều thiếu khuyết quản giáo, cứ để cho những quản giáo "hoạt bát đáng yêu" hơn bọn họ này chỉnh đốn bọn họ một phen cho tốt, trước tát cho bọn họ choáng váng rồi chúng ta lại nói chi tiết.
.Nhưng là một chính khách phải tận lực chế tạo môi trường vắng mặt cho mình, bởi vậy Hàn Nghệ tính toán một tháng gần nhất đều không đến trại huấn luyện, đợi Uất Trì Tu Tịch bọn họ phát tiết xong rồi hãy nói.
.Hiền giả lục viện!
.Tạch tạch tạch!
.- Mặc dù chưa được nói là tinh xảo, nhưng cũng coi như không tồi.
.Hàn Nghệ ngồi trong đại sảnh, vuốt vuốt một cái còng tay kiểu mới, bởi vì nguyên lý hắn đã vẽ hết sức rõ ràng rồi, kiểu đó rất đơn giản, chính là dựa vào khóa một chiều, chỉ là yêu cầu những thợ thủ công lành nghề này thực nghiệp nguyên lý này, mấu chốt chính là về phần lấy nguyên liệu, đã khiến các viện sĩ cửu phẩm này hao tổn không ít tinh lực, quan trọng là nền công nghiệp thế này quá lạc hậu, bởi vậy vỏ ngoài còng tay làm bằng gỗ, hết sức dày nặng, đao chắc chắn có thể chém đứt, nhưng dựa vào hai tay thì nhất định không bẻ được, nhưng linh kiện bên trong thì đều là bằng đồng, ngành luyện thép hiện giờ khá lạc hậu, chỉ có đồng mới có thể thực hiện linh kiện nhỏ một chút.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không có tính toán yêu cầu nhiều lắm, mặc dù hơi nặng một chút, nhưng sử dụng hết sức thuận tiện, có thể dùng tốc độ nhanh nhất, trước tiên khống chế kẻ cướp, và còn không cần phải làm tổn thương đến đối phương.
.Những thợ thủ công này thấy Hàn Nghệ tương đối hài lòng, khẽ thở phào một hơi.
.- Đúng rồi! Tại sao không nhìn thấy Vân Hưu?
.Hàn Nghệ bỗng nhiên nhìn ngó chung quanh.
.Một viện sĩ cửu phẩm nói không chút do dự: - Ta nghĩ hẳn là Vân Hưu đang ở trong phòng ngủ.
.Bọn họ cũng đã hiểu đại khái về Vân Hưu, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm thì tuyệt không ngồi.
.Một viện sĩ khác nói: - Hình như không phải đang ngủ, trước đó y còn bảo ta lấy một số dụng cụ qua đó.
.- Đúng đó, từ sau khi ở khu vui chơi về lần trước, y vẫn luôn trốn ở trong phòng, rất ít ra ngoài, cũng không biết đang làm gì?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vân Hưu đã đến khu vui chơi?
.- Vâng! Cũng kỳ lạ, y chưa từng ra khỏi cửa, nhưng hôm đó lại xin ta đưa y đến khu vui chơi đi dạo.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy y đến khu vui chơi đã chơi gì?
.- Cái này ta không rõ lắm, ta chỉ đưa y đến cửa, ha ha, vé của khu vui chơi này cũng không có rẻ.
.- Chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt, đến lúc đó ta tặng các ngươi một số vé cổng.
.- Đa tạ viện trưởng! Đa tạ viện trưởng!
.Những viện sĩ cửu phẩm này vui vẻ một mực cảm ơn, đi theo một lão đại có tiền đúng là sướng.
.- Được! Ta đi thăm Vân Hưu một chút đã.
.Hàn Nghệ đứng dậy liền ra khỏi đại sảnh, đi về phía phòng của Vân Hưu, đi đến trước cửa phòng, Hàn Nghệ đã tiếp thu bài học lần trước, chỉ khẽ gõ cửa, sợ làm phiền đến Vân Hưu.
.Một lát sau, bên trong mới truyền đến giọng nói của Vân Hưu: - Ai?
.- Là ta.
.- Viện trưởng... huynh đợi đã, đợi chút đã.
.Bên trong lại truyền đến giọng nói hốt hoảng của Vân Hưu, sau đó lại nghe thấy một tràng tiếng động rối loạn.
.Sẽ không phải giống lần trước đấy chứ! Hàn Nghệ lập tức toát mồ hôi lạnh, nhưng lần này cũng không nóng vội, kiên nhẫn đứng đợi ngoài cửa.
.Trôi qua một hồi lâu, chỉ nghe thấy chốt cửa phát ra một tiếng cạch, sau đó, sau đó cửa vẫn chưa mở ra.
.Hàn Nghệ cũng ngẩn người giây lát mới phản ứng lại, tiểu tử này thật sự! Giơ tay đẩy cửa ra, chỉ thấy Vân Hưu ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu, dùng một giọng nói gần như chỉ có bản thân y nghe được, nói một tiếng:
.- Chào viện trưởng!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ cũng chỉ dùng cổ họng đáp lại một tiếng, ánh mắt đảo qua trong phòng, dọn dẹp cũng rất "sạch sẽ", tiến bộ không nhỏ a, đi lên phía trước ngồi xuống, nói: - Hôm nay ta đến xem còng tay.
.- Có được không?
.- Nếu tinh xảo thêm một chút thì tốt.
.- Ồ.
.Nói chuyện với Vân Hưu là một việc hết sức mệt mỏi, bởi vì tiết tấu luôn không ăn khớp với y. Hàn Nghệ hỏi: - Nghe nói ngươi đến khu vui chơi hả?
.- Vâng.
.- Thật kỳ lạ, ngươi mà lại ra ngoài, ta rất muốn biết khu vui chơi có gì đã thu hút ngươi.
.Vân Hưu trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng nói: - Xe.
.- Xe?
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười nói: - Đúng a, ta cũng nên nghĩ đến, ngươi sẽ chỉ có hứng thú với công cụ lười biếng. Nói tới đây, hắn chợt như nhớ tới gì đó, nói: - Đúng rồi, lúc nãy ngươi ở bên trong nghịch ngợm cái gì, ta nghe lão Trương nói, ngươi bảo ông ta lấy cho ngươi không ít dụng cụ.
.Vân Hưu trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ thấy khuôn mặt trẻ măng của y hơi đỏ lên, cười nói: - Vân Hưu, ta nghĩ đã qua lâu như vậy rồi, chắc ngươi biết ta sẽ không hại ngươi, lại càng sẽ không trách ngươi, chuyện chúng ta có thể nói, không chỉ là chuyện về công việc. Hơn nữa, ta đều hết sức có hứng thú với đồ ngươi phát minh.
.Vân Hưu cúi đầu hơi nghiêng nghiêng, lén lén liếc nhìn Hàn Nghệ, lập tức chuyển ánh mắt xuống dưới háng mình.
.Hàn Nghệ cũng không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.
.Trôi qua một lúc lâu, Vân Hưu đột nhiên xuống giường, cúi đầu đi đến cái tủ bên cạnh, lấy từ trong ra một cái khay bằng gỗ, đặt bên cạnh Hàn Nghệ, sau đó mau chóng leo lên giường, xếp bằng chân, cúi đầu, dường như muốn tạo cho Hàn Nghệ một giả tưởng, ta vẫn luôn ngồi ở đây, ra không có cử động đâu.
.Hàn Nghệ đầu tiên là tùy ý xem, bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, kinh hô: - Xe đạp?
.Vân Hưu ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, nhưng vẫn là cặp mắt vô thần.
.Hàn Nghệ rung giọng nói: - Cái này cái này là ai dạy ngươi làm? Thầm nghĩ, chẳng lẽ còn có người xuyên không thứ hai?
.Vân Hưu đầu tiên cúi đầu, sau đó nói: - Ta tự nghĩ.
.- Điều này điều này sao có thể?
.Hàn Nghệ lấy ra một mô hình từ trên cái khay gỗ, tuy là hết sức đơn sơ, nhưng hình thức đại khái thì gần như giống hệt với xe đạp ở hậu thế, có bánh răng, có dây xích, chẳng qua là mô hình đều là gỗ và trúc làm thành. Điều này khiến hắn không dám tin, dò hỏi: - Không biết làm sao ngươi nghĩ đến việc làm cái xe nhỏ này?
.Vân Hưu nói: - Ta nhìn thấy xe ba bánh ở khu vui chơi mới nghĩ đến.
.Hàn Nghệ cười nói: - Điều này không thể chứ, xe này của ngươi và xe ba bánh hoàn toàn khác nhau mà!
.- Không phải đều là chân đạp đi sao.
.- Ặc, đây là cái giống nhau duy nhất, dây xích, bánh răng này của ngươi, xe ba bánh không có.
.Vân Hưu chớp chớp mắt, nói: - Thật ra ta cũng muốn làm xe ba bánh, nhưng phát hiện xe ba bánh chỉ có thể làm lớn như vậy, bởi vì bánh xe lớn, chân cũng không thể đạp được, nhưng bánh xe quá nhỏ chỉ có thể cho trẻ con đi, ta không đi được. Sau đó ta nhớ đến guồng nước, vì thế ta liền nghĩ có thể nào dùng guồng nước vào xe nhỏ này hay không.
.- Guồng nước? Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, guồng nước đó cực giống bánh răng và dây xích của xe đạp, lại nhìn Vân Hưu, không kìm nổi bật cười ha hả.
.Vân Hưu nhìn Hàn Nghệ nói: - Có phải huynh cảm thấy việc ta làm rất buồn cười không.
.- Đương nhiên đương nhiên không phải!
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng qua là ta cảm thấy cảm thấy cách nghĩ của ngươi quá là không thể tin nổi, khiến cho người ta quá chấn kinh.
.Suy nghĩ này của Vân Hưu khiến hắn nghĩ đến câu chuyện của vô số nhà khoa học, Edison, Galileo, Newton gì đó đều là có được ý tưởng từ chi tiết trong cuộc sống, đây chính là thiên tài, ngay cá nhân hắn mà nói, bởi vì hắn là người xuyên không, ngươi thật sự bảo hắn đi làm phát minh, hắn không thể nào liên tưởng đến guồng nước và dây xích, kỳ thật kiểu guồng nước đó rất phổ biến ở triều Tống, nhưng cũng không có ai nghĩ đến việc đưa vào xe.
.- Vậy sao?
.Cuối cùng Vân Hưu cũng hơi ngẩng đầu lên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đương nhiên là phải, suy nghĩ này của ngươi thật là quá hữu thú, nhất là dây xích này, một mắt nối một mắt, hoạt động tự nhiên, đây cũng là ý tưởng có từ guồng nước?
.Vân Hưu gật đầu nói: - Chẳng phải guồng nước dựa vào từng ống trúc để đưa nước lên sao, vốn dĩ ta dựa theo hình thức guồng nước chế tác dây xích này, nhưng phát hiện không ăn khớp với bánh răng, cho nên ta mới nghĩ đến dùng dây thừng cột chặt ống trúc lại với nhau, tạo lỗ nhỏ trên ống trúc, nhưng nếu đóng chết thì sẽ thành thẳng, cũng không thể lắp lên bánh răng, vì thế ta liền làm thành như vậy.
.- Thì ra là thế!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, hắn biết kiểu thiên tài này, một khi đã tìm được một cánh cửa cho y, những việc còn lại đều không thành vấn đề, chợt phát hiện trong khay gỗ còn có hai bánh xe nhỏ, tò mò nói: - Sao trong này còn có hai cái bánh xe nhỏ nữa?
.Vân Hưu nói: - Chẳng phải guồng nước cũng cần giá gỗ mới có thể cố định được sao, hai bánh xe thì làm sao có thể đi, vì thế ta liền suy nghĩ có phải là có thể lắp thêm hai cái bánh xe nhỏ ở phía sau hay không.
.Hàn Nghệ cũng không có cách nào nói nữa, hắn chỉ muốn cười, sao ta lại nhặt được một thiên tài như vậy, ông trời thật là quá ưu ái ta rồi. Nhưng đồng thời trong lòng hắn lại không khỏi thấy bi thương, không phải dân tộc Hoa Hạ chúng ta không có sức sáng tạo, không có thiên tài ở phương diện này, giống như Lỗ Ban chẳng phải là thiên tài điển hình sao, thời đại Xuân Thu còn có Mặc gia, nhưng cùng với sự điêu linh của Mặc gia, sĩ nông công thương dần dần thành thục, dưới sự ảnh hưởng của hoàn cảnh lớn này, kiểu thiên tài này đều đã bị mai một, bởi vì thợ thủ công là nghề nghiệp hết sức hèn mọn, thuộc vào loại kỹ dâm xảo chi, ai làm thợ thủ công đều là vì kiếm miếng cơm ăn, không có ai thích làm thợ thủ công, bản thân mình còn xem thường nghề nghiệp của mình, còn nói gì đến phát minh sáng tạo, cho dù phát minh ra thứ gì thì cũng không được người khác coi trọng.
.Nếu như không có Hàn Nghệ, chắc chắn cả đời này Vân Hưu sống trong ngây ngô dại dột.
.- Kỳ thật hai bánh xe cũng có thể đi, ngươi thực hiện mô hình này, ta dạy ngươi đi. Hàn Nghệ nói với vẻ vô cùng hưng phấn, tuy nói hắn chẳng xa lạ với xe đạp chút nào, nhưng xe đạp do người đương đại nghĩ ra, điều này khiến lòng hắn hết sức chấn động, còn hưng phấn hơn gấp trăm lần so với việc tự mình làm ra.
.Nhưng Vân Hưu lại rầu rĩ lắc đầu.
.- Sao thế?
.Hàn Nghệ tò mò nhìn y một cái, nói: - Có phải vẫn còn chỗ nào cần phải cải thiện hay không?
.Vân Hưu gật gật đầu.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng.- Gỗ làm dây xích không chắc chắn, phỏng chừng không đạp được mấy cái, nhưng cái này có thể đổi thành đồng, ồ, có phải là ngươi lo lắng chuyện tiền không, cái này thì ngươi không cần lo lắng, ta chỉ sợ ngươi không dùng tiền, ngươi vĩnh viễn không cần phải suy nghĩ đến vấn đề tiền, chuyện này cứ giao hết cho tam, chúng ta ai lo chức trách của người nấy.
.Vân Hưu vẫn rầu rĩ không vui.
.Hàn Nghệ vừa nhìn thấy bộ dạng lờ đờ này của Vân Hưu cũng rất muốn điên lên, nói: - Lại sao thế? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
.Vân Hưu lắc đầu, ưu thương nói: - Xe này còn xa lắm mới được.
.Hàn Nghệ sửng sốt, kinh ngạc nói: - Ta cảm thấy cái này rất tốt, hoàn toàn có thể thực hiện được.
.Vân Hưu liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Nhưng nhưng cái này vẫn cần phải dùng chân để đạp a.
.Hàn Nghệ cũng có chút choáng váng, nói: - Vậy ngươi muốn thế nào?
.Vân Hưu một tay chống cằm, nhìn mô hình kia, trong mắt toát lên vẻ khao khát mơ hồ: - Nếu nó có thể tự đi thì tốt.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, đệt! Cái này ta còn không dám nghĩ, ngươi lại dám nghĩ? Thiên tài quả nhiên khó mà thỏa mãn. Ho nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta đi từng bước một được không.
.Vân Hưu lắc lắc đầu nói: - Nhưng nếu cần phải tốn sức lực, vậy chi bằng ngồi xe ngựa cho thoải mái. Y có hứng thú với xe, thậm chí còn chạy đến khu vui chơi, chỉ là không muốn bước đi, nếu vẫn cần phải đạp, vậy thì chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với y.
.Trời ạ!
.Hàn Nghệ cũng ngất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận