Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1154: Tổ hợp vững chắc nhất

.- Thật là nguy hiểm quá đi!
.Lý Tư Văn vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp uống trà, đã nói: - Nếu không may lúc ấy bệ hạ quyết định phán phạt theo luật lệ, một trăm côn đánh xuống, chúng ta sẽ không xong với rất nhiều đại thần trong triều.
.- Không xong thì không xong! Trình Xử Lượng hừ nói: - Lão tử hôm nay sẽ theo bọn họ đến cùng.
.Y vốn không phải là người bình dị gần gũi, lúc trước cũng không đối địch với Hàn Nghệ, chỉ là vì chuyện của Trình Giảo Kim, y vẫn luôn chịu áp lực, tránh được thì tránh, không muốn gây thêm phiền toái cho Trình Giảo Kim, nhưng buổi sáng đám người kia cho rằng y là người dễ bắt nạt, làm cho y rất căm tức, người của nhà lão Trình y sợ ai chứ!
.- Điều này không thể nào, chẳng lẽ ta lại ngu xuẩn thế, ta nhất định sẽ đề nghị bệ hạ giảm bớt trượng hình. Hàn Nghệ khẽ cười, lại nói: - Hơn nữa, chúng ta vừa muốn lập uy, lại không muốn đắc tội với người, điều này sao có thể, nếu không lập uy, Cục Dân An của chúng ta mãi mãi đều rơi vào hoàn cảnh khó xử. Tin rằng việc này qua đi, không ai dám cưỡi trên đầu Cục Dân An chúng ta.
.Vi Đãi Giới gật đầu nói:
.- Hàn Nghệ nói không sai, cho dù chúng ta không chủ động xuất kích, việc này sớm muộn cũng đánh lên người chúng ta, nói không chừng có thể càng thêm nghiêm trọng, đến lúc đó chúng ta càng thêm lo sợ, đại thần trong triều ai cũng sẽ là kẻ địch, nếu không hành động, có người tố cáo chúng ta, nếu chúng ta hành động, cũng sẽ có người tìm chúng ta làm phiền, chi bằng chủ động xuất kích, ít nhất như thế, chúng ta cũng có chừng mực.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Chính là đạo lý này đây.
.Cốc cốc cốc!
.Chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên.
.Trình Xử Lượng nói: - Mời vào!
.Sau khi cửa mở, Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt tiến vào.
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Tổng Cảnh ti, việc này chỉ sợ vẫn chưa xong.
.Trình Xử Lượng hét lên: - Ta ở đây đỡ đòn, các ngươi sợ cái gì.
.Xem ra tên nhãi này bị chọc giận thật rồi! Hàn Nghệ thấy Trình Xử Lượng như không nuốt trôi được, không khỏi cười thầm. Nguyên Liệt Hổ hét lên:
.- Ta còn lâu mới sợ, ta chỉ là nói cho các ngươi biết mà thôi.
.Trình Xử lượng lúc này mới nhớ tới Nguyên Liệt Hổ và mình trước kia là cùng một đức hạnh, con trai mình không ít lần bị hắn dẹp, lúc này cười ha hả nói: - Không sợ là được.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Vô Nguyệt, xảy ra chuyện gì rồi?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Theo như điều tra của chúng ta, trong đó có chín sòng bạc có quan hệ với đại tộc thế gia.
.Lời này vừa nói ra, năm trùm sỏ liếc nhìn nhau.
.Trình Xử Lượng ho nhẹ một tiếng, nói: - Việc này có bao nhiêu người biết?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Không phải Tổng Cảnh ti ngươi bảo chỉ để ta và Nguyên Cảnh trưởng phụ trách, không để cảnh sát hoàng gia nhúng tay vào sao?
.Trình Xử Lượng nói: - Sao ngươi nói ra rồi.
.Tất cả mọi người có vẻ kinh ngạc nhìn về phía Trình Xử Lượng, hóa ra ngươi sớm đã biết rồi. Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Hàn Thị lang cũng dặn dò qua.
.Trình Xử Lượng lúc này chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Hóa ra tiểu tử ngươi cũng biết rồi, vậy lúc nãy ngươi còn nhìn ta như thế.
.Độc Cô tiểu lang này thật không có phúc hậu! Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta chỉ cảm thấy ngạc nhiên hóa ra Tổng cảnh tin ngươi cũng đã căn dặn, sớm biết thì ta đã không dài dòng rồi.
.Trình Xử Lượng nói: - Nếu mọi người đều đã biết, vậy thì thoải mái nói đi, việc này rốt cuộc nên làm thế nào?
.Sòng bạc này không phải buôn mua bình thường, người không có chút thế lực nào không thể mở nổi sòng bạc, nhưng sòng bạc lại kiếm được rất nhiều tiền, có tiền ai lại không muốn kiếm.
.Hàn Nghệ hỏi: - Bọn họ đã khai ra chủ mưu đứng sau chưa?
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Bọn họ nào có lá gan này, nhưng nếu điều tra, thì sẽ điều tra ra nhanh thôi.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu.
.Vi Đãi Giới liền nói: - Việc này nếu tra ra, có thể sẽ liên lụy rất rộng, chúng ta chỉ là muốn lập uy, nhưng nếu dính đến trong triều, chỉ sợ sẽ khiến chúng ta tiến thoái lưỡng nan.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, các ngươi thì sao?
.Tất cả mọi người gật gật đầu, đều là con cháu quan lại, mối quan hệ lợi hại này quá rõ ràng, không chỉ bọn họ tiến thoái lưỡng nan, hoàng đế cũng tiến thoái lưỡng nan a.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói: - Nhưng việc này cũng không do chúng ta định đoạt, rất nhiều người cũng đang nhìn chằm chằm vào Cục Dân An chúng ta, nếu chúng ta giấu giếm, ngộ nhỡ đến lúc có người bẩm báo với bệ hạ, nói chúng ta bao che cho nhau, vậy thì chúng ta không thể may mắn thoát khỏi rồi.
.Nguyên Liệt Hổ gật gật đầu nói: - Vô Nguyệt nói rất đúng. Nói xong ánh mắt đột nhiên liếc nhìn về phía Hàn Nghệ
.Ánh mắt Hàn Nghệ lóe lên vài cái, không trùng hợp thế chứ!
.Trình Xử Lượng xoa xoa cằm, nhưng không chủ ý a, nói: - Hàn Nghệ, việc này ngươi phải nghĩ cách rồi.
.Hàn Nghệ hơi lau mồ hôi nói: - Chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có thể làm như không biết, theo phán đoán của ta, bất kể là chủ mưu, hay là người bị giam bên trong, đều đang đợi kết quả thẩm phán, nếu phán cực hình, không chừng mấy người bị giam kia sẽ nói ra chủ mưu, may mắn là bệ hạ đồng ý xử lý nhẹ, tin rằng tin tức sẽ truyền đi rất nhanh, hơn nữa chúng ta còn cho phép thăm tù, lại thêm việc này bệ hạ tự mình quyết định, thành thử đám người chủ mưu kia chắc chắn cũng sẽ phái người đến dặn dò mấy người đó, bảo bọn họ nhẫn nại, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, chúng ta cứ xem như không biết.
.Trình Xử Lượng nói: - Nhưng có vài người biết, ngộ nhỡ có người tố cáo thì sao.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy không làm chuyện của chúng ta nữa, chúng ta cũng chỉ là xử lý theo lẽ công bằng, hơn nữa, nếu là dính dánh đến quan viên, chúng ta có thể trực tiếp chuyển giao cho Ngự Sử Đài. Hơn nữa, nếu việc này không có chứng cứ cụ thể, ngươi rất khó chứng minh hai bên có quan hệ, chỉ cần những nghi phạm này cắn răng im lặng, thì sẽ không sao. Tuy nhiên chuyện dơ bẩn này, không cần để cảnh sát hoàng gia biết, chúng ta biết là được rồi.
.Mọi người đều gật đầu.
.Vừa ra khỏi phòng làm việc, Hàn Nghệ lập tức tìm đến Nguyên Liệt Hổ, thấp giọng nói: - Việc này không liên quan gì đến Nguyên gia đấy chứ!
.Nguyên Liệt Hổ gật gật đầu nói: - Sòng bạc bên chợ Tây chính là tứ gia gia mở đấy.
.- Trời ạ! Hàn Nghệ nói: - Sao ngươi không nói sớm.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Ta cũng không biết, nói cũng trùng hợp, vừa hay người nọ rơi vào tay ta, là gã lén lút nói cho ta biết đấy, hóa ra tên khốn kia là cháu ngoại người chăn ngựa của tứ gia gia ta.
.Hàn Nghệ nói: - Hóa ra người chăn ngựa của tứ bá lại lợi hại như vậy à.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Cái này ngươi không hiểu sao, nếu không phải người tín nhiệm, sao có thể cho gã làm người chăn ngựa chứ.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ nói: - Nhưng ta thấy ngươi sao không lo lắng chút nào thế!
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: - Người của Nguyên gia chúng ta chỉ là người bình thường, ta còn chưa nói gì, người nọ đã nhờ ta chuyển lời đến người chăn ngựa của tứ gia gia ta, nếu như gã bị phán tử hình, nhờ người chăn ngựa kia chăm sóc tốt cho vợ con gã, việc này tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Nguyên gia chúng ta đâu.
.Trung thành thế sao! Hàn Nghệ nói: - Nói vậy là dù thế nào cũng sẽ không tra tới đầu tứ bá được.
.- Điều này là không thể!
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nói: - Nguyên gia chúng ta làm chuyện này, vẫn luôn kín kẽ.
.- Vậy ta yên tâm rồi.
.- Nhưng tứ gia gia nhất định sẽ tìm ngươi làm phiền đấy.
.- !
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nói: - Có liên quan gì đến ta, đầu tiên là do Độc Cô Vô Nguyệt nói ra, là Trình Xử Lượng gật đầu, ta chỉ là bị động tham dự thôi, nếu có trách ta, thì cũng có thể trách ngươi, chúng ta làm cùng một việc, ta cũng chẳng cao cấp hơn ngươi là mấy.
.Nguyên Liệt Hổ hừ nói: - Ta không hiểu ngươi sao, chủ ý xấu như vậy, mười phần là ngươi đề xuất.
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ có thể nói ngươi quá không hiểu ta rồi!
.Phủ Thái úy!
.- Toàn bộ sự việc là như vậy!
.Trưởng Tôn Diên đem chuyện đã trải qua nói cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc không nói, bất giác lo lắng nói: - Gia gia, việc này sẽ không liên lụy đến người chứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn người ra, cười khoát tay một cái nói: - Không đâu, không đâu, con ngàn vạn lần đừng lo lắng cho gia gia, con đã nhận chức ở Cục Dân An rồi, thì nhất định phải lấy được chút thành tích, mới có thể chứng minh lúc trước bệ hạ không nhìn nhầm người. Hơn nữa, con chỉ cần nhớ kỹ một điểm là được rồi.
.Trưởng Tôn Diên nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Chính là pháp không trách chúng.
.Trưởng Tôn Diên sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ra, nói: - Tôn nhi hiểu rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu, thầm nghĩ, hảo tiểu tử, hóa ra Cục Dân An là như thế, thú vị! Thú vị!
.Phủ Tư Không!
.- Cha, con vẫn nên đi thăm dò một chút, trong đó có mấy người là con cháu của bộ hạ cũ của cha.
.Lý Tư Văn có chút sợ hãi nói với Lý Tích.
.Lý Tích cười ha hả nói: - Con nói với cha những lời này làm gì?
.Lý Tư Văn nói: - Phụ thân không trách con? - Đây là chức trách của con, hơn nữa con có làm sai hay không, ta cũng làm sao có thể trách con! Lý Tích khẽ mỉm cười, nói: - Con ở Cục Dân An làm cho tốt, con chỉ cần ghi nhớ một điểm là được, đừng tự tiện làm chủ, mấy người các con thương lượng mà làm, nhất định sẽ không sai được, không cần áy náy với cha.
.Trình phủ!
.- Cha, con cũng không muốn quá đáng như thế, nhưng cha không nhìn thấy, mấy lão già đó thật đáng ghét, năm người chúng con đang đứng ở đó, bọn họ chỉ giáo huấn mình con, có thể thấy bọn họ bây giờ không để Trình gia trong mắt, thật là vô lý! Cha, con xin kính cha cạn trước!
.Trình Xử Lượng nói xong liền cùng Trình Giảo Kim cụng chén, sau đó càu nhàu uống cạn chén.
.Trình Giảo Kim cũng một hơi cạn sạch, lau miệng, cười ha ha nói: - Lượng Tử, việc này con không cần nghĩ cho cha nữa, nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy, có thể nói Cục Dân An các con là quan sở ổn nhất trong triều rồi, bọn họ cũng chỉ nhốn nháo, không thể làm gì các con.
.Trình Xử Lượng hiếu kỳ nói: - Lời này của cha là sao ạ?
.- Sao đầu óc con chậm hiểu thế!
.Trình giảo Kim hừ một tiếng, nói: - Con cũng không nghĩ mà xem, con là con trai của Lư Quốc Công ta, Lý Tư Văn là con trai của lão hồ ly Lý Tích, Trưởng Tôn Diên là cháu nội của lão thất phu Trưởng Tôn, Vi Đãi Giới chẳng những là người của Kinh Triệu Vi thị, mà còn là nữ tế của Lý Đạo Tông, tuy rằng Lý Đạo Tông đã chết rồi, nhưng dù sao Lý Đạo Tông cũng là hoàng thất tông thích, không ít người trong hoàng thất còn phải nể mặt ông ta, Hàn Nghệ lại là tâm phúc hiện tại của bệ hạ, nắm đại quyền tài chính, chỉ cần việc này là năm người các con thương lượng quyết định, các con không cần sợ bất cứ kẻ nào, cho dù là bệ hạ cũng không dám nhổ tận gốc năm người các con. Cho nên Lượng Tử à, con là Tổng Cảnh ti, nhớ lấy không được tự tiện quyết định, nhất định phải cùng bốn người họ thương lượng, vậy thì sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
.Trình Xử Lượng ngẫm lại cũng đúng, năm người bọn họ nếu tách ra, hình như đều rất yếu, khuyết điểm đều rất rõ ràng, nhưng cùng nhau tập trung lại mà nói, thực lực bên trong rắc rối phức tạp, ngươi muốn cắt cũng không biết làm sao cắt, điều đầu tiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Tích đã sắp chết tới nơi, ngươi muốn hại Trưởng Tôn Diên, nhưng có khả năng sẽ lôi cả Lý Tư Văn xuống nước, ngươi muốn hại Hàn Nghệ, có khả năng kéo theo Lý Tích và Trưởng Tôn Vô Kỵ kéo xuống nước, ngộ thương dâng cao mãnh liệt, vậy ai dám khinh ý xuống tay chứ, một chữ, ổn! Cười ha hả nói: - Vẫn là cha nhìn thấu, con xin kính cha thêm một ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận