Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 760.1: Càng lừa càng khỏe mạnh

.Độc Cô Vô Nguyệt tự đối đầu với chính mình, đây cũng là một loại bệnh tâm lý.
.Kỳ thực tranh chấp cùng người khác thì trị liệu còn tàm tạm, tranh chấp cùng chính mình thì thực khó khăn rồi, bởi vì mặt chính và mặt phản đề là một người, vĩnh viễn viễn hướng tới hai hướng đối nghịch, thực sự vô cùng khó khăn để tháo gỡ.
.Điều này trong mắt nhiều người là không thể giải thích vì sao, nhưng lòng người thật vô cùng phức tạp, dựa trên cơ sở di truyền và môi trường sống, sống lâu dần rồi cũng sẽ ảnh hưởng, từng chút hình thành một lối suy nghĩ riêng biệt, trên đời này không bao giờ có hai người có lối suy nghĩ hoàn toàn giống nhau, cái gọi là một người có thể hiểu được hoàn toàn suy nghĩ của người kia chỉ có thể lí giải là trong một phạm vi nhất định. Một khi bước ra ngoài phạm vi này thì chắc chắn sẽ trở nên không thể nắm bắt được.
.Kiếp trước Hàn Nghệ cũng là như thế, hắn chính là sống chết không kết hôn, không cách nào thuyết phục được. Peter Zhu cũng chính vì vậy mà rất đau đầu.
.Hai người có cách làm rất khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ.
.Bởi vậy Hàn Nghệ thực ra rất hiểu những cảm giác của Độc Cô Vô Nguyệt lúc này, mà hắn cũng biết những lời này của hắn đối với Độc Cô Vô Nguyệt mà nói khả năng mang lại hiệu quả không lớn, dù sao trình độ tâm lý học của hắn không thể lợi hại bằng Peter Zhu, nhưng Độc Cô Vô Nguyệt đối với hắn thực cũng khá coi trọng. Hắn cần sự ủng hộ của Độc Cô Vô Nguyệt, vì thế hắn dựa vào kinh nghiệm của mình để nghĩ cách giúp Độc Cô Vô Nguyệt tháo gỡ khó khăn này.
.Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.
.Vì thế đến ngày thứ hai, Hàn Nghệ liền ra khỏi trại huấn luyện, thừa dịp Tiêu Nhuệ vào triềuthượng triều liền tới thẳng Tống Quốc Công phủ.
.- Chàng nói cái gì? Vô Nguyệt yêu thích ta?
.Tiêu Vô Y nghe thấy trợn đôi mắt đẹp như chuông đồng, không dám tin nhìn Hàn Nghệ
.- Quận chúa à! Nàng có thể nói nhỏ một chút được không?
.Hàn Nghệ giật mình đảo mắt nhìn xung quanh, thấy tứ phía không có ai thì mới yên tâm.
.- Đây là nhà ta, chàng sợ cái gì ?
.Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng, lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Có phải chàng cố ý giỡn cợt ta ?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói:
.- Trời! Nàng thông minh như vậy, với trí tuệ của ta như thế này làm sao dám giỡn cợt nàng.
.Tiêu Vô Y thoáng chút suy nghĩ nói:
.- Dù là vậy nhưng kẻ khôn ngoan nghìn việc tất có việc sơ sẩy, kẻ ngốc ngàn lo cũng có một việc nên.
.Quái! Nàng cũng thật là không biết hổ thẹn! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, rồi nói:
.- Nhưng khả năng này thường là rất nhỏ
.- Cũng có lý.
.Tiêu Vô Y gật gù nhưng vẫn còn chút không dám tin, nói:
.- Có phải chàng đoán sai rồi không, Vô Nguyệt chẳng đã nói chắc chắn chỉ là tình tỷ đệ?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu là tình cảm tỷ đệ thì Thôi Hồng Lăng cùng y rút cuộc là có quan hệ gì?
.Tiêu Vô Y lại nói:
.- Vậy ý của chàng là Vô Nguyệt sở dĩ không cưới Hồng Lăng là vì tình cảm với ta?
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Thật thông minh.
.Khóe miệng Tiêu Vô Y đột nhiên cứng ngắc:
.- Vậy chàng sẽ không treo ngược y lên và đánh cho một trận chứ?
.Hàn Nghệ không hiểu ra sao cả nói:
.- Tại sao ta phải treo y lên đánh?
.Tiêu Vô Y đưa mắt nhìn ngó xung quanh rồi thì thầm:
.- Ta là thê tử của chàng, chẳng lẽ chàng không ghen à?
.Trời ạ! Người phụ nữ này cuối cùng đang suy nghĩ gì vậy? Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Y thích nàng, ta ghen cái gì, Ta đâu có thích y. Nàng mà thích y, ta mới thực là ghen ấy nha. Nhưng ta cũng sẽ không treo y lên mà đánh. Ta sẽ tự đi treo cổ.
.- Tại sao?
.- Bởi vì ta đánh không lại y, ta đương nhiên chỉ có thể lấy cái chết để thể hiện ý chí
.Hắn nói cũng có chút đạo lý. Tiêu Vô Y lặng lẽ gật gật đầu, đột nhiên trong mắt hiện lên một chút ánh lửa, nói:
.- Tiểu Vô Nguyệt này lá gan thật đúng là không nhỏ, dám đánh chủ ý với lão nương. Chàng cứ chờ ta, ta sẽ ngay lập tức đi giáo huấn y một phen.
.Nói xong nàng hướng ra ngoài hô:
.- Tử nhi, mang bảo kiếm của ta đến đây.
.- Xin đợi một lát ạ
.Hàn Nghệ vội vàng ngăn nàng lại. Không hổ là nữ ma đầu, động một chút thì lại lấy bảo kiếm. Hắn nói:
.- Nàng bình tĩnh một chút chứ, nàng dạy dỗ còn ít sao? Nếu có tác dụng thì y còn kéo dài đến tậ ngày hôm nay sao?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Ta đây nếu không giáo huấn y cẩn thận một chút thì thật uổng công người làm tỷ như ta. Y nghĩ như vậy là đang sỉ nhục tình cảm tỷ đệ của ta cùng với y, ta thật là nhịn không nổi.
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói:
.- Vô Y, nếu nàng lại nói năng kích động… có khi lại hại đến Độc Cô Vô Nguyệt và chuyện cả đời của Thôi Hồng Lăng.
.Câu nói ấy ngay lập tức khiến Tiêu Vô Y ngây dại.
.Hàn Nghệ khẽ than một tiếng, nói:
.- Việc này không phải nghĩ như vậy, căn cứ theo quan sát của ta, tình cảm của Độc Cô Vô Nguyệt đối với nàng không hẳn là tình yêu nam nữ, vẫn là tình cảm tỷ đệ, chỉ là chính bản thân y không hiểu rõ mà thôi.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nói:
.- Vậy chàng mới vừa rồi còn nói như vậy.
.- Đó là Độc Cô Vô Nguyệt từng nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng ta ở cùng y nói chuyện phiếm nhiều liền phát hiện y nói tới Thôi Hồng Lăng thì cũng nói tới nàng cùng một lúc lại với hai thái độ không giống nhau. Hơn nữa tình cảm của y lúc này vẫn luôn là thận trọng với tình cảm của Thôi Hồng Lăng, chứ không phải là nàng. Bởi vậy ta có thể kết luận, Độc Cô Vô Nguyệt vẫn là thích Thôi Hồng Lăng. Y sở dĩ cho là mình thích nàng là bởi vì y đối với nàng có lẽ có một sự dựa dẫm rất lớn. Dù sao nàng từ nhỏ đã dẫn y đi chơi khắp nơi, sau lại dạy y binh pháp, cho nên nàng cũng là người rất quan trọng đối với y. Mà khi nàng đắc tội quốc cữu công, bắt buộc phải rời khỏi Trường An thì đối với y mà nói có thể là một sự đả kích không nhỏ. Lúc ấy trong đầu y nghĩ đến tất cả đều làm nàng, dần dần có thể sẽ làm y sinh ra loại ảo giác này
.Tiêu Vô Y nói:
.- Vậy chàng chưa nói chuyện cùng y sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Vô dụng thôi, ảo giác có thể nói là sinh ra và làm chủ ý thức, bởi vậy khi y càng là lảng tránh việc này, y sẽ càng nhận thức ý nghĩ của chính mình. Nếu một câu nói của ta có thể khiến y hiểu được, như vậy từ lâu y đã không rối rắm như vậy.
.Tiêu Vô Y đối với việc thì này không hiểu lắm, nàng có thói quen dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng nàng đặc biệt quan tâm Độc Cô Vô Nguyệt, điều này là không cần nghi ngờ. Nàng lo lắng nói:
.- Vậy chàng có biện pháp gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Biện pháp không phải là không có, nhưng điều này cần hai người phối hợp.
.- Hai người?
.- Thôi Tập Nhận và Lư Sư Quái
.Tiêu Vô Y nghe được hơi sững sờ, nói:
.- Thôi tiểu quỷ thì ta còn có thể lý giải được, nhưng tại sao phải là Lư Sư Quái hỗ trợ? Người đó vô cùng khó lay chuyển, hay để ý, hơn nữa còn rất giảo hoạt. Ngày trước y hầu như không thực hiện hoàn toàn theo khế ước chủ tớ mà thường lén vụng trộm. Vẫn là Trịnh Thiện Hành dễ khống chế hơn một chút.
.Nếu đổi lại là ta thì sang ngày hôm sau là ta đã chạy rồi. Hàn Nghệ âm thầm cục ta cục tác một câu, nói:
.- Việc này có nên hay không vẫn phải là Lư Sư Quái.
.- Vì sao?
.Hàn Nghệ ngoắc ngón tay.
.Trong lòng Tiêu Vô Y tò mò, vội vàng ghé tai lại.
.Hàn Nghệ thì thầm bên tai nàng một hồi lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận