Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1136.2: Khách hàng lớn siêu cấp

.Chỉ là họ lại không biết rằng tất cả chủ ý này đều là do lão đại bọn họ đề ra.
.Đang nói chuyện, chợt thấy một đám người đang tiến về phía họ, số lượng còn đông hơn cả bọn họ.
.- Ồ, đó không phải là Nguyên nhị bá sao?
.- Còn có Lưu lão tứ.
.Nhìn đám người này người nào cũng đều mặc áo gấm hoa trên người, khí chất nho nhã, khỏi cần nói cũng biết là đám địa chủ hương thân.
.Bọn họ hầu như cũng đã nhìn thấy Hàn Nghệ, đúng thật là kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai lên, ngoại trừ Nguyên Nhạc ra, không có người nào trên mặt nở nụ cười cả.
.Trương Đại Tượng nói: - Hàn Thị lang, những người này không lương thiện đâu!
.Lúc trước Hàn Nghệ cùng bọn họ đấu qua một lần, suýt nữa là còn hại chết bọn họ, mấu chốt là còn làm cho một nhóm người bị cách chức, thậm chí suýt nữa là tới bước không thể cứu vãn, tuy rằng cuối cùng vẫn là hòa giải rồi, nhưng cũng coi như là kết ân oán rồi, Hàn Nghệ thì không quan tâm đến mấy hương thân địa chủ đó, nhưng Trương Đại Tượng thì không thể không quan tâm được, trong đó có một số người cũng là quý tộc Quan Trung, là trưởng bối của y, do đó y ám thị với Hàn Nghệ nên khiêm tốn một chút, đừng có bộc lộ ra như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cái gì mà người đến bất thiện, ngươi có tin là chưa đến thời gian một nén hương, bọn họ sẽ phải nghiêng mình cúi đầu với ta không.
.Trương Đại Tượng kinh ngạc nói: - Điều này sao có thể được chứ?
.- Không tin? Vậy được, cược một tháng bổng lộc, dù sao bổng lộc của chúng ta cũng chẳng khác mấy.
.- Cược! Trương Đại Tượng hầu như không hề do dự, ân oán sâu như vậy, người ta còn là thân hào, điều này sao mà có thể.
.- Nói là giữ lời!
.Hàn Nghệ nói xong, liền lập tức tiến ra đón, chắp tay cười nói: - Các vị, thật là trùng hợp a !
.Hai nhóm người đã gặp nhau bên bờ ruộng.
.Quan viên và địa chủ, đó đúng thật là mối quan hệ mà có nói cũng nói không rõ, thậm chí ngây ngô đến nỗi không phân rõ, tại sao địa chủ lúc nào cũng cường thế như vậy, chính là vì trong nhà địa chủ cũng có người làm quan trong triều, nếu ngươi muốn đả kích địa chủ, thì sẽ gặp phải sự cản trở rất lớn.
.- Hàn Thị lang, Trương Thị lang, lâu ngày không gặp rồi! Nguyên Nhạc chắp tay cười ha ha nói.
.- Nguyên nhị bá đúng thật là tuổi cao mà chí khí vẫn hào hùng a, từ trên đường tới đây, đúng là uy phong lẫm liệt, làm cho bọn ta phải cảm thấy hổ thẹn.
.- Hàn Thị lang đúng thật là khéo ăn nói quá.
.Hai bên qua một hồi hàn huyên, thật ra mục đích đến đây của hai bên đều giống nhau, chính là xem thử mô thức mới này rốt cuộc có thể được hay không.
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Hàn Thị lang đúng là tận tụy với công việc, đích thân đến đây tuần sát, có Hàn Thị lang đảm nhiệm Hộ Bộ Thị lang, là phúc của bách tính rồi!
.- Nguyên nhị bá quá khen rồi! Hàn Nghệ khiêm tốn cười rồi nói: - Đây đều là việc ta nên làm, dù sao Hộ Bộ chúng ta vẫn phải trông cậy vào việc thu chút thuế ở các người, nếu như sổ sách của Hộ Bộ mà không dễ nhìn, Bệ hạ còn không trách tội ta sao, do đó các người tốt, thì chính là Hộ Bộ chúng ta tốt, ta đương nhiên phải quan tâm các người rồi. Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: - Có điều nhìn đồng ruộng các người có thể thấy là tràn đầy sinh lực, quả là làm cho người ta vui mừng, nghe nói phương pháp này là từ Nguyên gia ra, Nguyên gia quả đúng là danh bất hư truyền.
.- Ngươi đây là đang tự khoe mình đấy. Nguyên Nhạc cười ha ha hai tiếng, một người bên cạnh đột nhiên nói: - Đây không phải đều là nhờ phúc của Hàn Thị lang ngươi sao, nếu không phải là Hàn Thị lang mời đi hết các tá điền, chúng ta cũng không phải làm như vậy, nếu như mưa thuận gió hòa thì còn tốt, chẳng may gặp phải thiên tai nhân họa gì, chúng ta sợ rằng phải đập nồi bán sắt mà nộp thuế mất, bất kể thế nào, cũng không thể làm chậm trễ đến thành tích của Hàn Thị lang được.
.Người này tên là Lưu Đại Thông, là một địa chủ nổi danh ở Quan Trung.
.Những người này đều không sợ quan viên, bọn họ đều có người trong triều, một số tình cảnh còn đều là quan viên đi cầu xin bọn họ.
.Trong thành Trường An đều là quan viên ở, hoặc là bách tính bình dân ở, thân hào đều ở thôn quê, không thích ở trong thành, trong thành quy tắc nhiều, ở quê chỉ bọn họ nói là xong, do đó nếu như quan viên đi đến thôn quê họ, không thể không dựa vào bọn họ.
.- Lưu lão tứ, ông đúng thật là quá khiêm tốn rồi!
.Hàn Nghệ cười nói: - Căn cơ của Lưu gia các người dày biết bao nhiêu, Hộ Bộ chúng ta đều là có lập hồ sơ hết, rõ ràng tỉ mỉ, cho dù xao lãng hai ba năm, thuế thu ít, cũng chẳng qua đều là không đáng kể, Hộ Bộ chúng ta chỉ lo lắng người nghèo không nộp nổi thuế, chứ không lo lắng các người nộp không nổi thuế.
.Trương Đại Tượng bắt đầu chà xát mũi, bằng không sẽ bật cười, lời này của Hàn Nghệ rất đơn giản, thiên tai nhà ngươi cũng phải nộp thuế, đừng có kiếm cớ với ta, ta đã quá biết các người rồi.
.Lại có một người hừ lên nói: - Đúng vậy, mấy người chúng ta thành thật, có khổ hơn mệt hơn, cũng phải nộp đầy đủ thuế, làm sao mà khôn khéo được như Hàn Thị lang, thuế thu của nhân công Phụng Phi Lâu, chúng ta giao giúp.
.Người này tên là Triệu Đạt, cũng là hương thân nổi tiếng ở kinh đô và lân cận, lời ông ta nói là nói sự thật, bởi vì không ít nhân công trong tay Hàn Nghệ đều là lấy ruộng đất cho địa chủ thuê, sau đó chạy đến xưởng làm, thù lao cao, không có áp lực thu thuế, hạnh phúc muốn chết.
.Hàn Nghệ ôi lên một tiếng, nói: - Tôi nói Đạt thúc nè, ông không phải là cá thì làm sao biết được cá khổ hay sướng! Năm sáu ngàn cái miệng đều đang đợi ta, một năm phải ăn biết bao nhiêu là gạo đây, ta thà rằng giúp bọn họ nộp ít tiền thuế kia.
.Lời này vừa nói ra, một số người chớp chớp mắt, đúng vậy, thuộc hạ Hàn Nghệ mấy ngàn người, đều cần phải ăn cơm cả, đơn này nếu như mà lấy được rồi, lo gì lương thực bán không được chứ!
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Hàn Thị lang, ngươi quá khiêm tốn rồi, ai mà không biết Hàn Thị lang ngươi một ngày có thể kiếm được bằng một năm tiền cơm chứ, hụ hụ, Nguyên gia chúng ta cái khác thì không có, lương thực ngược lại có một ít, nếu như Hàn Thị lang muốn mua gạo, có thể đến Nguyên gia ta bàn bạc, giá cả gì đó đều có thể thương lượng.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Quyết định như vậy đi, ta cứ buồn phiền về chuyện mua lương thực mãi, ngoài ra, còn có trái cây, nhân công của Phượng Phi Lâu chúng ta rất là biết làm dáng, cứ lâu lâu lại muốn ăn trái cây gì đó, ta biết Nguyên gia các người trái cây rất nhiều, nếu giá cả hợp lý, chúng ta cũng bàn bạc xem.
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Hàn Thị lang đúng là người sảng khoái, nói hay, nói hay.
.Đám người hương thân địa chủ bên cạnh y đều kinh ngạc nhìn Nguyên Nhạc, lão gia ngài cũng thật là không biết xấu hổ quá rồi đó, Hàn Nghệ là kẻ địch của chúng ta, chúng ta đều đang công kích hắn, ông lại chạy đi bàn chuyện làm ăn với hắn, sao ông lại có thể như vậy được chứ.
.Nhưng Nguyên gia chính là đức tính đó, tiền mới là bá đạo, những thứ khác không quan trọng!
.Nếu như không phải là Nguyên Nhạc, những địa chủ khác chắc chắn sẽ phủi tay mà đi, nhưng nếu là Nguyên gia, bọn họ cũng đã quen rồi, hơn trăm năm nay, đều là cái đức tính này, trong mắt chỉ có tiền, có tiền để kiếm thì mọi người đều là bạn bè cả.
.Nhưng mà nói gì đi nữa, thì đây cũng là đơn của năm sáu ngàn người a, đây đúng là từ không mà có, trước kia làm gì có xưởng của năm sáu ngàn người, chỉ dựa vào cái xưởng nhỏ trước kia, nhiều nhất cũng mười mấy người, hơn nữa, thương nhân người ta cũng tự mình sản xuất lương thực, không cần phải đi mua, tự cung tự cấp, quan doanh chắc chắn lo cơm, hơn nữa triều đình lương thực rất nhiều.
.Bọn họ lúc này mới đột nhiên nghĩ ra, Hàn Nghệ là một khách hàng lớn tiềm ẩn và còn là duy nhất, Hàn Nghệ trên cơ bản cái gì cũng sản xuất, chỉ là không sản xuất lương thực, bởi vì hắn không có ruộng đất, Hàn Nghệ chỉ mua nhà ở, mua tiệm buôn, trước giờ không mua ruộng đất, đây là điểm đặc biệt nhất ở Hàn Nghệ, với các thương nhân khác, bản thân họ cũng có đất đai, đều lấy lương thực ra để trả tiền công, còn Hàn Nghệ nhất thiết phải mua lương thực, năm sáu ngàn cái miệng, cho dù chỉ tính một bữa cơm, một ngày phải ăn bao nhiêu lương thực, một năm thì phải tính bao nhiêu, điểm mấu chốt hơn đó là, nhân công của hắn đa phần đều không có ruộng đất, tự thân cũng phải đi mua lương thực, đây đối với bọn họ đúng thật là mối quan hệ bù đắp hoàn mỹ không góc khuyết a.
.Trong lòng mấy địa chủ này đã thấy hối hận rồi, không ngừng nói với bản thân, không thể cứ tiếp tục như vậy được, bọn họ dần dần hiểu ra, chỉ năm sáu ngàn cái miệng đặt ở đó, bọn họ không ra mặt, cũng sẽ có rất nhiều người đi nịnh bợ Hàn Nghệ. Nguyên gia tuy rằng trong mắt chỉ có tiền, nhưng tiền ít thì Nguyên gia không coi ra gì, đến nay Nguyên Nhạc đã đích thân mở lời, có thể thấy được trong đó lợi nhuận lớn thế nào. Lúc này Lưu Đại Thông mặt biến sắc, nhìn Hàn Nghệ cười ha ha, nói: - Hàn Thị lang, chỉ ăn cơm với trái cây không thì không được, nhà ta có một vài người làm đánh cá, nếu Hàn Thị lang muốn, cá của xưởng các người, ta đều sẽ cấp đủ. Ông ta có thể hiểu, lúc đầu chúng ta đấu với ngươi, cũng là tranh lợi, hiện nay hòa giải với ngươi, cũng là vì lợi, đều là từ một mục đích, còn nếu nói về xuất thân thì, hiện nay Hàn Nghệ thân là Hộ Bộ thị lang, lại là con rể của Lan Lăng Tiêu thị, có thể là lên hàng nổi tiếng trong các thân sĩ rồi, địa vị đã có sự thay đổi, ruộng đất và nhà cửa đã là xưa rồi, chúng ta đã là người cùng tầng lớp. Chút khí phách này của các người, đúng là phí rồi! Hàn Nghệ nói: - Số lượng mà ta cần là cực lớn, ông lo có nổi không?
.Lưu Đại Thông chính là thích nghe câu nói này, vui mừng không ngớt, nói: - Nhiều bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Vậy được, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc.- Được được được. Lưu Đại Thông cười đến không ngậm nổi miệng, lời nói bán buôn này, quá không ổn định rồi, con đường cung ứng này, quả thật đúng là có thể gặp mà không thể cầu a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận