Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1078: Việc này không thể sợ

.Đây chính là ngoại giao!
.Tất cả các nguyên tắc ngoại giao đều xuất phát từ lợi ích quốc gia mình, Đại Đường vì Thổ Dục Hồn mà đi khai chiến với Thổ Phiên hùng mạnh, trừ khi Lý Trị bị điên, nếu không thì đây là việc không thể nào xảy ra.
.Vì thế, ngay từ đầu Lý Trị đã tự đặt mình vào vị thế trung lập, trước mắt y vẫn chưa nghiêng về bất cứ bên nào. Dù sao thì đây cũng chỉ là lời nói từ một phía Nặc Hạt Bát, còn Lộc Đông Tán thì vẫn đang trên đường tới đây.
.Các đại thần thì càng không phải nói, bất luận là Thổ Dục Hồn hay Thổ Phiên, trong mắt bọn họ thì đều là man di, tốt nhất là nên tiêu diệt cả.
.Hàn Nghệ mặc dù rất lo lắng, nhưng hắn cũng không thể giúp Thổ Dục Hồn nói xấu Thổ Phiên. Cho dù sự cảnh giác trong lòng hắn đối với Thổ Phiên là vô cùng lớn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thể hiện ra. Nếu như vậy thì Thổ Dục Hồn chắc chắn sẽ nhân cơ hội đó mà yêu sách nhiều hơn.
.Hắn muốn Thổ Dục Hồn biết rằng, trong việc này, Đại Đường ta chỉ đứng bên ngoài, là các ngươi tới cầu xin bọn ta, giữa chúng ta đâu có mối quan hệ răng môi gì. Cứ như vậy, sau này đàm phán, hắn mới có thể chiếm quyền chủ động.
.Trong tiệc rượu, Lý Trị cũng không nói chuyện công, chỉ nói chuyện nữ nhân, chuyện ngựa, không khí vô cùng thoải mái, đồng thời mượn hứng rượu cử hai người nhạc phụ nữ tế Tiêu Nhuệ và Hàn Nghệ tiếp đãi Nặc Hạt Bát, dẫn gã ta đi ngắm cảnh Trường An.
.Duy chỉ có Nặc Hạt Bát ngồi đó miễn cưỡng cười gượng.
.Tới khi tiệc rượu kết thúc, Lý Trị âm thầm cho gọi các đại thần trung tâm tới Điện Lưỡng Nghi.
.- Mấy vị ái khanh có quan điểm thế nào?
.Lý Trị đi thẳng vào vấn đề luôn.
.Đỗ Chính Luân nói trước: - Bệ hạ, nếu đúng như những gì Nặc Hạt Bát nói, Lộc Đông Tán một mực ở biên giới Thổ Dục Hồn, vậy thì Thổ Phiên chắc chắn sẽ dốc quân đội diệt Thổ Dục Hồn. Lộc Đông Tán là đại tướng của Thổ Phiên, ông ta đích thân cầm quân thì tuyệt đối không phải là trận chiến với quy mô nhỏ, đồng thời mục đích cũng chắc chắn không đơn giản.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức nói: - Đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía của Nặc Hạt Bát, chưa hề có tin tức nào cho thấy Lộc Đông Tán đang ở biên giới Thổ Dục Hồn. Cho dù những gì ông nói là sự thật, Thổ Phiên sẽ điều quân đánh chiếm Thổ Dục Hồn, thì cho dù chúng ta có áp dụng kiến nghị của Hàn Thị lang, âm thầm viện trợ Thổ Dục Hồn, thì cũng không thể nào chống đỡ nổi đại quân Thổ Phiên, bắt buộc cũng phải điều động quân đội cả nước. Thế nhưng nếu chỉ vì Thổ Dục Hồn mà động binh, thì chắc chắn bách tính Đại Đường sẽ không đồng ý.
.Lý Trị cau mày, nhìn Lý Tích hỏi: - Tư không, nếu như Thổ Phiên điều động quân đội tấn công, Đại Đường ta phải xuất bao nhiêu quân mới có thể chống đỡ được?
.Lý Tích suy ngẫm một hồi mới nói: - Nếu như Thổ Phiên quả thực điều động quân đội tấn công Thổ Dục Hồn, e rằng ít nhất cũng huy động được cỡ 30 vạn quân, vậy thì Đại Đường ta ít nhất cũng phải xuất đại quân 10 vạn, sau đó liên hiệp với quân đội Thổ Dục Hồn thì mới có cơ hội chống đỡ.
.- 10 vạn!
.Lý Trị có phần kinh hãi. Y diệt A Sử Na Hạ Lỗ còn chưa dùng tới đại quân10 vạn, trong lòng cảm thấy ngập ngừng.
.Lý Tích đột nhiên nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, những gì ngươi nói trên đại điện là thật chứ? Ngươi quả thực chưa hề xảy ra xung đột gì với Thổ Phiên?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Hạ quan mặc dù chưa để xảy ra xung đột nào với Thổ Phiên, nhưng đúng là có tiêu diệt một vài thế lực có thể thuộc về Thổ Phiên. Tuy nhiên, đúng là Thổ Phiên vẫn luôn gây dựng thế lực của mình ở An Tây tứ trấn.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Thế nhưng chẳng phải là Thổ Phiên cũng không hề lên tiếng sao? Có thể thấy Thổ Phiên không hề muốn xảy ra xung đột với Đại Đường ta, chắc rằng bọn họ cũng biết, nếu như Đại Đường và Thổ Phiên giao chiến, chỉ có thể cả hai cùng thiệt hại.
.- Ái khanh nói có lí lắm! Lý Trị gật đầu nói: - Chúng ta vẫn cứ lấy hòa giải làm đầu, cố gắng không bị cuốn vào trong, tất cả cứ đợi sau khi Lộc Đông Tán tới rồi tiếp tục định luận.
.---
.Từ Ân Tự là một ngôi chùa, nhưng đồng thời cũng là nơi cho khách ngoại bang ở. Nặc Hạt Bát được sắp xếp ở trong Từ Ân Tự. Đợi khi Lộc Đông Tán tới, cũng sẽ được sắp xếp vào đây.
.- Khả hãn, xem ra vị hoàng đế Đại Đường hiện giờ kém xa Thái Tông thánh thượng, tầm nhìn thiển cận, chỉ biết bo bo giữ mình. Nếu như Thổ Dục Hồn chúng ta mà bị Thổ Phiên thôn tính, thần không tin Đại Đường có thể bình yên vô sự, bọn họ rồi sẽ phải hối hận!
.Một cận thần của Nặc Hạt Bát giận dữ nói.
.Nặc Hạt Bát gật đầu nói:
.- Ngươi nói không sai, ta sớm đã nghe nói vị hoàng đế Đại Đường này tính tình mềm yếu, do dự thiếu quyết đoán. Nếu như là Thái Tông thánh thượng thì sao có thể không nhìn ra mối quan hệ lợi hại trong việc này, chắc chắn sẽ xuất quân trợ giúp.
.Nhưng một cận thần khác lại nói: - Thần thấy việc này không đơn giản vậy.
.Nặc Hạt Bát nói: - Ý ngươi là sao?
.Vị cận thần kia nói: - Khả hãn, hoàng đế Đại Đường để tên Hàn Nghệ kia tiếp đãi khả hãn. Người này hiện nay là trọng thần trong mắt bệ hạ Đại Đường, tuổi đời còn trẻ nhưng đã làm tới Tể tướng. Nghe nói hắn còn xuất thân nông gia, đây có thể nói là điều tự cổ chí kim chưa từng xảy ra. Hơn nữa, nghe nói năm xưa chính là do hắn dụng kế mà dễ dàng tiêu diệt A Sử Na Hạ Lỗ, bình định phương bắc.
.Nặc Hạt Bát gật đầu nói: - Người này ta cũng đã từng nghe nói, thế nhưng trên đại điện, rõ ràng là hắn đứng về phía Thổ Phiên.
.Vị cận thần kia nói: - Khả Hãn, hiện giờ tên Lộc Đông Tán kia vẫn còn đang trên đường tới đây, Hoàng đế Đại Đường không tiện thể hiện thái độ. Theo thần thấy, vẫn còn cơ hội thay đổi, hơn nữa, Hoàng đế thì nhất ngôn cửu đỉnh, rất nhiều việc không tiện nói thẳng, việc đàm phán thực sự vẫn cứ ở chỗ Hàn Nghệ, Khả Hãn nên tận lực du thuyết hắn.
.Người đầu tiên nói:
.- Nghe nói Hàn Nghệ cũng xuất thân là thương nhân, mà thương nhân thì đa phần hám lợi, sao Khả Hãn không cử người tặng lễ cho hắn.
.Nặc Hạt Bát thở dài nói: - Chút lễ mọn thì đâu có đáng gì. Nếu như hắn mà đồng ý giúp, thì ta kể cả gả tiểu nữ cho hắn cũng được. Bất luận thế nào, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, bất kể cơ hội nào chúng ta cũng đều phải thử, các ngươi lập tức cử người đi dò hỏi về Hàn Nghệ.
.Tiêu phủ.
.- Hiền tế, xem như con đã trở về rồi. Tiêu Nhuệ vừa thấy Hàn Nghệ quay về đã lập tức đứng dậy nói: - Bệ hạ cử lão phu và con đi tiếp đãi khách ngoại bang, bên trong đó liệu có phải là có nguyên do gì không?
.Ông hoàn toàn không rõ tại sao lại như vậy, nhưng ông cũng đâu có ngu, Lý Trị sắp xếp ông và Hàn Nghệ cùng nhau phụ trách, hiển nhiên là sẽ còn mục đích khác.
.Tiêu Hiểu đang ngồi khoanh chân gặm hoa quả nói: - Cha, chẳng phải là rất đơn giản sao, hài nhi cũng biết là Bệ hạ chắc chắn chỉ muốn để tỉ phu đi, nhưng do tỉ phu kinh nghiệm còn ít, nên mới cử cha đi cùng kèm cặp một chút.
.- Đệ câm miệng!
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn tiểu tử này, trong lòng lại nghĩ, tiểu tử này không hổ danh là đệ của ta, đầu óc nhanh nhạy lắm.
.- Lão trượng nhân, cha đừng có nghe hỗn tiểu tử Tiêu Hiểu nói bừa. Hàn Nghệ e ngại nói.
.Tiêu Nhuệ xua tay nói: - Ta so đo những chuyện đó làm gì, lão phu cảm thấy có chút hoang mang.
.Hàn Nghệ nhìn Tiêu Hiểu nói: - Tiêu Hiểu, đệ ra ngoài một lát.
.- Để làm gì?
.Tiêu Hiểu một vẻ kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đây là mệnh lệnh!
.Tiêu Hiểu theo bản năng đứng dậy, rồi lại ngẩn ra, hình như đây là ở nhà mình, lại thấy Tiêu Vô Y trừng mắt, đoạn gãi đầu, rồi vâng một tiếng, buồn bực đi ra ngoài.
.Đợi tiểu tử này đi rồi, Hàn Nghệ mới nói: - Lão trượng nhân mời ngồi.
.Sau khi Tiêu Nhuệ ngồi xuống, Hàn Nghệ mới nói: - Lão trượng nhân, không giấu gì cha, việc này con cũng không thể hiểu được rốt cuộc là Bệ hạ có ý gì, vẫn phải đợi sau khi Lộc Đông Tán tới mới có thể tính toán được. Vì thế mấy hôm nay, phiền lão trượng nhân tiếp đãi Hà Nguyên quận vương, cứ làm theo những gì Bệ hạ nói là được, dẫn y đi thăm thú Trường An, nói chuyện Phật kinh, nếu như y có hỏi gì về con, cha cứ nói là gần đây con bận rộn, không thể tiếp đãi, sau này nhất định mở tiệc tạ lỗi.
.Tiêu Nhuệ cũng không muốn suy xét nhiều, việc này nhẹ nhàng mà, nên cũng chẳng hỏi gì thêm, lập tức gật đầu đồng ý.
.Sau khi ăn tối xong, Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y liền về phòng nghỉ ngơi.
.- Phu quân, việc này có phải là vô cùng nghiêm trọng?
.Tiêu Vô Y nằm trong lòng Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ cau mày chẳng nói năng gì, thật là khác với cái vẻ khua khoắng chân tay luyên thuyên không dứt trước kia, xưa nay nàng chẳng bao giờ hỏi việc công, thì nay cũng phải cảm thấy lo lắng, liền cất lời hỏi.
.Hàn Nghệ gật đầu, rồi thở dài nói: - Đúng là rất khó xử, tên Lộc Đông Tán này quả là không đơn giản, lại chọn thời cơ này động thủ, thực sự làm ta rơi vào thế khó.
.Tiêu Vô Y tò mò hỏi: - Tại sao?
.Hàn Nghệ nói: - Từ ngày kế vị tới nay, Bệ hạ vẫn luôn áp dụng chính sách phục hồi nguyên khí, cho dù là xuất binh tây bắc thì cũng chỉ là sử dụng một bộ phận nhỏ binh lực, hơn nữa cũng không huy động đến bách tính Trung Nguyên, điều này là vô cùng chính xác. Hiện giờ là thời cơ tốt nhất để Đại Đường ta phát triển quốc lực, không nên phát sinh chiến sự, thế nhưng nếu như bỏ mặc không quản, một khi Thổ Phiên tiêu diệt Thổ Dục Hồn, Tây Đột Quyết cũ sẽ lại lâm vào cảnh hỗn loạn, chính sách tây bắc của ta sẽ đổ xuống sông xuống bể cả. Nhưng nếu như xuất binh, không ai có thể dự tính được trận chiến này sẽ phát triển đến bước nào. Nếu như Đại Đường ta và Thổ Phiên xảy ra chiến tranh toàn diện, tất sẽ khiến cả hai bị thương tổn, còn tây bắc và đông bắc đều chưa hoàn toàn khống chế được, một khi quốc lực Đại Đường ta hao tổn, vậy thì nhất định sẽ có kẻ nhân cơ hội này mà làm loạn, đây sẽ là một vòng tuần hoàn ác tính vô tận. Lộc Đông Tán này quả thực đã đem lại cho ta một câu hỏi khó, xuất binh không được, không xuất binh cũng không được, dường như bất luận thế nào, chúng ta vẫn đều là kẻ thua.
.Tiêu Vô Y đảo con ngươi nói: - Vậy phu quân không thể dỗ dành bọn họ không đánh sao? Chẳng phải là chàng giỏi nhất khoản dỗ dành người khác sao?
.- Phu nhân quá khen rồi!
.Hàn Nghệ cười khan một tiếng rồi lại nói: - Ta thì lại nghĩ, nếu như Lộc Đông Tán dám xuất binh vào lúc này, chắc chắn là đã có sự tính toán cẩn thận chặt chẽ, đồng thời cũng vô cùng hiểu rõ tình hình nội chính của Đại Đường ta, sao có thể dễ dàng bị ta dỗ dành.
.Tiêu Vô Y nghĩ một hồi, vẻ chán nản nói: - Các vị làm quan suy nghĩ thật là phức tạp, như ta thấy, việc này một cây làm chẳng nên non, người ta muốn đánh mình thì đương nhiên mình phải đánh lại, cả ngày cứ nghĩ làm thế nào để người ta không đánh mình, thật là mệt mỏi, sao không sảng khoái mà đánh nhau với họ một trận, tiêu trừ hậu hoạn. Ông nội nuôi ta đã từng nói, ngươi càng thể hiện mềm yếu, kẻ địch càng muốn đánh ngươi, khi kẻ địch giơ nắm đấm lên, biện pháp duy nhất là giơ nắm đấm lên đấm lại kẻ đó.
.Hàn Nghệ nhìn nàng rồi cười nói: - Thảo nào nếu như ai dám bắt nạt nàng, nàng nhất định phải trả thù, thì ra đều là công lao của Vệ Quốc Công cả.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng nói: - Cho dù ông nội nuôi có không nói những lời đó với ta, ta cũng sẽ vẫn làm vậy, ta không muốn bị người ta bắt nạt, kẻ nào dám bắt nạt ta, ta sẽ liều mạng với kẻ đó, thế nhưng mỗi khi ta định liều mạng với đối phương là đối phương đều khiếp đảm trước.
.Hàn Nghệ nhíu mày nói: - Những lời nàng nói đều rất triết lí.
.- Thật sao?
.Tiêu Vô Y vẻ vô cùng đắc ý nói: - Đây chỉ là kinh nghiệm của ta thôi. Nói rồi nàng ngẩn người ra, rồi lập tức nói tiếp: - Không, đây là những gì ông nội nuôi dạy ta.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ dường như không chú ý cho lắm, đoạn nheo mắt nói: - Không sai! Đây chính là trò chơi so xem kẻ nào to gan hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận