Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1168: Kẹt ở giữa khó làm người

.Dĩ nhân vi kính, khả minh đắc thất.
.(coi thành bại được mất của người khác làm bài học cho bản thân mình)
.Trình Xử Lượng và Trưởng Tôn Diên đều lợi dụng nguyên vẹn yếu tố này, do đó cũng tranh chấp không thôi.
.Mặc dù Trình Xử Lượng là mãng phu, nhưng dù sao cũng là kẻ già đời, vì việc nhỏ này mà đối đầu với đương triều tân quý, nghĩ thế nào cũng đều là cách làm ngu ngốc, dĩ nhiên y cũng không muốn tìm đến Lý Nghĩa Phủ gây sự, đây là chuyện thường tình của con người.
.Nhưng Trưởng Tôn Diên là người thuộc pháp gia, hắn ta cho rằng phạm pháp phải bị trừng phạt, quyết không thể để cho đối phương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hắn ta còn muốn đem chuyện này ra thảo luận học luận nữa.
.Lý Tư Văn và Vi Đãi Giới đương nhiên đứng về phía Trình Xử Lượng.
.Duy chỉ có Hàn Nghệ còn chưa tỏ thái độ gì.
.Trưởng Tôn Diên một mình tranh cãi không lại ba người bọn họ bèn nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi thấy nên làm như thế nào? Muốn kéo Hàn Nghệ xuống nước.
.Hàn Nghệ nhìn nhìn bọn họ nói: - Bởi lẽ về việc này, mọi người đều có ý tranh luận, vậy sao chúng ta không thử xem mặt lợi mặt hại của chuyện này, ta xuất thân là thương nhân, việc gì cũng sẽ chỉ nhìn từ góc độ thiệt hơn.
.Trình Xử Lượng liền nói luôn: - Giờ còn cần tính toán sao, tính thế nào cũng không có lợi!
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Nếu chúng ta chọn dàn xếp ổn thỏa, vậy chúng ta làm sao ăn nói với những nông phu kia?
.Trình Xử Lượng nói: - Đương nhiên là khuyên nhủ bọn họ, cùng lắm thì đi thương lượng với Lý Nghĩa Phủ, bồi thường ít tiền coi như xong, chuyện chỉ có thế thôi mà.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát rồi nói: - Có thể dàn xếp ổn thỏa dĩ nhiên là điều tốt nhất, nhưng ta hiểu rất rõ Lý Nghĩa Phủ, chỉ sợ ông ta sẽ không dễ dàng đồng ý bồi thường, trừ phi ông ta tự nguyện, nếu chúng ta tới cửa yêu cầu, vậy chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý, bởi vì ông ta sẽ cảm thấy mình chịu áp chế của Cục Dân An, lại nói, Lý Nghĩa Phủ cũng không phải người hào phóng gì.
.Trình Xử Lượng nói: - Cùng lắm trước mắt ta bù số tiền này.
.- Ngươi bù tiền? Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Một khi việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ ngươi sẽ trở thành trò cười lớn nhất, ngàn vạn lần không thể làm vậy được.
.Trình Xử Lượng vẹo mắt liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?
.Trình Xử Lượng nói: - Hàn Nghệ, ta biết ngươi và Lý Nghĩa Phủ vốn có thù hằn, nhưng đây là Cục Dân An, ta làm tổng cảnh ti, sẽ không tùy ý ngươi mượn Cục Dân An mưu tư gì đâu.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười khổ nói: - Tổng cảnh ti hiểu lầm ta rồi, ta... ta chỉ muốn phân tích việc này thôi, tuy nhiên tổng cảnh ti nói rất có đạo lý, quả thực ta có chút thành kiến. Như vậy đi, chúng ta vẫn theo quy củ cũ, giơ tay biểu quyết. Người tán thành lập án điều tra, xin giơ tay.
.Trưởng Tôn Diên một thân một mình giơ tay, thấy Hàn Nghệ vậy mà lại không giơ tay, không khỏi có chút kinh ngạc.
.Hàn Nghệ làm như không thấy, lại nói: - Người tán thành dàn xếp ổn thỏa xin giơ tay.
.Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới lập tức giơ tay lên.
.Hàn Nghệ vẫn không giơ tay.
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: - Sao ngươi không có thái độ gì vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Tổng cảnh ti ngươi nói rất đúng, việc này ta phải tránh hiềm nghi, bởi vậy ta giữ thế trung lập. Hơn nữa, ta hi vọng năm người chúng ta có thể đoàn kết, tuân thủ quy tắc trò chơi số ít phục tùng đa số, vậy thì chọn hòa giải đi. Nói xong, hắn nhìn sangTrưởng Tôn Diên.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: - Được rồi! Hơn nữa gia gia của ta và Lý Nghĩa Phủ có không ít thù hằn, bởi vậy ta hy vọng cũng giống như Hàn Nghệ, không tham gia vào chuyện này.
.Hàn Nghệ nói: - Điều này không được, ta hy vọng bất cứ chuyện gì một khi đã xác định, thì nên dứt bỏ ý niệm trong lòng mình, kiên trì ủng hộ quyết nghị của mọi người, tận tâm tận lực phục tùng quyết nghị.
.Trưởng Tôn Diên vội vàng gật đầu nói: - Điều này là đương nhiên, ta nhất định nghe theo an bài của tổng cảnh ti, chẳng qua ta cảm thấy chuyện này ta nên tránh hiềm nghi.
.- Được rồi! Được rồi! Giữa chúng ta mà còn khách khí như vậy làm gì, hơn nữa đây không phải việc gì lớn. Trình Xử Lượng cũng không so đo chuyện này, với lại y cũng cảm thấy việc này để Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Diên tham gia vào, sẽ chỉ càng sôi hỏng bỏng không, nói: - Cứ quyết định như vậy đi. Đãi Giới, ngươi đi nói chuyện với những nông phu kia, Tư Văn, ngày mai ngươi nói chuyện này với Trung thư lệnh.
.Hai người gật gật đầu.
.Hàn Nghệ còn bổ sung: - Nhưng bất kể thế nào, ta vẫn phải điều tra rõ ràng sự tình trước đã. Truyền gọi tất cả người liên quan đến Cục Dân An hỏi, chỉ có nắm được càng nhiều tư liệu, chúng ta mới có thể tiến thoái tự nhiên.
.Đây cũng là lần đầu tiên không áp dụng theo kiến nghị của Hàn Nghệ từ sau khi Cục Dân An thành lập.
.Nhưng Hàn Nghệ cho rằng điều này rất bình thường, bởi vì Cục Dân An không phải của Hàn Nghệ hắn, nếu bàn về chức quan, Hàn Nghệ chỉ xếp hàng thứ năm, hơn nữa hắn cũng hiểu rằng năm trùm sỏ của Cục Dân An phải tuyệt đối duy trì đoàn kết, một khi rạn nứt, vậy thì Cục Dân An sẽ lâm vào nguy cơ lớn, dù sao đằng sau mỗi người đều có thế lực lớn, hao tổn bên trong thì dù ai cũng không cách nào chịu được, giơ tay biểu quyết là phương thức tốt nhất, như vậy thì mặc kệ đúng sai, tất cả mọi người nhất định phải phục tùng đa số, như thế sẽ tránh bị chia rẽ.
.Nhưng nói đi nói lại, việc này chưa nói tới đúng sai, dù sao đối phương cũng là Trung thư lệnh, đối với người ở cấp bậc Tể tướng này thì luật phát tương đối ở chỗ yếu thế, cũng nên thận trọng hành sự.
.Tiêu Phủ.
.- Chàng về rồi à?
.- Ừ!
.Hàn Nghệ đi đến nằm lên giường, ôm Tiêu Vô Y vào lòng cười nói: - Đa tạ phu nhân đã lượng thứ, ta biết điều này thật ra rất khó.
.Tiêu Vô Y đương nhiên biết hắn đang nói về Dương Phi Tuyết, nói: - Được rồi! Việc đã đến nước này, ta còn có thể làm sao? Nói tới đây nàng dừng lại một chút, nói: - Tuy nhiên chàng cũng đừng hy vọng xa vời ta sẽ đối với Nguyên Mẫu Đơn như vậy, trừ phi Nguyên Mẫu Đơn cúi đầu nhận sai trước ta.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Đúng rồi, nàng có biết ta vừa mới đi Cục Dân An là vì chuyện gì không?
.Chỉ biết chuyển đề tài! Tiêu Vô Y liếc hắn một cái, thản nhiên nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ lập tức đổi giọng điệu truyền cảm, cuốn hút nói toàn bộ sự việc với Tiêu Vô Y.
.- Hừ! Đúng là cha nào con nấy, Lý Nghĩa Phủ vốn là tiểu nhân, hiện giờ xem ra, con trai của ông ta càng không thua kém là bao!
.Sau khi nghe nói, Tiêu Vô Y lập tức mặt đầy khinh thường, lại quay ra nói với Hàn Nghệ: - Vậy Cục Dân An các chàng định làm thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Cố gắng hết sức hòa giải dàn xếp ổn thỏa vậy.
.Tiêu Vô Y có vẻ kích động nói: - Vì sao? Đây chính là cơ hội tốt để giáo huấn Lý Nghĩa Phủ mà? Việc này nếu là do chàng gây ra, Lý Nghĩa Phủ bọn họ chắc chắn không bỏ qua cho chàng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đạo làm quan, không phải chính là cần tương trợ với nhau sao, vì sao nàng ít can thiệp vào chuyện của ta, không phải cũng là bởi vì nàng rất khó thỏa hiệp à? Hơn nữa chỉ là chuyện nhỏ thôi, xem chừng Lý Dương cũng không phải cố ý giẫm lên phá hư hoa màu, chỉ có điều không để ý đến những cái đó, bởi vậy bồi thường thiệt hại cho nông phu, điều này là hợp tình hợp lý, không có gì không tốt. Chỉ có điều... !
.Nói đến đây, hắn muốn nói lại thôi.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Chỉ là cái gì?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Chỉ là ta cảm thấy việc này dường như không đơn giản như vậy, dường như có người ở sau lưng giật dây.
.Tiêu Vô Y nhíu cặp lông mày kẻ đen của, nàng nói: - Chàng nói toàn bộ việc này căn bản không nhằm vào Lý Nghĩa Phủ, mà là Cục Dân An?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cũng vì vậy mà ta đồng ý quyết định dàn xếp ổn thỏa, nếu như có người giật dây đằng sau, vậy thì chính là muốn khơi mào xích mích giữa Lý Nghĩa Phủ và Cục Dân An, mà ta phải tránh đi cuộc chiến không phân thắng bại này.
.- Không phân thắng bại? Tiêu Vô Y hơi sững sờ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Lý Nghĩa Phủ không có khả năng bị chi phối khống chế, bởi vì có liên quan đến quyền lực của tể tướng, cho nên mấu chốt là, ông ta vừa mới nhậm chức, Cục Dân An cũng thế, ông ta tuyệt đối không cho phép ngọn đuốc thứ hai Cục Dân An đốt trên đầu ông ta, mà lợi ích của ông ta cũng đại diện cho lợi ích của cơ cấu trung ương, trong triều nhất định sẽ có nhiều đại thần ủng hộ ông ta, vì thế ông ta không lo ngại gì.
.- Tình huống đó không có lợi cho Cục Dân An, vì sao chàng lại nói bất phân thắng bại được?
.- Nàng đừng quên rằng Cục Dân An mang danh nghĩa của hoàng gia, bệ hạ sẽ không cho phép Cục Dân An thất bại. Đồng thời, Lý Nghĩa Phủ cũng là do bệ hạ một tay nâng đỡ lên, bởi vậy không có thắng bại, chỉ xem bệ hạ quyết định thế nào. Nhưng vấn đề là chúng ta có khả năng còn phải đối mặt với dân chúng.
.Hôm sau.
.Cục Dân An!
.- Phù... !
.Vi Đãi Giới có vẻ mệt mỏi đi vào phòng làm việc của tổng cảnh ti.
.Trình Xử Lượng vội hỏi: - Thế nào?
.Vi Đãi Giới nói:
.- Có vài người đồng ý chỉ cần Lý Dương nguyện ý bồi thường tổn thất của bọn họ, bọn họ sẽ không tố cáo nữa, nhưng hai huynh đệ nhà họ Trương vẫn tỏ vẻ, Lý Dương nhất định phải xin lỗi họ, bởi vì Lý Dương từng vũ nhục họ. Lúc đó, hai huynh đệ bọn họ đang cày ruộng trên đồng, vì Lý Dương đột nhiên xông vào, vì né tránh nên bị ngã trong ruộng, sau đó hai bên còn xảy ra xô xát, may mắn đám người Lý Thư và Đỗ Thiếu Vân kịp thời ra ngăn cản.
.Chúng ta cũng đã gọi các công tử đi săn thú cùng với Lý Dương lúc đó đến hỏi thăm rồi, chứng minh những nông phu kia không nói dối, lúc ấy bọn Lý Dương, Lý Thư săn thú ở phía đông ngoại ô, vừa hay gặp đám người Đỗ Thiếu Vân, Liễu Tử Thư, hai bên ước định tỷ thí, Lý Dương vì đuổi theo một con hươu, không tiếc một đường giẫm lên hoa màu đuổi theo thú săn, mà lúc bấy giờ, có không ít người muốn ngăn cản Lý Dương, nhưng Lý Dương căn bản không nghe.
.Trình Xử Lượng hừ nhẹ nói: - Hiện tại tiền bồi thường còn chưa biết thế nào, xin lỗi thì lại càng không thể rồi.
.Vi Đãi Giới nói: - Trước nên xem Tư Văn nói chuyện với bên kia thế nào đã, nếu thỏa đáng rồi, ta lại đi nói với những nông phu kia.
.Rất nhanh đã đến giữa trưa, Lý Tư Văn mới trở về Cục Dân An, vẻ mặt buồn bực.
.Trình Xử Lượng nói: - Xem ra ngươi cũng không đàm phán được?
.Lý Tư Văn thở dài nói: - Hàn Nghệ nói không sai, ta còn chưa nói về chuyện bồi thường, Trung thư lệnh bọn họ liền trả đũa, nói là con ngựa của Lý Dương đột nhiên nổi điên, cho nên mới đi vào ruộng, cũng không phải Lý Dương cố ý, mà là bọn dân điêu toa muốn đòi tiền, còn nói rằng, Lý Dương bởi vì chuyện này bị kinh hãi về nhà liền đổ bệnh nặng, không thể đến trình bày ở Cục Dân An, thậm chí ngay cả Lý Dương ta còn không thấy, Lý Nghĩa Phủ còn ám chỉ chúng ta chuyện bé xé ra to, chuyện nhỏ vậy cũng chạy đến quý phủ quấy rầy ông ta.
.Trình Xử Lượng tức giận: - Thật đúng là nói dối không chớp mắt.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nói dối không chớp mắt, cũng là một kiểu thể hiện thực lực.
.Nếu không phải Lý Tư Văn, Lý Nghĩa Phủ xem chừng đến cửa cũng không cho vào, dù sao Lý Tư Văn cũng là con trai của Lý Tích.
.Lý Tư Văn gật đầu tỏ vẻ công nhận, lại nhìn phía Vi Đãi Giới nói: - Bên kia ngươi nói chuyện thế nào?
.Vi Đãi Giới lắc đầu.
.Trình Xử Lượng buồn bực nói: - Lần này thì tốt rồi, chúng ta bị kẹp ở giữa, hai bên đều không phải người.
.Vi Đãi Giới nói: - Nếu Trung thư lệnh đã cương quyết như vậy, ngay cả chút tiền cũng không muốn bồi thường, càng đừng nói bằng lòng cho chúng ta bắt người, đến lúc đó nếu thật sự náo động, sẽ chỉ càng náo càng to chuyện, việc này lại liên quan đến đương kim tể tướng, chúng ta không chắc sẽ khống chế được. Hay là chúng ta cứ đẩy chuyện này cho Ngự Sử Đài đi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nếu Vi Tư Khiêm ở đó thì còn có thể, nhưng hiện giờ Ngự Sử Đài là Thôi Tập Nhận quản lý, ngươi cho rằng y sẽ để Ngự Sử Đài bị kéo vào nước đục sao? Với lại, đây vốn là tranh chấp trong dân chúng, cũng không có quan hệ lớn với Lý Nghĩa Phủ, về lý là quyền hạn của Cục Dân An chúng ta, theo ta thấy Ngự Sử Đài không có khả năng nhúng tay vào.
.Lý Tư Văn nói: - Như vậy đi, chúng ta lại đi gặp họ nói chuyện, ta nghĩ Lý Nghĩa Phủ nể mặt cha ta, cũng không thể từ chối mãi được, ta làm phiền ông ta vài lần, ông ta sẽ đáp ứng thôi.
.Đám người Trình Xử Lượng cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận