Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 714: Nhà của ta ta làm chủ

.Đó không chỉ là xuất phát từ tình yêu, còn có tâm ma trong lòng của hắn. Bởi vì hắn và mẹ của hắn chính là bị phụ thân của hắn từ bỏ, để lại cho hắn rất nhiều thống khổ, hắn vô cùng căm hận những kẻ vứt bỏ thê tử. Hắn thà rằng đi tìm chết, cũng tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Chỉ tiếc hắn cố tình lại di truyền cái tính cách phong lưu thành tánh kia của phụ thân hắn, điều đó cũng tạo thành tâm lí mâu thuẫn trong hắn, thế cho nên sau này lại phát triển thành một loại bệnh tâm lí.
.Đây cũng là vì sao hắn luôn luôn duy trì một khoảng cách nhất định đối với Dương Phi Tuyết, và với bất kì nữ nhân nào hắn cũng đều như thế, bởi vì trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
.Tiêu Vô Y nghe được tiếng tim đập vững vàng kia, khóe miệng lộ ra tươi cười. Nàng biết rằng Hàn Nghệ vẫn chưa lừa nàng. Đột nhiên nàng ngẩng đầu, chiếc cằm đặt lên trên bộ ngực của Hàn Nghệ, lông mi thật dài chớp chớp, nàng cười nói:
.- Nếu ta cho phép chàng đi thì sao ?
.Hàn Nghệ lúc này mới vừa vặn hạ được quyết tâm, nàng lại đến một câu nói như vậy, biến thành suýt nữa bệnh tâm lí của hắn đều phát tác, hắn bất mãn nói:
.- Lấy việc này đi nói giỡn quả thật có chút quá mức.
.- Ai nói giỡn với chàng cơ chứ.
.Tiêu Vô Y cười nói:
.- Chàng cho rằng lấy tính cách của Phi Tuyết mà nói, nàng ấy sẽ nói cho ta biết nàng ấy muốn xuất gia trước hay sao ? Nếu nàng ấy làm như vậy, ta sẽ cho rằng nàng ấy đây là đang bức chàng, ta khả năng thật sự sẽ không nói cho chàng biết đâu.
.Hàn Nghệ kích động nói:
.- Nàng gạt ta đúng không.
.- Ta cũng không có lừa chàng.
.Tiêu Vô Y nói:
.- May mắn cho chàng đấy, ngày ấy lúc ta tới, nàng ấy đang chuẩn bị quy y xuất gia, là ta ngăn trở nàng ấy lại.
.- Thật hay giả?
.- Thật sự.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Nếu ta tới muộn đi một khắc, thì cho dù ta có nguyện ý, chàng cũng nguyện ý, vậy cũng không thể vãn hồi rồi
.Hàn Nghệ hơi khẽ gật đầu một cái, cái này xác thực giống như tính cách của Dương Phi Tuyết. Nàng ta luôn thích tự tiện làm chủ, nhưng lại không quá thích việc cãi lộn, nếu là chuyện nàng ta đã quyết định, nàng ta sẽ đi làm, sẽ không để ý người khác sẽ thấy thế nào.
.- Tại sao chàng lại không nói chuyện?
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ chỉ gật gật đầu, không khỏi đối với việc đó cảm thấy có chút bất mãn.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy ta nên nói chuyện gì sao?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chẳng lẽ chàng không nên nói chuyện gì sao? Phi Tuyết đều xuất gia vì chàng rồi.
.Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Làm ơn đi! Nàng đừng có tăng thêm cảm giác tội lỗi trong ta nữa có được không?
.- Chàng có biết vậy là tốt rồi.
.Tiêu Vô Y hừ nói:
.- Ai bảo chàng đi trêu chọc người ta.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói:
.- Này đây quả thật là trời đưa đất đẩy ta biết làm sao được, nàng cũng biết mà.
.- Ta đây mặc kệ, ta chủ nội, việc trong nhà ta quyết định.
.- Vậy nàng nói làm sao bây giờ?
.- Không phải ta đã nói là cho phép chàng đi tìm nàng ấy sao?
.- Nàng đừng có đùa ta nữa có được không?
.- Nếu không vì vậy, khi ấy ta đã để nàng ấy xuất gia rồi.
.- Cái này là vì sao?
.Hàn Nghệ phi thường buồn bực nói.
.Tiêu Vô Y ngập ngừng hai hồi, khẽ thở dài:
.- Không dối gạt chàng, kỳ thật ta chưa bao giờ nghĩ tới phu quân của ta sẽ có được người nữ nhân thứ hai, bởi vậy khi ta thật sự phải đối mặt với loại tình huống này, ta thực sự không phải là phản đối mà cảm thấy chân tay luống cuống.
.Hàn Nghệ âm thầm gật gật đầu, về mặt này Tiêu Vô Y quả thật biểu hiện rất là mâu thuẫn, hắn cũng cảm giác được điều đó.
.Lại nghe Tiêu Vô Y tiếp tục nói:
.- Mấy ngày này ta luôn luôn nghĩ, ta nên làm như thế nào, ta biết rằng nếu như ta muốn ngăn trở nó, việc này nhất định không thành được. Nhưng, tại sau khi ta ngăn cản chuyện ấy, chàng, ta, Phi Tuyết đều phải gặp tới chuyện gì, Phi Tuyết xuất gia làm ni, hoặc là gả cho người khác. Mà chàng cũng sẽ cảm thấy không vui, với ta mà nói, ta cũng sẽ không hề vui vẻ. Bởi vì ta vẫn luôn cho rằng Phi Tuyết là một người giống như ta và đại tỷ của ta, ta không đành lòng thấy nàng ấy rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế. Nếu người nàng ấy thích không phải là chàng, ta nhất định sẽ dùng toàn lực trợ giúp nàng ấy.
.Nhưng cố tình không như mong muốn. Kỳ thật tất cả mọi chuyện này đều vì ta mà dựng lên, nếu lúc ban đầu khi chúng ta còn chưa xác định mối quan hệ, ta không cách chàng mà đi, chàng cũng sẽ không sớm chiều tương đối với Phi Tuyết, cùng nhau một đường đi vào Trường An, việc này cũng sẽ không có khả năng phát sinh. Nếu lúc ban đầu ta không lừa Phi Tuyết, nàng khả năng sớm sẽ hết hy vọng, là ta cho nàng ấy hy vọng, ta hẳn phải nên phụ trách. Ta phải nghĩ ra một phương pháp xử lí sao cho vẹn toàn cả đôi bên. Nếu ta không đáp ứng, ba người chúng ta cũng sẽ không vui vẻ, đây là khẳng định, nhưng nếu ta đáp ứng…
.Hàn Nghệ giành nói:
.- Ba người chúng ta đồng dạng cũng sẽ không vui vẻ, bởi vì nàng không vui chính là nỗi sợ hãi lớn nhất trong cuộc đời của ta.
.Tiêu Vô Y giảo hoạt cười nói:
.- Đúng là như thế, hai người bọn chàng đều đã đem ta coi như chủ mẫu như vậy thì ta được đến có lẽ sẽ càng nhiều, ta đây sẽ rất vui vẻ. Hơn nữa chàng cũng biết đó, bằng hữu của ta kỳ thật không nhiều lắm, nếu tính toán kĩ ra thì cũng chỉ có Thôi đại tỷ và Nguyên Mẫu Đơn trước kia mà thôi. Tuy nhiên bây giờ lại tăng thêm Phi Tuyết, ta rất thích nàng ấy. Về sau, chàng sẽ chỉ càng ngày càng bận rộn, ta đây ở nhà một mình cũng sẽ cảm thấy phi thường cô đơn, nếu như có Phi Tuyết ở cùng ta, ta thấy cũng không tệ lắm. Đương nhiên, chủ yếu nhất là tính tình Phi Tuyết đơn thuần, không có chút tâm cơ nào. Không giống cái loại nữ nhân như tộc tỷ Tiêu Thục Phi của ta cùng với Võ Chiêu nghi, cho nên ta cho rằng cho dù nàng có vào nhà của chúng ta, hai bọn ta cũng sẽ có thể chung sống hoà bình. Ta đáp ứng không phải hoàn toàn là vì chàng, mà cũng đồng dạng vì chính bản thân ta, vì gia đình này của chúng ta.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, có vẻ như hắn vẫn còn đang vô cùng do dự. Tại vấn đề này, hiển nhiên hắn phải vô cùng cẩn thận, bởi vì nó liên quan đến thứ quan trọng nhất trong tính mệnh của hắn. Việc buôn bán của hắn thất bại, công việc trên con đường làm quan của hắn thật bại, nhưng chuyện ấy hắn đều có thể nhận, dù sao từ lúc còn nhỏ hắn đã trải qua vô số lần thất bại. Phải nói thất bại bất luận thứ gì hắn cũng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng chỉ có gia đình tan nát sẽ làm cho hắn không biết bản thân mình còn có thể làm lại một lần hay không. Tại phương diện này, năng lực thừa nhận của tâm lí hắn vô cùng bạc nhược, nói không chừng hắn đều có thể bước tới nước phải tự sát.
.Bởi vì ở hậu thế mà nói, nếu hai nữ chung một ông chồng nhất định phải gặp hết thảy những chuyện này, họ rất khó sống chung hòa bình với nhau. Nếu ngươi muốn hắn lên giường với hai nữ nhân, hắn có thể thong dong đối mặt, nhưng nếu ngươi muốn hắn kết hôn với hai người, chuyện đó thật sự là hắn không nghĩ là mình có thể đủ sức xử lí tốt. Bởi vì nói một cách nghiêm khắc thì Tiêu Vô Y là người bạn gái đầu tiên của hắn.
.Tiêu Vô Y thấy hắn vẫn luôn vô cùng do dự, trong lòng nàng cảm động không thôi, nàng nói:
.- Ta không phải đang thương lượng với chàng, ta chỉ là đang báo cho chàng biết mà thôi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Cho ta biết?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chẳng lẽ chàng nghĩ rằng ta đang trưng cầu sự đồng ý của chàng hay sao?
.- Chẳng lẽ không đúng sao?
.- Đương nhiên không phải.
.Tiêu Vô Y cực kỳ hống hách nói:
.- Không quy củ thì không ra gì, nếu cái nhà này chàng nói tính, lời ta nói cũng được tính như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện cãi vã. Vì để tránh cho những chuyện như thế phát sinh, chúng ta liền quy trách nhiệm thật rõ ràng. Trước đó chàng có nói, ta có thể tận tình chủ nội, tiếp nhận Dương Phi Tuyết cũng không phải là công sự, mà là gia sự, như vậy đương nhiên phải là ta làm chủ, chàng nhất định phải phục tùng, cho dù mấy ngày tới Dương Phi Tuyết tới nhà của chúng ta, nàng ấy cũng nhất định phải phục tùng.
.Hàn Nghệ có chút hơi sợ nói:
.- Ta như thế nào cảm thấy, đây là một phần khế ước chủ tớ mới vậy?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Này có cái gì không tốt sao? Đã nói Trường An Thất Tử, lúc trước bọn họ ở dưới sự quản giáo của ta nhưng rất đoàn kết, trợ giúp lẫn nhau, cộng đồng tiến thoái, đó cũng là lúc tình cảm giữ bọn họ tốt nhât, danh tiếng của bọn họ cũng bắt đầu vang xa từ khi ấy. Nhưng từ sau khi khế ước chủ tớ đến kỳ hạn, bọn họ liền lập tức biến thành một đống cát vụn, không có thành tựu, ôi là ta hại bọn họ.
.Bọn họ đoàn kết vậy không phải là vì đối phó nàng sao? Hàn Nghệ nghe được trợn mắt nhìn thẳng.
.Sau một phen đau đớn xót xa, Tiêu Vô Y lại nói:
.- Đương nhiên, về mặt đại sự đều do chàng làm chủ, ta cũng chưa bao giờ quấy nhiễu không cho chàng làm một chuyện gì cả. Mặc kệ chàng muốn làm cái gì, ta đều ủng hộ chàng. Vậy tại sao chàng không thể ủng hộ ta nhưng ta đã ủng hộ chàng vậy?
.Kỳ thật nàng nói cũng không sai, trong cái nhà này phải có một người nói nhất ngôn cửu đỉnh, nếu theo đuổi chủ nghĩa dân chủ, kia phỏng chừng sẽ cãi nhau mỗi ngày mất, sớm hay muốn cũng sẽ tan vỡ. Hàn Nghệ âm thầm suy nghĩ nửa ngày, hắn nói:
.- Nàng không cần nói việc này nàng gật đầu là có thể được, cho dù ba người chúng ta đều đáp ứng, Dương gia cũng không có khả năng sẽ đáp ứng.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Dương gia sẽ đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận