Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 909.1: Thần tàiu

.Hôm nay Võ Mị Nương nhất định phải tới đây, nếu nàng ta không tới thì lần đại hội này sẽ thiếu chút đáng tin. Đương nhiên, đây cũng là bước đầu tiên giúp Võ Mị Nương bước ra từ hoàng cung.
.Nhưng Hàn Nghệ thật sự không ngờ, sớm thế này mà Võ Mị Nương đã tới rồi, nếu lúc này đã bắt đầu đại hội thì còn rất sớm a.
.Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y vừa mới ra tới ngoài phòng, đã thấy đoàn người đi từ bên ngoài vào, có một vị thiếu phụ thịnh khí hoa lệ được mọi người tiền hô hậu ủng đi tới, không phải Võ Mị Nương thì là ai.
.Võ Mị Nương ở cữ xong, nhìn qua tinh thần hơn rất nhiều, hơn nữa không biết có phải do sinh con hay không, làn da của nàng lộ vẻ trắng hồng, giống như làn da thiếu nữ, hơn nữa dáng người nàng trông càng thêm đẫy đà.
.Hàn Nghệ rốt cuộc hiểu được vì sao trong lịch sử Võ Mị Nương có thể trường thịnh không suy rồi, mỹ mạo vẫn luôn là vũ khí hàng đầu của nữ nhân, nhất là ở một xã hội nam quyền, nữ nhân cho dù thông minh đến mấy, mà không có mỹ mạo thì cũng không tốt.
.- Vi thần Hàn Nghệ tham kiến hoàng hậu.
.- Tiêu thị tham kiến hoàng hậu.
.Võ Mị Nương nghe được chữ Tiêu thị, lông mày hơi nhíu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã cười nói: - Miễn lễ!
.Đợi khi Tiêu Vô Y vừa mới đứng dậy, Võ Mị Nương đã cực kỳ tự nhiên lôi kéo tay nàng, cười nói: - Vân Thành, ngươi đừng có hô hoàng hậu này hoàng hậu kia mãi, quá xa lạ, ngươi cứ gọi ta là cữu mẫu đi!
.Tiêu Vô Y gật đầu cười gọi:
.- Cữu mẫu!
.Hàn Nghệ nhìn đến Tiêu Vô Y biết điều như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn hoàn toàn sờ không rõ lộ số của Tiêu Vô Y, bởi vậy luôn cảm giác bên người mang theo một quả bom hẹn giờ, có trời mới biết lúc nào nó sẽ nổ.
.- Tốt tốt tốt! Võ Mị Nương cười khanh khách vài tiếng, phải biết trong lòng nàng cũng rất không yên đấy, nàng cũng từng nghe ngóng được sự tích hào quang của Tiêu Vô Y, ngay cả Lý Trị cũng không làm gì được, nhưng Hàn Nghệ là người tài đắc lực nhất của nàng, hơn nữa Tiêu gia còn chủ động thể hiện thiện ý, nàng cũng muốn mượn cơ hội này, làm dịu đi không khí khẩn trương với Tiêu gia, nàng còn tán dương liếc nhìn Hàn Nghệ, nói như này, coi như quản giáo không sai.
.Hàn Nghệ thật sự là thụ sủng nhược kinh, hắn căn bản không có quản giáo gì, không bị quản giáo cũng đã là may mắn rồi.
.Võ Mị Nương lại nói với Tiêu Vô Y: - Vân Thành, cữu cữu ngươi cũng không ít nhắc tới ngươi, nói ngươi còn chưa vào cung vấn an người một chút, có chút ý kiến với ngươi đấy.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nhẹ: - Cữu mẫu, người đừng có bị cữu cữu lừa.
.Trời ạ! Vô Y vẫn là Vô Y kia a! Một trái tim của Hàn Nghệ đều dâng lên tới cổ rồi, nàng nói vậy không phải là đang châm ngòi tình cảm giữa hoàng đế và hoàng hậu sao, nói vậy thì rơi bao nhiêu đầu cho đủ a!
.Võ Mị Nương sửng sốt hỏi: - Chỉ giáo cho?
.Tiêu Vô Y bĩu môi nói: - Vân Thành cùng cữu cữu cũng coi như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ta còn không biết rõ ngài ấy sao, ngài ấy thích nhất nhìn ta bị chê cười, ngài ấy muốn cho ta vào cung, đích thị là muốn chê cười ta một trận, ta mới không bị lừa đâu, kiên quyết không vào cung. Nói xong ánh mắt nàng liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cảm thấy đặc biệt vô tội.
.Võ Mị Nương lập tức ngẩn người, lập tức cười khanh khách, vừa cười vừa nói: - Yên tâm, nếu ngài ấy dám giễu cợt ngươi, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
.Trong dăm ba câu nói giỡn này, quan hệ giữa hai người giống như thân cận không ít.
.Có thể thấy được Tiêu Vô Y cũng không phải người ngốc nghếch gì, đây chính là chỗ hấp dẫn của nàng, nàng sáng suốt một cách tinh quái, làm nhiều việc ác, nhưng những người hiểu biết nàng cũng không để ý, bởi vì điểm xuất phát của nàng luôn luôn là tốt.
.Kỳ thật đối với việc Võ Mị Nương cướp lấy hậu vị, Tiêu Vô Y vẫn chưa có mâu thuẫn tâm lý quá tốt, bởi vì nàng cảm thấy Võ Mị Nương dựa vào bản lĩnh của chính mình ngồi lên hậu vị, đó là do nàng ta có bản lĩnh, chỉ có điều nàng làm người trọng tình trọng nghĩa, tuy rằng giữa nàng cùng Tiêu Thục Phi không có cảm tình gì, nhưng dù sao cũng là tộc tỷ của nàng, nàng cảm thấy làm vậy khá vô tình vô nghĩa, nếu không phải có lời nói của Hàn Nghệ, thì hiện tại nàng nhất quyết sẽ không tới nơi này.
.Nhưng không nói đến chuyện khác, thì tính cách của nàng còn rất giống Võ Mị Nương đấy, đều là loại nữ nhân không sợ trời không sợ đất, càng tán gẫu càng hăng say, giống như là có loại xúc động hận gặp muộn vậy.
.Mà Hàn Nghệ đã bị gạt sang bên, trơ mắt nhìn các nàng tán gẫu.
.Cũng may Tiêu Vô Y cũng không phải muốn kết nghĩa kim lan cùng Võ Mị Nương, tuy nói tính cách hai người có chút tương giao, nhưng trong lòng Tiêu Vô Y cực kỳ rõ ràng, Võ Mị Nương là nữ nhân không tầm thường, không thể thâm giao được, vì thế tán gẫu trong chốc lát, nàng liền mượn cớ muốn chiêu đãi khách nhân, đứng dậy đi ra ngoài, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, đó là bỏ đi lòng nghi ngờ của Võ Mị Nương với Tiêu gia.
.Võ Mị Nương đến sớm như vậy, đương nhiên cũng không phải vì nói chuyện phiếm cùng Tiêu Vô Y, nàng uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, cười nói: - Hàn Nghệ.
.- Có vi thần.
.- Không nói gạt ngươi, trước đó, ta nghe nói rất nhiều chuyện về thê tử của ngươi, nhưng hôm nay mới trông thấy, cũng không giống như những gì đồn đãi a. Võ Mị Nương cười dài nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nội tử tâm địa thiện lương, chỉ là tính cách có chút tự chủ, không thích bị người khác bài bố, trước kia nội tử gây ra nhiều chuyện như vậy, hơn phân nửa cũng đều là bởi vì chuyện lập gia đình.
.Võ Mị Nương gật đầu, trong lòng cũng cực kỳ lý giải.
.Hàn Nghệ thật cẩn thận hỏi: - Hoàng hậu, bệ hạ chưa có tới sao?
.Võ Mị Nương lườm hắn một cái: - Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta sao, thiệp mời ngươi cũng không đưa, bệ hạ có thể không biết xấu hổ tới sao? Bệ hạ vừa rồi còn mắng ngươi qua cầu rút ván đấy.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Chẳng qua là vi thần cảm thấy, nếu bệ hạ tới, thì tính chất của chuyện này sẽ bị thay đổi, làm cho người ta có loại cảm giác cáo mượn oai hùm thôi.
.- Điều này bệ hạ cũng hiểu, cho nên cũng không trách ngươi. Võ Mị Nương gật đầu, đột nhiên nói: - Nghe nói ngươi tốn không ít công sức trong chuyện khoa cử.
.Hàn Nghệ gật đầu, hơi hơi trầm ngâm nói: - Ý nghĩa của khoa cử với hàn môn không cần nói cũng biết, hơn nữa thần cho rằng ý nghĩa của nó với hoàng hậu cũng khá là quan trọng.
.Võ Mị Nương ồ một tiếng:
.- Ngươi hãy nói nghe xem.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ nói: - Nói một câu khó mà hết được, tuy nói nội cung tách biệt với ngoại đình, trên chế độ là không cho phép hai bên có thư từ qua lại, nhưng các triều đại từ trước thay đổi hoàng hậu, kỳ thật đều không tách rời khỏi sự ủng hộ của ngoại đình, cho dù là Trưởng Tôn hoàng hậu hay Độc Cô hoàng hậu cũng đều có đại gia tộc duy trì ở sau lưng. Hoàng hậu tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
.Võ Mị Nương nhẹ nhàng gõ trán hai cái, nhưng vẫn chưa lên tiếng.
.Mộng Nhi các nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nói gì mới được, các nàng đương nhiên hướng về Cố Khuynh Thành, nhưng điều đó không có nghĩa là các nàng dám chống đối lại Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y coi như đó là tiếng muỗi kêu, lại nói với Lưu Nga: - Lưu tỷ --- !
.Một tiếng Lưu tỷ này làm cho Lưu Nga suýt thì quỳ xuống, vội nói: - Không dám, không dám!
.- Không sao!
.Tiêu Vô Y cười nói: - Phu quân ta gọi ngươi như vậy, ta tất nhiên là xuất giá tòng phu. Đợi chút sẽ có rất nhiều nữ khách quý đến, ngươi cùng Bọn Mộng Nhi, Mộng Dao cùng Mộng Tư đi cùng ta ra nghênh đón.
.Lưu Nga vội đáp: - Vâng.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Cửa chính bên kia đã phái người chưa?
.- Trà Ngũ sẽ nghênh đón ở cửa chính.
.Lưu Nga hồi đáp.
.Tiêu Vô Y lại hỏi Hàn Nghệ: - Phu quân, chàng không tự mình tiếp đón sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
.- Điều này cũng đúng.
.Tiêu Vô Y gật đầu, nói: - Trước cứ như vậy đi, các ngươi đi xuống chuẩn bị trước một chút.
.Lưu Nga, cùng bọn Mộng Nhi như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
.Hùng Đệ lại dùng đôi mắt chờ mong hỏi: - Đại tỷ tỷ, ta đây làm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Đệ phải chuẩn bị tốt công khóa trong thời gian này, đợi chút ta sẽ đến kiểm tra đấy.
.Hùng Đệ nháy đôi mắt nhỏ, vụng trộm nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Công khóa các thứ thì miễn đi, gần đây Tiểu Mập còn phải diễn Khổng Tử, lại phải bán bánh bao, thật sự rất cực khổ, nhưng mà nhóc béo này đơn thuần lắm, mỗi ngày đều lẩm bẩm công khóa nàng bố trí cho nó, nửa đêm vẫn còn đọc sách, ta thật sự là không đành lòng, nên cũng không cho đệ ấy học bài.
.Lúc này đến lượt Hùng Đệ cảm động muốn khóc.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hùng Đệ:
.- Thế sao?
.Hùng Đệ liên tục gật đầu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy thì lần này tạm bỏ qua, nhưng nhất định không thể chậm trễ công khóa đấy.
.- Ta biết mà.
.Hùng Đệ chu môi gật đầu.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tiểu Mập, đệ đi xuống trước đi, ta còn có một số việc muốn trao đổi với đại tỷ tỷ của đệ.
.- Ồ, đại ca, đại tỷ tỷ, các ngươi cứ nói từ từ, ta không cùng các ngươi nữa.
.Hùng Đệ ngốc, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng: - Tiểu Mập này thật sự là không biết cố gắng, không chút nào lĩnh hội được lòng khổ tâm của ta.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Khổ tâm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng làm đại ca kiểu gì đấy, chuyện chung thân đại sự của Tiểu Mập chàng cũng không thèm quan tâm thế sao.
.Hàn Nghệ không hiểu ra sao hỏi: - Chung thân đại sự?
.Tiêu Vô Y vội vàng nói: - Chính là chuyện của Tiểu Mập và Oánh Oánh nha, Thôi gia là dòng dõi thư hương, mà xuất thân của Tiểu Mập kém như vậy, nếu như không có tài học, thì sao Thôi gia người ta có thể đáp ứng được.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Được rồi, được rồi, việc này để cho Tiểu Mập tự làm chủ đi.
.- Tiểu Mập vô cùng đơn thuần, đệ ấy thì biết gì chứ.
.- Nàng xem lại nàng kìa.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nàng vừa phản đối chuyện tuân theo lệnh của cha mẹ, nhưng chuyện nàng làm, cũng khác gì lệnh cha mẹ chứ.
.- Đương nhiên là có khác nhau rồi, Tiểu Mập thích Oánh Oánh, mà Oánh Oánh cũng thích Tiểu Mập, nếu như bọn họ không thích nhau, thì ta cũng sẽ không tốn tâm tư này. Tiêu Vô Y dùng lý lẽ cãi lại.
.Hàn Nghệ dị thường nghiêm túc nói: - Chuyện của Tiểu Mập, ta sẽ để ý, nàng đừng can thiệp lung tung.
.- Ta lung tung ----!
.Tiêu Vô Y trợn tròn mắt phượng, nhưng lại nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Hàn Nghệ, nàng biết rõ tính cách của Hàn Nghệ, lúc hi hi ha ha, thì kệ ngươi nói như thế nào cũng được, nhưng lúc hắn nghiêm túc, việc này chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội thương lượng nàng, nàng đổi giọng điệu: - Tiểu Mập cũng là đệ đệ của ta, nếu về sau nó sống không tốt, thì ta sẽ chỉ hỏi chàng thôi.
.Hàn Nghệ trợn mắt nói: - Nàng cứ dạy dỗ Tiêu Hiểu cho tốt rồi nói sau.
.Tiêu Vô Y vừa nghe đại danh của Tiêu Hiểu, suýt thì cắn phải đầu lưỡi, đầy mặt đỏ bừng, run miệng hỏi: - Tiêu --- Tiêu Hiểu thì sao nào? Tiêu Hiểu rất tốt nha, không phải chàng cũng thường xuyên khen đệ ấy biểu hiện vô cùng ưu tú ở trại huấn luyện sao?
.Đó là lời ta dỗ cho nàng vui vẻ đấy thôi. Hàn Nghệ cũng biết Tiêu Hiểu là vết thương lớn thứ hai trong lòng Tiêu Vô Y, vết thương lớn nhất chính là Thôi đại tỷ, nên cũng không muốn tiếp tục đâm vào vết thương trong lòng nàng, bèn nói: - Việc này chúng ta tìm chút thời gian bàn bạc cẩn thận. Trước tiên nói một chút về chuyện bây giờ, vừa rồi nàng làm gì đó, Cố Khuynh Thành cũng là một nữ tử đáng thương, nàng cứ phải gây khó dễ cho cô ta sao.
.- Ta gây khó dễ cho cô ta khi nào, rõ ràng chính là cô ta gây khó dễ với ta. Tuy vậy chàng cũng quá coi thường ta rồi, sao ta có thể chấp nhặt với cô ta được. Tiêu Vô Y rất là ngạo kiều nói.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy thì vừa rồi nàng làm gì đó?
.- Lớn tiếng dọa người!
.Tiêu Vô Y hơi hơi hí mắt nói.
.- Lớn tiếng dọa người?
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, lập tức hoang mang hỏi: - Là sao?
.Con mắt Tiêu Vô Y đảo quanh một cái, nhỏ giọng nói: - Đợi chút nữa không phải Nguyên Mẫu Đơn cũng tới sao, ta phải cho nàng ta thấy ta mới là chủ mẫu.
.Mẹ kiếp! Nữ nhân này nghĩ đến cũng thật lâu dài, công lực bố cục có vẻ tăng lên a! Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Không đến mức thế đi!
.- Như thế nào không đến mức!
.Tiêu Vô Y nói với vẻ mặt nghiêm túc: - Nguyên Mẫu Đơn chính là uy hiếp lớn nhất của ta, nếu chưa diệt trừ --- !
.- A?
.Hàn Nghệ hoảng sợ nhìn nàng.
.Tiêu Vô Y vội sửa lời nói: - Nếu không hàng phục, tương lai tất sẽ khiến cho hậu hoạn vô cùng.
.Muốn làm lớn thế sao! Hàn Nghệ chuyển tròng mắt, ta yêu nàng như vậy, mặc kệ nàng làm gì, ta đều sẽ tha thứ nàng, mà Nguyên Mẫu Đơn cũng là một nữ nhân cực kỳ cường thế, lần này hai tay khó địch lại bốn tay, tương lai của ta sẽ trải qua cuộc sống vợ quản nghiêm a, không được, ta không thể để cho loại tình huống này phát triển tiếp, lực lượng của Mẫu Đơn ngang với nàng ấy, nếu Mẫu Đơn có thể đứng ra, có địa vị ngang nhau với nàng, thì ta đây sẽ trở thành người điều hòa duy nhất, vậy thì các nàng ấy sẽ phải cầu cạnh ta, vậy thì ta mới có thể phấn chấn phu cương được.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ rủ mắt, không khỏi cẩn thận nhỏ giọng hỏi: - Hàn Nghệ, chàng đang suy nghĩ gì?
.Hành động của Hàn Nghệ cũng không phải dùng để bày cho đẹp, hắn nói: - Ta không nghĩ gì cả, ta lựa chọn trầm mặc.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Chẳng lẽ chàng không có ý định ủng hộ ta sao?
.- Ta được nhiên ủng hộ nàng. Hàn Nghệ nói: - Nhưng nếu nàng vẫn muốn phân thắng bại cùng Mẫu Đơn, nếu ta giúp nàng, thì cũng phải là thắng không đẹp sao, ta đây không phải sợ làm tổn hại uy danh của nàng sao.
.Tiêu Vô Y gật đầu nói: - Điều này cũng đúng, sao ta có thể thua nàng ta được.
.- Ta chính là nghĩ như vậy đấy. Hàn Nghệ liên tục gật đầu.
.Chợt nghe được bên ngoài hô to một tiếng: - Hoàng hậu giá lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận