Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 916.2: Xa hoa được mượn tới

.Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, phu xe kia bỗng nhiên một tay giữ chặt Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lúc này mới đứng vững, khẩn trương vỗ ngực một cái, cảm kích hướng tới phu xe nói: - Đại thúc, thật sự rất cảm tạ.
.Phu xe kia cười ha hả nói: - Cô gia không có việc gì là được rồi.
.- Không có việc gì! Không có việc gì!
.Hàn Nghệ cười, tiến vào bên trong xe ngựa.
.Ánh mắt Nguyên Mẫu Đơn thoáng nhìn rất nhanh, mấp máy môi, nhưng khóe miệng thì vẫn vụng trộm tràn ra một chút ý cười.
.Không ngờ thấy chết mà không cứu. Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, rất cao ngạo lạnh lùng ngồi ở đối diện Nguyên Mẫu Đơn, hướng tới bên ngoài nói: - Đại thúc, đi xưởng rượu bên kia.
.- Được!
.Còn chưa dứt lời, xe ngựa liền băt đâu chậm rãi chuyên đông.
.Hàn Nghệ thuận thế hai chân giẫm xuống một cái, đối diện lập tức bay tới một cước.
.- Oa!
.Hàn Nghệ nhìn thấy ủng da ống dài trước mặt mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, nói: - May mắn ta chỉ là cố ý làm dáng một chút, nếu ta làm thật sự, chắc ta sẽ bị nàng đá ra xe đi. Mẫu đơn, nàng như thế cũng quá độc đi à nha?
.Nhưng ánh mắt thì vẫn bắn phá ở trên chiếc chân dài, nghĩ thầm rằng, ai ôi! !! ! hai chân này thật đúng là gợi cảm, hoàn mỹ, quá hoàn mỹ. Không kìm lòng nổi giơ tay đi sờ.
.Nguyên Mẫu Đơn sợ tới mức vội vàng rút chân về, nhưng ngay trong nháy mắt này, Hàn Nghệ đã đi sang ngồi, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, ha hả nói: - Ta đã nói nàng chạy không khỏi lòng bàn tay của ta rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn giãy dụa, nhỏ giọng nói: - Mau buông ta ra.
.Hàn Nghệ hung hăng uy hiếp nói: - Nàng còn dám lộn xộn, cẩn thận ta hôn nàng đó.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc này sợ tới mức không dám lần nữa giãy dụa, nghiêng mắt thoáng nhìn, cảnh cáo nói: - Nếu như chàng còn dám xằng bậy, ta liền !
.- Lấy thân báo đáp! Hàn Nghệ vội vàng nói.
."Phì!"
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.- Được được, ôm một cái, không làm gì khác. Hàn Nghệ bĩu môi, giống như người bị chiếm tiện nghi chính là hắn, ảo não nói: - Đêm đó làm sao lại không trêu ghẹo ra một tên tiểu tử chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa nghe vậy, lập tức hai má nóng lên: - Chàng!
.- Không nói, không nói!
.Hàn Nghệ nói: - Nàng chớ tức giận mà hại thân thể.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng không biết vì sao, khi ở một mình cùng với hắn, lý trí liền không tồn tại nữa, cảm xúc dao động dị thường lớn, tức giận đến hai ngực phập phồng rất nhanh, giống như ba đào sóng biển, khiến cho hai mắt Hàn Nghệ cứ thế đăm đăm nhìn, thị giác từ trên cao nhìn xuống như thế này, thật sự là quá hoàn mỹ.
.Lúc này trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy có chút quái dị, nghiêng mắt thoáng nhìn, thấy ánh mắt thằng nhãi này đang đăm đăm, nhìn lên theo tầm mắt của hắn, làm sao còn không hiểu rõ, khuôn mặt tuyệt mỹ liền hồng thấu, kiều diễm ướt át, tức giận nói: - Chàng nhìn cái gì?
.- Ngực No! Đúng rồi, Mẫu Đơn, Đột Quyết có phải hậu đại của Hung Nô hay không, vấn đề này vẫn làm ta bối rối từ rất lâu rồi. Hàn Nghệ mặt không đổi sắc hỏi.
.Nguyên Mẫu Đơn xì nói: - Hạ lưu!
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói:
.- Hung Nô khá là hạ lưu, thì ta đây sớm đã nghe thấy rồi.
.- Vô sỉ!
.- Hung Nô cũng rất vô sỉ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc này bị đánh bại rồi, ngay cả nói cũng không nói ra miệng.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, khẩn trương mặc niệm thanh tâm chú, nếu còn cứ như thế này, sẽ bị Nguyên Mẫu Đơn bắt lấy nhược điểm mất, hoàn cảnh tốt như vậy, và một nữ nhân gợi cảm, xinh đẹp như vậy ở cùng một chỗ, quân tử cũng sẽ biến thành cầm thú a!
.Không đi bao xa, thì đã tới xưởng rượu.
.Ngay lập tức nghe được từng trận tiếng động đinh đinh đang đang, thanh âm thét to liên tiếp, bên tai không dứt.
.- Này! Mỹ nữ, có phải nằm nghiện rồi hay không, nếu không đêm nay ta lại ngủ cùng nàng.
.Hàn Nghệ cười hì hì nhỏ giọng nói ở bên tai nàng, thuận tiện còn thổi một ngụm nhiệt khí nho nhỏ.
.Nguyên Mẫu Đơn cả người mềm nhũn, bên tai đỏ bừng, phẫn nộ nói:
.- Rõ ràng chính là chàng ôm ta không cho ta đứng dậy.
.Hàn Nghệ dang ra hai tay, rất là vô tội nói: - Không có a!
.- Chàng!
.Nguyên Mẫu Đơn hận không thể quăng một bạt tai qua đó, từng gặp qua vô sỉ rồi, nhưng chưa từng gặp qua vô sỉ đến như vậy, nổi giận đùng đùng xuống xe ngựa, nhưng hết thảy trước mắt, làm cho nàng có chút kinh ngạc, một tòa xưởng rượu được dựng bằng ngói quy mô lớn vừa mới hình thành, hơn trăm người đang ở trên đó đập gõ đánh.
.Hàn Nghệ xuống dưới theo sau, sau đó đem áo choàng phủ lên người Nguyên Mẫu Đơn.
.Vẻ giận dữ của Nguyên Mẫu Đơn đã giảm xuống, nhưng vẫn không thèm để ý đến hắn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Như thế nào? Cho chút ý kiến đi!
.Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng nói: - Chàng thật là có tiền nha, mời đến nhiều người như vậy.
.- Ta có tiền hay không, nàng còn không rõ ràng sao. Nói đến tiền, Hàn Nghệ không khỏi cười khổ một hồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy chàng còn mời nhiều người như vậy?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Ta đã thu nhiều lương thực như vậy, xưởng rượu này xong muộn một ngày, ta phải thiệt bao nhiêu tiền, chút ấy tiền công thì tính là cái gì. Hơn nữa !
.Nói tới đây, hắn dừng một chút.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: - Hơn nữa cái gì?
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Đêm nay cho ta lên giường, ta sẽ nói cho nàng biết.
.- Chàng không nói thì thôi đi.
.Nguyên Mẫu Đơn tức giận hừ một tiếng, người này thật sự là càng ngày càng hạ lưu mà.
.Lại không biết rằng nàng càng thêm mê người.
.Hàn Nghệ cũng không buồn bực, ha hả cười, không lên tiếng, đi lên phía trước đi.
.- Ân công!
.Chợt thấy một người chạy tới chỗ hắn bên này.
.- Tá Vụ!
.Hàn Nghệ vẫy tay.
.Tá Vụ chạy tới trước mặt Hàn Nghệ, đầu tiên là hướng tới Nguyên Mẫu Đơn thi lễ một cái, lại hưng phấn nói với Hàn Nghệ: - Ân công, sao hôm nay ngươi lại tới đây?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đến xem tiến độ một chút. Ai ôi! !!, thật quá nhanh rồi đấy.
.Tá Vụ nói: - Ân công, chỉ với tiền công ngươi trả, những công nhân này lại không liều mạng mà làm, đều không cần giám thị.
.- Vậy là tốt rồi!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Tuy nhiên Tá Vụ này, khí trời càng ngày càng lạnh, liều mạng làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng phải lượng sức mà làm, đừng để cho những công nhân này mệt chết mất, bọn họ là bảo bối của ta nha! Mỗi bữa cơm chẳng những phải cho ăn no, còn phải quản lý tốt, trong thức ăn cho nhiều thịt một chút, ăn thịt mới có khí lực.
.Tá Vụ ngẩn người, nói: - Nhưng Tang Mộc bảo chúng ta bớt chút, nói !
.Ánh mắt của hắn liếc qua Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đó chẳng qua là mấy ngày trước thôi, hiện giờ tiền đã vào vị trí của mình rồi, ngươi buông tay buông chân đi làm.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa nhíu mày ngài, nói: - Cũng chỉ có chàng mới làm như vậy, nhiều tiền hơn nữa, thì cũng không đủ.
.Nàng cảm thấy cách làm như vậy của Hàn Nghệ, quả thực chính là không thể lý giải nổi, đồng thời triển khai nhiều công trình lớn như vậy, hơn nữa đãi ngộ lại tốt như vậy, chưa bao giờ có thương nhân từng làm như vậy cả.
.- Phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận