Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 456.2: Hòa giải

.Nói đoạn, y lại nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương: - Không biết Thái Úy vả Hữu Phó Xạ nhìn sao về chuyện này?
.Mắt Chử Toại Lương trừng lên, đang chuẩn bị nói, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại giành nói trước: - Bẩm bệ hạ, Tiên đế thường nói, lấy đồng làm gương, có thể chỉnh trang áo mũ, lấy xưa làm gương, có thể biết hưng vong, lấy người làm gương, có thể biết được mất. Hai chợ có ưu thế lớn như vậy, lại bại không đường lui, khiến người ta không thể tưởng tượng được, nhưng cũng từ đó có thể thấy, hai chợ còn tồn tại không ít vấn đề, triều đình nên nghĩ cách giải quyết mới phải, chứ không phải so đo công tội. Đương nhiên, tài trí, can đảm của Hàn Ngự Sử cũng khiến người ta bội phục, do vậy lão thần cho rằng Hàn Ngự Sử không chỉ không tội, mà còn có công.
.Lý Trị gật đầu nói: - Thái Úy nói cũng có lý.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ là một lão hồ ly, làm sao không biết Lý Trị vì sao nói thế. Hàn Nghệ là do Lý Trị một tay cất nhắc lên, bây giờ trong lòng nhất định là cực kỳ vui mừng. Y nói như vậy, đơn giản cũng là muốn để những đại thần này khen ngợi Hàn Nghệ, thừa nhận thực lực của Hàn Nghệ, chứng minh lúc trước y hoàn toàn không nhìn lầm người.
.Mà hiện giờ Hàn Nghệ chiếm thượng phong, triều đình lại nhất định phải can thiệp, nói chuyện giúp hai chợ. Nếu Bình Khang Lý tồn tại hợp pháp, vậy thì như vậy là không công bằng đối với Hàn Nghệ. Mấy lời tốt đẹp này, không thể thiếu được.
.Lý Trị lại hỏi:
.- Vậy các vị ái khanh cho rằng chuyện này nên giải quyết thế nào?
.Đới Kế vốn định nói chuyện, nhưng lại bị Cao Lý Hành đưa mắt ngăn lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng ngậm miệng không nói.
.Chử Toại Lương cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng ăn ý, cái đó không cần phải nói, vội vàng nói: - Bệ hạ, chợ Tây vẫn là do triều đình quy hoạch xây dựng, hơn nữa còn gánh vác trọng trách thông thương với các nơi Tây Vực, không thể mất được. Thần cho rằng nên nhanh chóng bảo Hàn Ngự Sử hủy bỏ hợp tác với những thương nhân kia, mọi người duy trì nguyên trạng là được.
.Thật ra mọi người đều có ý này, nhưng Cao Lý Hành là quan viên Hộ Bộ, hai chợ bị làm thành như vậy, bọn họ không tiện mở miệng nói ra. Trưởng Tôn Vô Kỵ thân làm Thái Úy, đã là quyền khuynh triều dã. Nếu ông ta nói như vậy, người khác sẽ nói ông ta bênh vực phe cánh, ỷ lớn hiếp nhỏ. Trước đó ông ta ngăn chặn Chử Toại Lương mở miệng là vì ông ta biết Chử Toại Lương sẽ nói như vậy, cho nên trước tiên nói lời hay, rồi để Chử Toại Lương nói ra mấy câu này.
.Thật ra Lý Trị không phải là không muốn thế, đây là chuyện không còn cách nào khác. Triều đình không thể cho phép chợ Tây chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng y cũng không tiện mở miệng. Ở đây chỉ có Chử Toại Lương thích hợp nhất, dù sao thì ông ta thường làm mấy chuyện đắc tội người này.
.Nhưng Lý Trị cũng không vội bày tỏ thái độ, lại dò hỏi Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi cho rằng thế nào?
.Các ngươi nhiều người như vậy ức hiếp một mình ta, không biết xấu hổ sao. Hàn Nghệ sao lại không biết bọn họ nghĩ gì, có điều không còn cách nào, đây chính là truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ ta, chỉ có đứng về phía triều đình mới có thể có thịt ăn, ngược lại, chết không nghi ngờ gì.
.Có điều, là một người đến từ đời sau, sao có thể không suy nghĩ tới điểm này chứ. Hàn Nghệ hơi bĩu môi, vành mắt đỏ ửng, bởi vì tuổi hắn còn nhỏ, vừa lộ ra vẻ mặt này, thật sự là ta còn thấy đáng thương nha, làm cho đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ đều có chút áy náy khó hiểu, đợi sau khi bày tỏ đủ thái độ rồi, Hàn Nghệ mới nói: - Vi thần chỉ cảm thấy uất ức.
.Chử Toại Lương lập tức nói: - Ta biết làm vậy đối với ngươi mà nói không công bằng, nhưng ngươi thân là mệnh quan triều đình, theo lý nên nghĩ đến đại cục.
.Vậy ngươi bổ sung tổn thất cho ta đi nha! Ta đã ký hợp đồng với mấy người kia rồi, nếu ta nuốt lời, vậy sau này ta còn làm ăn gì nữa chứ. Ngươi thật sự là đứng nói chuyện không đau lưng mà, có bản lĩnh ngươi cũng làm ăn coi, coi ta không lừa ngươi đến mẹ ngươi không nhận ra ngươi nữa sao. Vẻ mặt Hàn Nghệ khó chịu nói: - Hữu Phó Xạ đã hiểu lầm rồi. Hạ quan sở dĩ cảm thấy uất ức, là bởi vì vi thần làm tất cả những chuyện này đều là vì nghĩ cho triều đình, nhưng lại không ai có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của hạ quan.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Nói vậy là sao?
.Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng cùng cảm hoang mang.
.Hàn Nghệ lấy trong lòng ra mấy tấm vé, nói:
.- Đây là danh sách những thương nhân chợ Tây mà thần đạt thành hợp tác trước mắt, xin bệ hạ và các vị nhìn qua.
.Trong lòng Lý Trị cảm thấy hơi kinh ngạc, ngươi lấy cái này cho ta xem làm gì? Nhưng cũng không hỏi nhiều, phất tay, Trương Đức Thắng nhanh chóng lấy một phần dâng lên cho Lý Trị trước, lại đưa cho bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ một phần.
.Mấy người nhìn xem, cũng không nhìn ra trong này có huyền cơ gì.
.Lý Trị hỏi: - Tại sao ngươi lại cho ta xem những thứ này?
.Hàn Nghệ nói: - Không biết bệ hạ và các vị có nhận ra, những thương nhân này đều là những thương nhân nhỏ, ở chợ Tây cũng không danh tiếng gì, thiếu đi bọn họ cũng không ai chú ý đến. Ngoài ra, bọn họ còn có một điểm chung, chính là bọn họ đều không liên quan đến ngành ẩm thực.
.Hai hàng mày của Cao Lý Hành hơi giương lên, hình như hiểu ra cái gì đó.
.Lý Trị lại không hiểu, nói: - Cho dù là vậy, thì thế nào?
.Hàn Nghệ đáp lại: - Vi thần sở dĩ mở rộng quy mô ngõ Bắc, lao lực trăm cay nghìn đắng, mời những người này từ chợ Tây qua, trên thực tế là vì dọn chỗ cho chợ đêm.
.Cao Lý Hành bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là vậy, khó trách hắn dám không kiêng nể gì mở rộng quy mô, hơn nữa còn chiêu người từ hai chợ qua.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Dọn chỗ cho chợ đêm?
.Hàn Nghệ nói: - Không sai, mong muốn ban đầu khi thành lập chợ đêm là vì giúp cho những dân chúng nghèo khổ có kế sinh nhai, vậy thì thế tất phải thêm người mới vào, nhưng bây giờ hai chợ đều đã bão hòa rồi, nếu không dọn ra những chỗ trống này, vậy thì những thương nhân mới cũng không vào được.
.Đới Kế vội nói: - Nhưng chuyện này trước đó đã nói rồi mà, dựng một số lều ở bên ngoài.
.- Nhưng đây tuyệt đối không phải kế lâu dài.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Hơn nữa, bố cục trước mắt của chợ Tây cũng không thích hợp cho chợ đêm, bởi vì chợ đêm chủ yếu là dựa vào hàng ẩm thực và tửu lâu chống đỡ, rất ít người chọn ra ngoài mua cái gì đó vào buổi tối, nhưng do dân chúng Đại Đường chúng ta có thói quen ở nhà ban đêm, hơn nữa còn có sự tồn tại của lệnh cấm đi lại ban đêm, cho dù dân chúng chịu đến tửu lâu ăn, vậy cũng chỉ đến vào buổi trưa, do vậy tửu lâu, quán rượu của hai chợ khá ít, vì thế lợi nhuận không cao, còn không bằng bán gạo kiếm tiền.
.- Nhưng nếu bỏ chế độ cấm đi lại ban đêm, vậy thì có thêm bữa đêm, hai bữa ăn đêm cũng tức là lợi nhuận gấp ba, vậy thì ngành ẩm thực nhất định sẽ phát triển, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền hơn rất nhiều ngành nghề. Những thương nhân mà ta chiêu đến ngõ Bắc hiện nay đều là những thương nhân bình thường trong các ngành nghề, bọn họ đi hay ở, thực ra đối với hai chợ mà nói hoàn toàn không quan trọng. Nhưng nếu cải tạo cửa tiệm của bọn họ thành quán rượu, tửu lâu, vậy thì cùng là một miếng đất, giá trị tạo ra lại sẽ tăng lên nhiều hơn. Mà hai chợ cũng sẽ thu hút được không ít khách nhân đến nhờ vào sự tồn tại của những tửu lâu, quán rượu này. Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là có thể giúp cho không ít dân chúng mưu cầu sinh kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận