Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

ChưChương 717: Khó trái ý trời

.Quyền lực chẳng qua chỉ là một chiếc áo khoác vô vùng đẹp đẽ, khi ngươi cởi bỏ nó ra, thứ bọc bên trong nhất định là một bộ xương khô thối hoắc, trên đời bẩn nhất thối nhất cũng chỉ như thế này thôi.
.Từ xưa đến nay đều là như thế.
.Cho dù ngươi bạch bích không tỳ vết, một thân trong sạch, nhưng nếu muốn đến gần nó, nhất định cũng dính mùi hôi thối trên người.
.Không ai có thể ngoại lệ.
.Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y ở trên Cô Phong quấn quýt ba ngày mới lưu luyến xuống núi.
.Về đến Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ ở lại một ngày, thấy tất cả đều bình thường, trong lòng khó tránh khỏi có chút nhớ đến Dương Phi Tuyết, một thiếu nữ hoa niên như nụ hoa chớm nở, mà lại muốn chặt đứt hồng trần vì hắn, thực sự là tội ác tày trời. Thật ra hắn sớm đã muốn đi gặp Dương Phi Tuyết rồi, chỉ là trong lời nói dối của Tiêu Vô Y, hắn thực sự cũng không biết nên nói thế nào mới được, quan trọng là hắn cũng không muốn lừa gạt Dương Phi Tuyết.
.Hiện giờ Dương Phi Tuyết đã biết chân tướng, mặc kệ như thế nào, Hàn Nghệ quyết định phải đi gặp nàng ta.
.Sáng sớm hôm sau, Hàn Nghệ liền đi về hướng Hồng Ân Tự ở Bách Tùng Sơn phía đông thành.
.Hồng Ân Tự tọa lạc ở lưng chừng núi, trên có thương tùng thúy bách, dưới có yên thủy minh mị, khung cảnh thanh u, mặc dù chùa chiền quy mô không lớn, nhưng vì hiện giờ Phật giáo thịnh hành, người đi lại trên đường cũng nườm nượp không dứt, nhưng cũng không thể nói là nhiều tín đồ, chỉ có thể nói gặp được nhiều người khó khăn.
.Hàn Nghệ đi đến trước cửa chùa, nhưng lại dừng bước, thầm nghĩ ta nên tuân theo phong cách lãng tử tình hoài, lén lén lút lút tìm Dương Phi Tuyết, hay là tuân theo lễ giáo hiện giờ, đi gặp Dương lão phu nhân trước.
.Đang lúc hắn do dự, một tiểu sa di đi đến, thi lễ nói: - Xin hỏi vị thí chủ này chắc là hoàng gia đặc phái sứ.
.Hàn Nghệ thấy tiểu sa di này rất lạ mặt, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, nói:
.- Đúng vậy!
.Tiểu sa di lại thi lễ lần nữa, nói: - Tiểu tăng phụng mệnh của Dương lão phu nhân, ở đây đợi hoàng gia đặc phái sứ.
.Gừng càng già càng cay a! Như vậy cũng tốt! Không cần phải rối rắm rồi, dù sao đều phải gặp. Hàn Nghệ cười nói: - Dương lão phu nhân đúng là Bồ Tát sống chuyển thế, lại đoán được hôm nay ta đến đây.
.Tiểu sa di nói: - Đặc phái sứ khen lầm rồi, mấy ngày nay tiểu tăng vẫn luôn đợi ở đây.
.- Vậy đúng là đã khiến ngươi đợi lâu rồi.
.Hàn Nghệ cười.
.Tiểu sa di nói: - Đặc phái sứ mời bên này.
.Hàn Nghệ đi theo y vào bên trong chùa, thuận miệng hỏi: - Dương lão phu nhân thường xuyên đến quý tự tụng kinh niệm phật sao?
.Tiểu sa di gật đầu nói: - Lão phu nhân có thời gian là đến tiểu tự, thật ra ngôi chùa này vốn là Dương lão phu nhân quyên tặng cho chúng ta.
.Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, quý tộc đúng là quý tộc, không nói nhiều lời đã quyên chùa, trong lòng cũng thầm thấy may, không có đi đường lãng tử, quỷ mới biết ở đây có bao nhiêu tai mắt. Lại quan sát ngôi chùa này, thầm nghĩ, so với việc làm nhiều chùa chiền như vậy, còn không bằng làm vài học viện, để cho thêm nhiều trẻ con có thể học hành, dù sao thì Phật Tổ cũng không thể bảo vệ triều Đường thiên thu vạn thế, nhưng thế hệ sau thì có thể.
.Bởi vì triều Đường Phật giáo thịnh hành, rất nhiều quan to hiển quý quyên tặng dinh thự của mình để xây lại thành chùa miếu, thế cho nên trong ngoài thành Trường An có rất nhiều chùa miếu. Vì sao Nhật Bản chùa miếu nhiều như vậy, đó chính là học tập theo triều Đường.
.Hàn Nghệ đi theo tiểu sa di đến trước một gian sương phòng ở phía sau, tiểu sa di kia bảo Hàn Nghệ đợi trước, sau đó đi đến trước cửa, nhỏ giọng nói:
.- Lão phu nhân, đặc phái sứ đến rồi.
.Qua một lát, một nha hoàn mở cửa ra, cô ta liếc nhìn Hàn Nghệ, sau đó vội vàng đi ra, thi lễ nói: - Đặc phái sứ, lão phu nhân mời ngài vào.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ đi vào trong phòng, bên trong ánh sáng hết sức yếu, chỉ ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm, nói thật, Hàn Nghệ không thích kiểu không gian này lắm, hắn chỉ là kẻ lừa đảo, không phải là kẻ buôn ma túy, không thể lộ mặt ra ngoài. Trong phòng bài trí hết sức đơn giản, chính giữa phòng là một bức tượng quan âm bằng sứ, dưới tượng quan âm đặt một miếng đệm quỳ màu đỏ, còn hai bên miếng đệm đặt một bàn trà và hai cái ghế, một vị lão phụ đồng nhan hạc đang ngồi trên một trong hai cái ghế, thân mạc áo tu hành màu xám, khuôn mặt hiền từ, nhìn hắn mỉm cười, tay cầm một chuỗi phật châu, tư thế phiêu nhiên xuất thế.
.- Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Dương lão phu nhân.
.Hàn Nghệ khẩn trương tiến lên, thi lễ một cái.
.Dương lão phu nhân cười gật gật đầu, nói: - Cuối cùng ngươi vẫn đến.
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, nói: - Không phải Dương lão phu nhân đoán được tiểu tử nhất định sẽ đến sao.
.- Lão thân chỉ tụng kinh niệm Phật, cũng không phải giang hồ thuật sĩ, làm sao đoán được.
.Dương lão phu nhân bật cười ha ha hai tiếng, nói: - Chỉ là lão thân cảm thấy có thể ngươi sẽ đến, nhưng lão thân muốn gặp ngươi trước, vì vậy đã an bài tiểu hòa thượng kia đợi ở ngoài cửa.
.Hàn Nghệ nói: - Thì ra là thế.
.Dương lão phu nhân nhìn hắn một cái, cười nói: - Ngươi đến tìm Phi Tuyết đúng không.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Ta nghe nói hình như gần đây Dương cô nương gặp phải một chút phiền toái, vì vậy nên đến thăm.
.Dương lão phu nhân cười ha ha nói: - Chỉ sợ ngươi đến rồi sẽ càng thêm phiền toái.
.Hàn Nghệ nói: - Lão phu nhân nói đúng, nhưng chuyện này cũng có chút quan hệ với ta, ta cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ đối với chuyện này.
.Dương lão phu nhân đột nhiên thở dài, nói: - Hàn Nghệ, ngươi nói lão thân đối đãi với ngươi như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Lão phu nhân vẫn luôn đối đãi với ta vô cùng tốt, Hàn Nghệ cũng luôn khắc ghi trong tâm khảm.
.Dương lão phu nhân cười ha ha nói: - Ngươi nói vậy khiêm tốn rồi, thật ra ân tình của ngươi đối với Dương gia còn vượt xa ân huệ của Dương gia cho ngươi, kỳ thật nói ra, Dương gia chúng ta cũng không có cho ngươi được gì, ngươi có ngày hôm nay đó đều là dựa vào bản lĩnh của ngươi. Nhưng mà lão thân vẫn luôn rất thích ngươi, bất luận là ngươi tài trí, hay là phẩm hạnh của ngươi, nếu như lão thân muốn chọn tôn nữ tế, người đầu tiên nghĩ đến nhất định là ngươi. Tuy rằng ngươi xuất thân bần hàn, nhưng trong mắt lão thân đây, căn bản chẳng là gì cả, ngay cả những quý tộc trong thiên hạ hiện nay, ngươi lật lại tổ tịch của bọn họ, đều là xuất thân nông phu.
.Nói tới đây, bà khẽ thở dài, nói: - Chỉ tiếc ngươi là một người đã có thê tử, không giấu ngươi, lão thân cũng thường cảm thấy tiếc nuối vì điều này.
.Hàn Nghệ nghe vậy trầm mặc không nói.
.Dương lão phu nhân hơi liếc mắt nhìn hắn, nói: - Lẽ nào ngươi không định nói gì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Lão phu nhân nói hết sức đúng, suy bụng ta ra bụng người, ta cũng sẽ cảm thấy lo lắng về chuyện này, ta hết sức thông cảm với lão phu nhân, ta cũng cảm thấy vô cùng có lỗi về chuyện này.
.Dương lão phu nhân sửng sốt, nói: - Vậy là ngươi có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Nói thẳng, cho đến tận bây giờ, ta cũng không dám khẳng định, ta và Dương cô nương sẽ như thế này như thế kia, sự tình vẫn chưa đến mức độ này, ta cũng không muốn nói ba hoa chích chòe, chỉ là nếu như thực sụ đi đến mức đó, ta cũng sẽ không cự tuyệt.
.Dương lão phu nhân nói: - Chuyện này sợ rằng không thể tùy ngươi.
.- Ta biết.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng lão phu nhân, bà có tin vào ý trời không?
.Dương lão phu nhân sửng sốt, gật đầu nói: - Lão thân tin Phật, tất nhiên tin vào ý trời.
.Hàn Nghệ nói: - Không giấu lão phu nhân, ta từng luôn cho rằng loại người như ta tốt nhất là đừng thành hôn, vì ta cho rằng ta thành hôn với ai sẽ là hại người đó. Nhưng ý trời trêu ngươi, ta vẫn cứ thành hôn, hơn nữa còn là việc khó tin như vậy. Ta cảm thấy sợ hãi, bất an vì chuyện này, ta không biết ta có thể làm một người trượng phu hay không, có thể gánh vác được cả gia đình hay không, ta muốn trốn tránh, nhưng đáng tiếc là ta cũng không có cách nào trốn tránh, ta nhất định phải đối mặt, nhưng sau khi ta thực sự đối mặt với nó, ta phát hiện thì ra ta có thể làm được tốt hơn nữa. Lúc đó ta rất thỏa mãn, ta cho rằng nếu ta còn ham muốn thêm nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh.
.Nhưng thiên ý khó dò, ông trời cố tình an bài ta gặp được Dương cô nương, ta dùng một con chó lừa cô ấy một xâu tiền, sau đó cô ấy biết được nhưng cũng không làm khó dễ ta, hơn nữa còn tha thứ cho ta, chỉ muốn ta ghi nhớ ta nợ cô ấy một ân tình, ta vui vẻ chấp nhận, ta cho rằng cô ấy là con gái của Thứ sử, không thể nào sẽ cần đến ta giúp đỡ. Nhưng mà, chuyện thiên hạ thường không như mong muốn, không đến mấy ngày, cô ấy đã đến nhờ ta tìm Kim bồ tát, bảo ta trả lại ân tình này. Đây là chuyện đương nhiên, ta chấp nhận, cũng đã giúp cô ấy tìm được Kim bồ tát, mọi người không ai nợ ai, vốn dĩ sự việc nên kết thúc ở đây rồi. Nhưng mà lúc này phản quân của Trần Thạc Chân tiếp cận, cô ấy lại tìm ta giúp đỡ, may mắn là, chúng ta đã đánh lui phản quân.
.Vậy nhưng, họa từ trên trời giáng xuống, chỉ là vì một câu nói lỡ miệng của ta, dẫn đến ta không thể không rời bỏ quê hương, có lẽ đây là một kết thúc rồi, nhưng mà trên đường đi lại gặp được Dương cô nương, chúng ta lại cùng đến Trường An, người không phải cây cỏ, đâu thể vô tình. Từ đầu đến cuối ta đều chưa từng có bất cứ vọng tưởng gì, trong lòng ta cũng rất rõ, khi đối diện với Dương cô nương, ta luôn hết sức bình tĩnh và khắc chế, nhưng vấn đề là nó lại cứ nảy sinh, một lần hai lần ba lần bốn lần, nói ngay mấy ngày trước, vốn dĩ Dương cô nương phải theo Dương công rời khỏi Trường An, chúng ta cũng đã cáo biệt rồi, nhưng đột nhiên Ngụy Quốc phu nhân lại đến, cô ấy lại không đi được nữa.
.Nói tới đây, hắn nhìn Dương lão phu nhân nói: - Lão phu nhân, bà là người tin Phật, muối bà từng ăn còn nhiều hơn gạo ta từng ăn, vẫn mong lão phu nhân chỉ cho ta một con đường đi sáng sủa.
.Dương lão phu nhân nghe xong, trầm mặc hồi lâu, thở dài: - Đây đều là ý trời a! Ý trời a!
.Lý do này mà ta cũng nghĩ được, ta đúng là một thiên tài.
.Trong lòng Hàn Nghệ thầm thở phào nhẹ nhõm, bản thân đã bị chính mình thuyết phục rồi. Chuyện này ngươi giải thích thế nào cũng là sai, một người đã có vợ như ngươi, đối phương lại là một thiên kim tiểu thư, căn bản đã là khó mà mở miệng, nếu đổi lại là hắn ngồi trên đó, hắn nhất định sẽ vung đao chém xuống dưới ghế. Cho nên hắn dứt khoát lấy toàn bộ mọi thứ ra, đặt trước mặt mọi người, thị phi đúng sai, do các người định đoạt.
.Đương nhiên, trên chuyện này, quả thực hắn cũng không thẹn với lương tâm, hắn cũng không muốn dụ dỗ Dương Phi Tuyết, cho đến hôm nay hắn cũng không có lỗi với bất cứ ai, hắn vẫn luôn nhớ đến thân phận của mình, nhưng người có thể gạt người, không thể gạt trời.
.Dương lão phu nhân cảm thán một phen, đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, cười ha hả:
.- Ngươi đúng là thông minh a, thậm chí có thể nói là người thông minh nhất mà lão thân ta từng gặp. Thật ra mấy ngày nay lão thân cũng không có lòng dạ tụng kinh, chỉ nghĩ đến chuyện của ngươi và Phi Tuyết. Ngay một khắc trước lão thân cũng đang nghĩ, nếu như ngươi đến, ngươi sẽ nói thế nào với lão thân, chuyện này nghĩ tới nghĩ lui, lão thân đều cảm thấy xấu hổ cho ngươi, chuyện khó mở miệng như vậy, phải là người vô sỉ cỡ nào mới có thể nói ra trước mặt lão thân.
.Nhưng lão thân hoàn toàn không ngờ rằng, ngươi chỉ nói đến ý trời đã khiến lão thân không thể phản bác được, hơn nữa còn tán đồng cách nói của ngươi. Bởi vậy có thể thấy, ngươi có thể có ngày hôm nay, đó tuyệt không phải là ý trời a.
.Hàn Nghệ nói: - Lão phu nhân khen lầm rồi.
.Dương lão phu nhân nói: - Ngươi nói đúng, chuyện này cứ xảy ra, vậy thì ngươi phải đối mặt thôi, ngươi nói xem ngươi dự định làm thế nào đi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng đã từng vô cùng mông lung, chân tay luống cuống, thậm chí muốn trốn đi cho xong, nhưng vấn đề là trốn không thoát, mấy ngày nay ta cũng đã nghĩ rất nhiều, ta không muốn lại cố ý né tránh nữa, cứ để nó thuận theo tự nhiên, nhưng nếu như nó thật sự xảy ra, ta cũng sẽ không cự tuyệt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận