Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 709: Lâm nguy cứu tràng

.Hiện giờ "con khỉ điên" đang sốt sình sịch, hễ nghe đến chữ "khỉ" này là mọi người liền kích động không ngừng.
.Lúc này vừa nghe "Hầu ca! Hầu ca!", lập tức giống như được tiêm máu gà.
.- Núi sụp đất lở... Ở đâu có khó khăn đều nhớ anh, ở đâu có nguy hiểm đều có anh, trải qua trăm trận chiến xung phong, trừng ác dương thiện tâm như phật, vạn người lưu truyền tên tuổi của anh, ngàn nhà kể chuyện của anh, Kim cô bổng a luôn lóe sáng, quét sạch kẻ xấu trong thiên hạ... a...
.Bản thân Hùng Đệ đã hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hát của mình, vừa hát vừa lắc lư. Từ sau lần đầu tiên Thẩm Tiếu dẫn y đi xem vũ đạo của Hồ nữ, y đã tự tạo một phái, chỉ cần y hát lên là y phải lắc lư.
.Điều này làm cho Hàn Nghệ, Thẩm Tiếu, Mộng Nhi bọn họ ở trong hậu trường cười chết ngất, mọi người ngã rạp ra các hướng, ai nấy cũng ôm bụng cười lớn, Tiểu Dã đã xem qua vô số lượt cũng không ngừng cười ha ha.
.Nhưng khán giả người ta lại nghe hết sức hăng say, khi Hùng Đệ hát đến lượt thứ hai, bọn họ cũng hát theo, nhưng chỉ biết hát một câu, đó chính là "Hầu ca! Hầu ca!"
.- Được rồi, được rồi, Hoa Tử đệ nhanh chuẩn bị chút đi, đệ phải lên sân khấu rồi.
.Hàn Nghệ xoa mặt, cố gắng nhịn cười, vỗ vỗ Đỗ Tổ Hoa ở bên cạnh, nói.
.- Ồ... Ai ôi! Ai ôi!
.Đỗ Tổ Hoa đột nhiên hai tay bưng lấy hai má, nói lúng búng không rõ: - Không được rồi, không được rồi, ta... miệng ta không khép lại được.
.Cười đến không ngậm nổi miệng à?
.Ngươi chơi ta à!
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, buồn bực nói: - Hoa Tử, đệ đừng đùa nữa, Tiểu Mập không chống đỡ được bao lâu đâu.
.- Thật... ai ôi, ai ôi! Sái miệng rồi, sái miệng rồi.
.Hóa ra tên ngốc Đỗ Tổ Hoa này cười quá kịch liệt, cười đến sái cả quai hàm.
.- Trời ạ!
.Hàn Nghệ vỗ trán!
.Trên sân khấu Hùng Đệ chợt thấy tình hình không ổn, sao Đỗ Tổ Hoa vẫn chưa xuất hiện, chỉ có thể tiếp tục hát, cũng may là khán giả dưới sân khấu nghe rất say mê, đều cùng hát theo.
.Nhưng Hùng Đệ đã rống hồi lâu rồi, cổ trở nên vừa đỏ vừa thô.
.- Hàn đại ca, làm sao đây, Tiểu Mập sắp không duy trì được rồi.
.Tiểu Dã nghe giọng Tiểu Mập lạc đi, không khỏi cảm thấy sốt thay cho bạn thân.
.Hàn Nghệ nhìn Đỗ Tổ Hoa miệng méo xệch, vỗ trán một cái, quơ lấy cây gậy đi lên.
.Khán giả dưới sân khấu chợt thấy Hàn Nghệ xông lên, không khỏi sửng sốt.
.Hùng Đệ cũng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, trong lòng cả kinh, đây là tình huống gì? Nhưng lại thấy Hàn Nghệ đang cầm côn dài quay lưng lại phía y, đầu lắc lư trái phải, một tư thế rất khẩn trương. Đây là việc bọn họ đã bố trí từ trước, nhưng vốn dĩ là do Hoa Tử biểu diễn, Hùng Đệ vừa thấy, thầm nghĩ lẽ nào Hàn đại ca muốn lên kể chuyện cùng y. Nghĩ đến đây, trong lòng y hưng phấn cực kỳ, giọng lại trở nên vang vọng.
.Nhưng khán giả dưới sân khấu nhìn lại thấy hiếu kỳ, Hàn Nghệ này đang làm gì.
.Ầm!
.- Hầu ca! Hâu ai ôi! !! !
.Tiếng hát đột nhiên dừng lại.
.Hoá ra Hàn Nghệ đang bước lui thì đụng trúng Hùng Đệ.
.Hùng Đệ giả vờ giả vịt loạng choạng vài bước, thầm nghĩ, mình gọi huynh ấy là Đại lừa đảo, hay là Hàn đại ca đây? Thế là hỏi: - Ngươi là ai?
.Hàn Nghệ vội nói: - Xin lỗi, xin lỗi, là ta không cẩn thận đụng trúng ngươi.
.Ta đã nói đúng sao? Hùng Đệ thầm nghĩ dù sao Hàn đại ca cũng ở đây, vậy thì ta tùy tiện nói là được, Hàn đại ca thông minh như vậy, nhất định có thể giúp mình an toàn trở về, đảo con người, cười hi hi nói: - Nhất định ngươi cũng là người mê truyện của ta đúng không.
.Tên nhóc béo này chẳng đi theo lối mòn gì cả! Hàn Nghệ vốn muốn nghĩ bổ sung ca ca của Đại lừa đảo, Lão lừa đảo, nhưng thấy Tiểu Mập không đi theo kế hoạch sắp sẵn, ngẩn người nói: - Cái gì mà mê truyện?
.Hùng Đệ ưỡn ngực, dương dương đắc ý nói: - Chính là mê con khỉ a, ngươi cầm gậy gỗ, nhất định là làm Như ý Kim cô bổng.
.Hàn Nghệ tâm niệm khẽ động, trừng hai mắt, nói: - Hóa ra thằng béo ngươi đang nói con khỉ à!
.Hùng Đệ sợ đến mức run rẩy, tưởng rằng mình đã nói sai, nói: - Đúng... đúng vậy! Sao vậy?
.- Sao vậy?
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: - Hôm nay ta ra ngoài mua đồ ăn, kết quả là bị một đám khốn khiếp cầm gậy đánh cho một trận.
.Mua đồ ăn? Hùng Đệ sửng sốt, thật lòng tò mò nói: - Tại sao bọn họ muốn đánh ngươi?
.Hàn Nghệ nói: - Làm sao ta biết được, ta cũng không quen đám khốn khiếp đó, dù sao thì bọn họ mỗi người cầm một cây gậy, nói oang oang đây là Như ý Kim cô bổng, còn tự xưng mình là hầu tử, ta sống đến lớn thế này, chưa từng gặp ai làm người yên lành không muốn, lại cứ chạy đi làm khỉ, không phải là khỉ đánh người không phạm pháp chứ? Nếu là như vậy, ta cũng đi làm khỉ, ta muốn đi báo thù, thật là buồn cười.
.Lệnh Hồ Nhị Lang ở dưới sân khấu gãi đầu, nói: - Đám khốn khiếp mà Hàn tiểu ca nói không phải là chỉ chúng ta chứ?
.- Ta thấy tám phần là phải.
.Uất Trì Tu Tịch quá hiểu con người Hàn Nghệ rồi, đó là có thù tất báo, lập tức lớn tiếng xuỵt lên.
.Y vừa xuỵt, mọi người đều bừng tỉnh, Hàn Nghệ đang mỉa mai bọn họ a, lập tức tiếng xuỵt nổi lên bốn phía.
.Trong tiếng xuỵt, Hùng Đệ lớn tiếng hét lên: - Có thấy không, có thấy không. Mọi người đều không tin, người mê truyện của ta sao có thể cầm gậy trên đường, ngươi xem bên dưới, cũng có mấy người đang cầm gậy.
.Dưới sân khấu lập tức trăm gậy cùng giơ lên.
.Hiện giờ những khán giả này đã thích làm ngược lại với người hát trên sân khấu rồi.
.- Oa!
.Hùng Đệ run rẩy lùi lại một bước nhỏ, kỹ năng diễn xuất hết sức thật.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Có thấy không, ta có nói oan cho người?
.- Chuyện này thì có liên quan gì đến ta, ta... ta cũng không có cầm gậy gỗ. Hùng Đệ nói với vẻ hơi sợ.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không phải ngươi cả ngày cứ kể chuyện con khỉ này, thì sao bọn họ lại cầm gậy gỗ đánh ta, không trách ngươi thì trách ai, đừng nói nhiều, bồi thường tiền.
.Hùng đệ trong mắt lóe sáng, nói: - Ngươi đây là kẻ lừa lọc, con khỉ mà ta kể là con khỉ chính nghĩa, sẽ không tùy tiện đánh người, nhiều nhất chỉ là ăn vụng hai quả đào.
.Dưới sân khấu lại rộ lên từng tràng cười.
.Đợi bọn họ ngưng cười, Hàn Nghệ mới nói: - Ngươi nói phải thì là phải, dựa vào cái gì mà ta tin ngươi.
.- Vậy ta sẽ kể một đoạn, ngươi tự nghe xem.
.- Như vậy à... Vậy được, ngươi hãy kể một đoạn đi.
.Hàn Nghệ dứt lời, trong lòng khẽ thở phào, lén chuyển cho Hùng Đệ hai ánh mắt khích lệ.
.Trong mắt Hùng Đệ hiện lên một chút vui mừng, nói: - Được, ta sẽ kể một đoạn, cũng để mọi người phân xử.
.- Được!
.Khán giả dưới sân khấu đồng thanh hô lớn.
.Vậy là an toàn rồi.
.Thẩm Tiếu ở cánh gà lo lắng hồi lâu không khỏi hưng phấn nói: - Tên Hàn Nghệ này đúng là lanh lợi.
.Mộng Nhi cười nói: - Chúng ta đều là người Tiểu Nghệ ca dạy ra, nếu huynh ấy lên sân khấu thì chắc chắn là không vấn đề.
.- Để đệ xem, để đệ xem.
.Đỗ Tổ Hoa đột nhiên đi lên.
.Tiểu Dã nói: - Hoa Tử, miệng của ngươi?
.Đỗ Tổ Hoa sờ sờ miệng mình, hưng phấn nói: - Miệng của ta khỏi rồi.
.Thẩm Tiếu cười nói: - Đáng tiếc vũ đài của ngươi để Hàn Nghệ cướp mất rồi.
.Đỗ Tổ Hoa cười ha hả nói: - Tiếu ca, huynh đừng trêu đệ, Hàn đại ca làm sao có thời gian diễn trên đó hàng ngày.
.Hùng Đệ trên đài đã đang kể chuyện, lần này tuyệt đối là một siêu cấp đại, từ tứ đại thiên vương hỗn chiến với Tôn hầu tử lúc mới bắt đầu, đến Thác Tháp Lý Thiên Vương sau này, nhưng ở đây không nhắc đến Lý Tịnh, chỉ nói là Lý Thiên Vương, lại đến Na Tra sau này, ba đầu sáu tay xuất hiện rực rỡ, khiến người ta kích động đến run rẩy, lúc này nếu ai phát ra một chút âm thanh thì thật sẽ bị đám người xúm đánh chí tử.
.Sau đó lại đến Dương Tiễn và Tôn hầu tử đấu pháp, say mê trong đấu pháp này thật muốn ngừng mà không được.
.Chỉ là đang nói đến Tôn hầu tử bị Lão Quân và Hạo Thiên Khuyển liên thủ bắt được, khán giả lúc này mới phẫn nộ không ngừng, thầm mắng Lão Quân vô sỉ, lại làm chuyện đánh lén, tiếng thảo phạt đợt này cao hơn đợt trước.
.Chỉ một mình Hàn Nghệ ở đó làm ngược lại, hắn vẫn giữ vững phong cách của Đỗ Tổ Hoa, lập tức lại dẫn đến một tràng tiếng xuỵt.
.Đợi khi tiếng suỵt tan đi, hỏa nhãn kim tinh đã ra rồi, Tiểu Mập cũng càng kể càng hưng phấn, bởi vì y cũng hết sức thích đoạn này, kể đến nỗi nước bọt bay tung tóe.
.Mọi người nghe cũng hăng say, khó kiềm chế được sự kích động.
.Sau đó thì kể đến Phật gia gia đến.
.Trái tim của mọi người liền bị treo lên, Như Lai Phật Tổ à!
.Hàn Nghệ hừ nói: - Phật Tổ cũng đến, lần này con khỉ chắc sợ rồi chứ.
.- Nếu sợ thì còn là đại thánh sao.
.Hùng Đệ hừ một tiếng, lại nắm một tay trước ngực, nói: - Đức Phật từ bi, cho dù đại thánh phạm đại tội như vậy, Phật Tổ vẫn muốn khuyên đại thánh quay đầu là bờ, chỉ là hỏi hắn, tại sao gây chuyện như vậy? Nhưng ngươi nói đại thánh trả lời như thế nào.
.- Như thế nào?
.- Đại thánh múa Như ý Kim cô bổng, rồi cầm gậy chỉ vào Như Lai, hừ nói, "Câu thường nói, Ngọc Đế luân lưu làm, sang năm đến nhà ta. Lão già Ngọc Đế bất tài, thiên vị này nên để ta lên ngồi, chỉ dạy lão dọn ra ngoài, nhường thiên cung cho ta, có vậy thôi. Nếu vẫn không nhường, nhất định phải quấy rối, mãi không thanh bình!
.Khán giả dưới sân khấu nghe vậy giật mình, lời này nói ra, phản động, quá phản động rồi.
.Lưu Nga cũng đã sợ ngây người.
.- Tên này giỏi!
.Hàn Nghệ đột nhiên giậm chân một cái.
.Khán giả dưới sân khấu thời thời khẽ run lên, lại nghe Hàn Nghệ nói: - Con khỉ này lại muốn làm Ngọc Đế, hắn dựa vào cái gì, đúng là không biết xấu hổ.
.- Vậy cũng phải.
.Hùng Đệ thở dài, nói: - Phật Tổ nghe lời này, cũng không khỏi có chút tức giận, khiển trách, "Thằng nhãi ngươi chẳng qua chỉ là một con khỉ thành tinh, yên cảm khi tâm, còn muốn đoạt tôn vị của Ngọc hoàng thượng đế? Đúng là cuồng vọng vô tri. Ngươi cũng biết Ngọc hoàng đại đế từng khổ sở trải qua bảy ngàn bảy trăm bảy mươi chín kiếp, mỗi kiếp đều qua ba mươi sáu vạn năm ngàn hai trăm bốn mươi sáu năm. Ngươi tự tính xem, người qua bao nhiêu năm mới có thể hưởng thụ vô cực đại đạo này? Một tên súc sinh vừa mới làm người nhà ngươi, làm sao dám ra đại ngôn này! Không làm người! Không làm người! Giảm tuổi thọ của ngươi! Quy y nhân lúc còn sớm, chớ có nói bậy! Nhưng sợ gặp độc thủ, tính mạng sẽ mất trong chốc lát, đáng tiếc diện mạo vốn có của ngươi.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Thật là đáng đời, Ngọc Đế này vẫn là thiên mệnh sở quy, đâu phải nói làm là có thể làm được.
.Hùng Đệ nói: - Đáng tiếc đại thánh hắn vừa mới vào tiên cảnh, đâu hiểu được nguyên do trong đó, vẫn không chịu tỉnh ngộ, chỉ nói, "Lão ta trải qua bao nhiêu năm, đó là lão ta năng lực bất tể, chỉ bằng bảy mươi hai phép biến hóa của Lão Tôn ta đây, vạn kiếp bất lão trường sinh, biết cưỡi cân đẩu vân, một lần nhảy mười vạn tám ngàn dặm, sao không ngồi lên thiên vị được?" Phật Tổ thấy hắn minh ngoan bất linh, cuối cùng quyết định phải nghiêm trị con khỉ con này.
.Dưới sân khấu nghe xong, hồi hộp đến run lên, sợ kết thúc bất hạnh.
.Kế tiếp tất nhiên là con khỉ và Như Lai đấu pháp, khi nói đến con khỉ đi tiểu, không khí căng thẳng đã xuất hiện một vài tiếng cười vui, nhưng nói tóm lại thì vẫn hết sức căng thẳng.
.Lại nghe Hùng Đệ nói mặt mày hớn hở nói: - Đại thánh thật giỏi, lại vội tung người nhảy ra, nhưng bị Phật Tổ trở tay tấn công, đẩy hầu vương này ra ngoài Tây Thiên Môn, hóa năm ngón tay thành năm ngọn núi kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, gọi là "ngũ hành sơn", rơi trên đất của đại thổ Trung Nguyên ta, nhẹ nhàng chặn hắn lại. Các lôi thần và A Na, Ca Diệp, ai nấy đều chắp tay xưng dương nói, "Thiện tai! Thiện tai! Lúc này chính là đầu năm Trinh Quán Đại Đường ta.
.Lời này vừa nói ra, từ chín tầng mây lại chuyển vào Đại Đường, đây đúng là hư thực kết hợp.
.Khi mọi người thấy bi thương vì con khỉ, đồng thời đã dấy lên hy vọng, chỉ mong Tiểu Mập có thể nói ra tọa độ để đi cứu con khỉ.
.- Chuyện này kết thúc chưa? Hàn Nghệ nói.
.Hùng Đệ nói: - Vẫn chưa, ta đây mới chỉ kể phần mở đầu.
.Mọi người nghe vậy kích động không thôi, bọn họ vốn đều tưởng rằng đã kể xong rồi.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy sao? Vậy tại sao ngươi không kể nữa?
.Hùng Đệ ồ một tiếng, thuận miệng đáp: - Lúc nãy ta hát nên cổ họng hơi mệt rồi.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ khoác một tay lên vai Tiểu Mập, nói: - Vậy cũng được, nhà ta có vị thuốc hay, gọi là Kim tảng tử hầu phiến, dưỡng âm nhuận phế, chỉ khái sinh tân, còn bổ thận ồ, thật sự là vị thuốc hay, hay là chúng ta đến nhà ta, chúng ta vừa uống thuốc vừa thuyết thư.
.- Vậy thì quá tốt!
.Hùng Đệ cười ha hả nói.
.Hai người vừa nói vừa cười, vai kề vai đi về phía hậu trường, lại nghe thấy Hùng Đệ hiếu kỳ nói: - Hầu trong thuốc nhà ngươi nói là hầu trong hầu tử sao?
.- Ặc!
.Hai người bọn họ hoàn toàn chính là làm loạn, không có bất cứ sắp xếp nào, Hàn Nghệ cũng không ngờ rằng Hùng Đệ sẽ hỏi một câu như vậy, nhưng lại thấy Tiểu Mập nhìn hắn với vẻ mặt ngây thơ, thật không đành làm tổn thương y, gật đầu nói: - Đúng vậy.
.Khán giả dưới sân khấu nghe vậy đều sửng sốt, đến khi phản ứng lại thì trên sân khấu đã không một bóng người.
.- Sao... sao kết thúc rồi, không phải nói là mới kể đến phần mở đầu sao?
.Uất Trì Tu Tịch kích động phút chốc đứng dậy, ngơ ngác nhìn lên sân khấu, lại thấy tấm vải đỏ hạ xuống, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
.Trong nháy máy, tiếng chửi nổi lên bốn phía, tiếng gậy đập xuống đất không ngừng bên tai. Đây nếu không chửi mẹ thì còn được, rơi vào đất Trung Nguyên, lại là đầu năm Trinh Quán, thoáng chốc đã kéo gần khoảng cách với mình rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình cũng ở trong một thế giới thần thoại, khiến bọn họ không khỏi sục sôi trong lòng, đáng tiếc tấm vải đỏ này đã hạ xuống rồi, muốn giết hắn, muốn giết hắn a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận