Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 608: Cường địch như rừng

.àn Nghệ và Nguyên Triết nói chuyện vài câu, hắn liền rời đi, dù sao thì quả thật cũng không có gì để nói, bởi vì hai bên đều biết đối phương nhất định sẽ không quỳ xuống xin tha.
.Nhưng Nguyên Triết lại cho Hàn Nghệ cảm giác hoàn toàn khác với Nguyên Mẫu Đơn. Nguyên Mẫu Đơn tuy là một nữ nhân, nhưng lại cho người ta cảm giác lão luyện, nếu ở hậu thế mà nói thì là dạng thương nhân lâu năm, đóng vững đánh chắc, đối với bất cứ lĩnh vực chưa biết gì nàng đều muốn thử trước, sau đó thì nhìn xem có tham gia lĩnh vực này không, không hề vội vã.
.Nhưng nếu là Nguyên Triết, tuy rằng thoạt nhìn vô cùng khiêm tốn, nhưng vừa nói đến lĩnh vực chưa biết, trên mặt y liền tỏa ra hào quang, y vô cùng mong chờ, thuộc về dạng thương nhân có tinh thần mạo hiểm.
.Đây là hai loại thương nhân điển hình nhưng tương phản, lại đều có thể lấy được thành công rất lớn.
.- Nguyên gia quả nhiên ngọa hổ tàng long mà!
.Ngay cả Hàn Nghệ cũng không khỏi cảm khái một câu, Nguyên Triết xuất hiện khiến hắn cảm thấy có chút áp lực, nhưng cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn, bởi vì xét theo thái độ của Nguyên Triết, rõ ràng không dự định đi con đường khác để đối kháng lẫn nhau, chỉ đơn giản là tranh giành thương nghiệp, đây chính là tình huống mà Hàn Nghệ mong chờ nhất, nếu Nguyên gia lợi dụng thế lực triều đình để gây áp lực, thì Hàn Nghệ sẽ vô cùng đau đầu.
.Nhưng có một điều khiến Hàn Nghệ vô cùng tò mò, chính là Nguyên Mẫu Đơn, từ thái độ muốn nói lại thôi của Nguyên Triết, Nguyên gia hẳn đã xảy ra một vài sự thay đổi nhân sự, vậy tình hình của Nguyên Mẫu Đơn bây giờ ra sao. Phải biết là hai người có không ít quan hệ hợp tác, điều này khiến Hàn Nghệ vô cùng buồn bực. Hắn muốn nhân hôm nào đó đi thăm Nguyên Mẫu Đơn, nhìn xem rốt cuộc tình hình ra sao.
.Có điều hắn cũng không trực tiếp chạy đến nhà Nguyên Mẫu Đơn, mà trở về ngõ Bắc, hắn hi vọng Nguyên Mẫu Đơn ở Nữ Sĩ Các.
.Thế nhưng, khi hắn đi ngang qua hiệu thuốc Lư gia, vừa hay nhìn thấy Trịnh Thiện Hành đứng trước nhà, nghĩ bụng, đúng rồi, suýt chút quên nói chuyện này cho họ biết.
.Khi vào hiệu thuốc Lư gia, phát hiện Vương Huyền Đạo cũng ở đó.
.- Hàn tiểu ca, có chuyện gì thế?
.Đi vào hậu viện, Trịnh Thiện Hành không nhịn được hỏi.
.Bọn họ tới đây đương nhiên là để tìm Hàn Nghệ, bởi vì chuyện này xảy ra thật sự quá đột ngột, ngay cả bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ còn chưa phản ứng lại được, càng huống chi là bọn họ.
.Hàn Nghệ nhún vai nói: - Ta cũng không rõ, sự tình chính là Thôi Nghĩa Huyền đột nhiên thượng tấu ủng hộ Võ Chiêu Nghi, chỉ đơn giản như thế.
.Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành liếc mắt nhìn nhau, Vương Huyền Đạo cau mày nói:
.- Tuy chúng ta đều quen biết Thôi Thứ Sử, với tính cách lão luyện điềm đạm của ông ta, hẳn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Hơn nữa với môn phong của Thôi gia, cũng không thể ủng hộ Võ Chiêu Nghi được.
.Lư Sư Quái đột nhiên nói: - Là Tập Nhận.
.Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành đều tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Lư Sư Quái.
.Hàn Nghệ lại nhíu mày, nghĩ bụng, suýt chút là quên mất tiểu tử kia.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Nhưng sao y lại làm thế?
.Lư Sư Quái nhìn sang Hàn Nghệ.
.Vương Huyền Đạo lập tức hiểu ra, nói: - Với tính cách của Thôi huynh, thật sự có thể làm như thế. Lúc trước Hàn tiểu ca lợi dụng Bạch sắc sinh tử luyến thầm châm biếm Thôi thị, tuy Thôi huynh về sau cũng lợi dụng chuyện Tâm Nương bức Hàn tiểu ca rời khỏi Trường An, nhưng cuối cùng chưa thể thành công. Tính cách Thôi huynh cao ngạo, y tuyệt đối sẽ không chấp nhận kết quả thất bại như thế, y nhất định sẽ nghĩ cách gỡ lại mặt mũi.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Tập Nhận cũng từng nói với ta, y nhất định phải phân thắng bại với Hàn tiểu ca. Ngự Sử Đài là Hàn tiểu ca cố gắng tranh thủ được, bây giờ thành công sắp tới, cũng là lúc nên hưởng thụ thắng lợi, lúc này lại nhảy ra giành lấy quả ngọt thắng lợi, rất giống thủ đoạn của Tập Nhận.
.- Nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ nha.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Y làm như vậy, không nghi ngờ gì cũng cuốn Thôi gia vào cuộc tranh đấu này, lẽ nào y vì ân oán cá nhân với Hàn tiểu ca, mà không màng đến lợi ích gia tộc sao? Hơn nữa Thôi Ngự Sử chưa chắc sẽ nghe lời y!
.Lư Sư Quái hơi nhíu mày, lắc đầu nói: - Chuyện này ta cũng không rõ y nghĩ thế nào.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nếu Thôi Ngự Sử cũng muốn làm Ngự Sử Đại Phu thì sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ý của ngươi là?
.Vương Huyền Đạo nói: - Thật ra Thôi Thứ Sử cũng là một người tâm cao khí ngạo, lúc trước chính vì không được trọng dụng dưới tay Lý Mật nên mới nương tựa Lý Đường, nhưng trước nay cũng không vào được cơ cấu trung khu Đại Đường ta, ông ta muốn làm Ngự Sử Đại Phu cũng không phải là không thể.
.- Vậy cũng đúng.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu, đột nhiên phát hiện Hàn Nghệ vẫn trầm mặc không nói, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi thấy thế nào?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Ngự Sử Đài là do chúng ta tranh được không sai, nhưng sự thật đã nói cho ta biết, ta không thể lên làm Ngự Sử Trung Thừa. Nếu đã như thế, bệ hạ cũng sẽ tiến cử người lên, có phải người Thôi gia không đối với ta mà nói không có khác biệt gì, hơn nữa đây là củ khoai nóng bỏng tay, lại chẳng phải thơm ngon gì. Còn chuyện có phải Thôi Tập Nhận gây khó dễ từ giữa không, ta càng không sao cả, nếu ta sợ y, ban đầu ta cũng sẽ không chọc y.
.Tuy nói thế, nhưng trong lòng hắn cũng có chút lo lắng. Nếu là Thôi Tập Nhận, vậy thì Thôi Nghĩa Huyền lên làm Ngự Sử Đại Phu càng hại nhiều hơn lợi đối với hắn, hơn nữa hắn cũng không biết Thôi Tập Nhận đang có ý gì, tiểu tử này thật sự âm hiểm.
.Bọn Vương Huyền Đạo đứng giữa Thôi Tập Nhận và Hàn Nghệ, thật sự không tiện nói gì, bọn họ trước nay luôn trung lập, đề tài này bọn họ cũng không muốn nói thêm. Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng cho dù nói thế nào, tấu chương này của Thôi Ngự Sử đã giúp bệ hạ xé được một lỗ. Nếu bọn Quốc Cữu Công không ứng đối kịp thời, lỗ hỏng này có thể vỡ toan.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Các ngươi nói Quốc Cữu Công sẽ ứng đối thế nào?
.Mấy người đều lắc đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bọn Quốc Cữu Công làm quan mấy chục năm, nếu bị chúng ta dễ dàng nhìn thấu, thì đã uổng làm Tể Tướng mấy chục năm rồi.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Bệ hạ không giao nhiệm vụ cho ngươi sao?
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Làm ơn, bây giờ bệ hạ cần mời chào thế lực, mà ta đã đắc tội không ít người trong số văn võ cả triều rồi, lúc này bảo ta ra mặt, chẳng phải là tự hủy trường thành sao. Nói đoạn, hắn cười ha ha nói: - Bây giờ Thôi Thứ Sử chống đỡ, chúng ta cũng thoải mái không ít.
.Tuy Lý Trị không nói rõ, nhưng y cũng không dặn dò Hàn Nghệ làm gì, cũng là ngầm chỉ thị giai đoạn này Hàn Nghệ không cần ra mặt, dù sao vụ án Trương Minh lần trước và chuyện trại huấn luyện, Hàn Nghệ đã đắc tội không ít người, tuy hắn có tài ăn nói không ai bì kịp, nhưng hắn tuyệt đối không phải là một thuyết khách thích hợp, dù sao thì rất nhiều đại thần nhìn thấy hắn là giận.
.Trịnh Thiện Hành nghe được thì vui mừng không ngớt: - Vậy thì tốt quá! Nói đoạn, y khẽ cười, lại nói: - Hàn tiểu ca, nếu đã như thế, vậy sao chúng ta không tìm chuyện để làm.
.Hàn Nghệ tò mò nói: - Chuyện gì?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Là như vầy, bây giờ đang là vụ xuân, nhưng ngoài thành có rất nhiều lão nho phụ ấu, trượng phu của bọn họ nếu không phải xuất chinh chưa về, thì là chết trận sa trường, vô cùng cực khổ, sao chúng ta không phái vài người giúp họ trồng trọt chứ.
.Vừa nói đến làm việc thiện thì y vô cùng có tinh thần.
.Hàn Nghệ không khỏi nhớ đến lúc trước khi mình mới đến thời đại này, khi đó Hàn Đại Sơn vừa mất, để lại bọn họ một đôi vợ chồng không quá hòa thuận, toàn nhờ thôn dân Mai Thôn nhiệt tình giúp mình, hắn mới qua được ải đó, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Vậy thì có thể, nhưng nếu làm chuyện thiện có thể kết hợp lao động và nghỉ ngơi thì càng tốt.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ý của ngươi chắc chắn là gọi một số hạ nhân làm việc này, nhưng những hạ nhân này bình thường cũng rất cực khổ, luôn có những việc làm không xong, ai thương hại bọn họ chứ. Nhưng trong cửa hàng của chúng ta có một vài người, ngày ngày đều viết một vài thứ, từ sáng đến tối đều ngồi đó, vô cùng thoải mái, bảo bọn họ làm việc này, ta cảm thấy càng thích hợp hơn, bao gồm cả chúng ta nữa.
.Vương Huyền Đạo lập tức nói: - Hàn tiểu ca, nơi này không phải trại huấn luyện.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta cũng không muốn chỉnh các ngươi nha! Ta làm việc thiện nha!
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta sẽ không đi.
.Hàn Nghệ nói: - Vương công tử, ngươi nhìn xem, mạch máu trắng đã hiện rõ lên rồi, phải ra ngoài rèn luyện nhiều hơn một chút.
.Vương Huyền Đạo cũng không phải người dễ lừa như thế, không thèm hé miệng, y là một người thích sạch sẽ, ngươi kêu đi trồng trọt, vậy không bằng ngươi giết y.
.Lư Sư Quái lắc đầu cười khổ.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Được! Cứ quyết định như thế.
.- Vậy ngươi sắp xếp! Xác định thời gian thì thông báo với ta một tiếng là được. Hàn Nghệ mỉm cười, đột nhiên như nhớ ra gì đó, nói: - Đúng rồi, gần đây các ngươi có nhìn thấy Mẫu Đơn nương tử không?
.Ba người đều lắc đầu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Xảy ra chuyện gì sao?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Các ngươi không biết sao?
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu.
.- Xem ra Thôi Thứ Sử đã đoạt hết nổi bật của Nguyên gia rồi.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói cho bọn họ nghe chuyện Nguyên gia xây dựng khu chợ. Vốn dĩ là một chuyện lớn, chỉ là tấu chương kia của Thôi Nghĩa Huyền đã đủ để che lấp tất cả, chuyện này dĩ nhiên sẽ bị người ta ngó lơ, trong triều đình cũng không ai nhắc tới chuyện này.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Nói như vậy, Nguyên gia xây dựng khu chợ, có thể là nhằm vào ngõ Bắc của ngươi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Không phải là có thể, mà là nhất định, vừa rồi ta vừa từ Kim Thủy Môn về. À, ta còn gặp được một người, không biết các ngươi có quen không, người này tên Nguyên Triết.
.- Y?
.Vương Huyền Đạo sửng sốt, sau đó nói: - Chúng ta đều quen biết Nguyên Triết, y là đường đệ của Liệt Hổ, chỉ là từ nhỏ y thích mạo hiểm, xông pha khắp nơi, lúc mười mấy tuổi đã theo thương đội đến Lĩnh Nam, nghe Liệt Hổ nói suýt chút không còn mạng về, mấy năm nay hình như y dẫn thương đội đến Tây Vực, chỉ là chúng ta không biết y đã trở về.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nguyên gia vẫn chỉ làm chút mua bán ở Trung Nguyên vào thời Tùy, khi đó Dương Đế xây dựng rầm rộ, Nguyên gia kiếm được không ít tiền trong đó, nhưng từ khi triều ta dựng nước đến nay, vẫn luôn đề xướng tiết kiệm, thế là Nguyên gia bắt đầu mở rộng làm ăn sang Tây Vực, Cao Cú Lệ, và Phù Tang, do vậy Nguyên gia lập ra một người chủ sự, quản lý tất cả làm ăn của Nguyên gia, còn có mười người khai phá, chia ra phụ trách các giao dịch ở các địa phương hải ngoại, thảo nguyên, Tây Vực, Lĩnh Nam, Thổ Phiên vân vân. Tất cả những châu huyện mà bọn họ đi qua trên đường đều do bọn họ quản lý, do vậy mười một người này có thể nói là lực lượng trung khu của Nguyên gia, mà Nguyên Triết là một trong số đó.
.Vương Huyền Đạo nói: - Có điều Nguyên gia trước nay thích dùng người trẻ tuổi, bởi vì bọn họ đều cảm thấy sớm làm tròn chức trách của con cháu Nguyên gia thì có thể tận tình hưởng thụ, do vậy bọn họ mười tuổi đã theo kinh thương, mười lăm tuổi thì một mình đảm đương một phía, nhưng nhiều nhất là ba mươi lăm tuổi thì phải giao quyền lực ra, sau đó có thể tùy ý tiêu xài, hưởng thụ cuộc sống, qua bốn mươi lăm tuổi thì có tư cách vào hội nghị Nguyên gia, mà hội nghị này chính là trung tâm quyền lực cao nhất Nguyên gia, do gia chủ Nguyên gia chủ trì, hội nghị này bất cứ lúc nào cũng đều có thể đổi người chủ sự, hoặc là bất cứ ai.
.Hàn Nghệ nghe ra ý cau mày, nói: - Ý của ngươi là Mẫu Đơn nương tử có thể đã hạ vị?
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói: - Bởi vì dựa theo quy củ Nguyên gia, xây dựng khu chợ ở Trường An nhất định phải do người chủ sự ra mặt, nếu Nguyên gia đã giao chuyện này cho Nguyên Triết, vậy rất có thể Nguyên Triết đã trở thành người chủ sự mới của Nguyên gia, có điều đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
.Lư Sư Quái cười nói: - Thật ra muốn chứng minh điểm này vô cùng đơn giản, chỉ cần ngươi đến đại trạch Nguyên gia ở phường Sùng Nhân nhìn xem là được, chỉ có người chủ sự của Nguyên gia mới có tư cách ở trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận