Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 887: Một mình ăn chân gà

.- Lý Thị Lang, vừa rồi vì sao ngươi lại nói giúp Hàn Nghệ?
.Vừa ra hoàng cung, Hứa Kính Tông lập tức hướng tới Lý Nghĩa Phủ chỉ trích.
.Lý Nghĩa Phủ ai ôi! ! một tiếng:
.- Đại học sĩ, ngươi còn xem chưa hiểu được sao, bệ hạ và Tư Không rõ ràng chính là muốn bảo vệ Hàn Nghệ, án này không phán được.
.- Cái này lão phu đương nhiên cũng nhìn ra, nhưng ngươi không thấy sao, dù vậy bệ hạ vẫn không dám tự ý đoạn án này, sao ngươi có thể vào lúc đó ra tiếng ủng hộ Hàn Nghệ vậy?
.Hứa Kính Tông rất là không vui nói.
.Lý Nghĩa Phủ lắc lư đôi mắt vài cái, nói:
.- Đại học sĩ, ngươi nên hiểu rõ ràng nha, địch nhân lớn nhất của chúng ta không phải Hàn Nghệ, mà Hàn Viện, Lai Tể, ngươi không thấy bọn họ đang thiên hướng Hàn Nghệ sao, họ đều cũng là quý tộc, hơn nữa Hàn Nghệ và bọn họ cũng đều có ân oán, vì sao bọn họ lại đứng về phía Hàn Nghệ đây? Đạo lý rất đơn giản, bọn họ hy vọng mượn điều này để có được sự ủng hộ của hàn môn, nếu chúng ta tiếp tục cùng Hàn Nghệ đối nghịch chính là đắc tội hàn môn trong thiên hạ, một khi Hàn viện, Lai Tế bọn họ ***** vậy tính mạng chúng ta sẽ khó lường, hiện giờ chúng ta phải phân công nhau làm việc, ngươi đứng ở phía sĩ tộc bên kia, ta giúp hàn môn bên này nói vài lời, như vậy kết quả cuối cùng dù có thế nào thì chúng ta đều có thể ung dung đối mặt, không đến nỗi thua sạch sẽ.
.Y là xuất thân từ hàn môn, hiện giờ hàn môn đoàn kết hơn bao giờ hết, ích lợi trong đó sao y có thể nhìn không thấy, Lý Nghĩa Phủ trời sinh tính giảo hoạt, y cố lấy ích lợi của mình.
.Hứa Kính Tông nghe được cau này, nói:
.- Ý của ngươi là, Hàn Viện, Lai Tể tính toán lợi dụng chuyện này để đối phó chúng ta.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Ta đây không dám xác định, nhưng cũng có khả năng đấy, nếu chúng ta vẫn tiếp tục nhằm vào Hàn Nghệ, ai dám cam đoan bọn họ sẽ không làm như vậy.
.- Ngươi nói cũng có ý đúng.
.Hứa Kính Tông gật gật đầu, nói:
.- Thế nhưng như vậy xem như Hàn Nghệ đại toàn thắng à.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Đại học sĩ, việc này theo ý ta thì không nhất định, bệ hạ mặc dù là nghiêng về phía Hàn Nghệ, nhưng bệ hạ cũng không dám dễ dàng đắc tội với sĩ tộc thiên hạ. Cho nên, việc này còn phải xem bệ hạ tính toán làm như thế nào để cân bằng.
.Thôi gia.
.- Huynh trưởng, tình hình như thế nào?
.Thôi Nghĩa Huyền vừa mới về đến nhà, Thôi Nghĩa Trung liền lập tức chạy ra đón chào.
.Thôi Nghĩa Huyền thở dài ngồi xuống, nói:
.- Tư Không Lý Tích vẫn chưa giúp bọn ta, vẫn là trung lập trước sau như một, thậm chí còn thiên hướng về phía Hàn Nghệ, bất ngờ hơn nữa là Hàn Viện, Lai Tể bọn họ dường như đứng ở phía Hàn Nghệ. Ta nghĩ bọn họ là muốn mượn Hàn Nghệ để đối phó ta cùng Hứa Kính Tông, lên tiếng ủng hộ Hàn Nghệ càng ngày càng nhiều. Ta thấy Hàn Nghệ sẽ được thả ra rất nhanh thôi.
.Thôi Nghĩa Trung nghe được sắc mặt tái nhợt,:
.- Vậy —— đây chẳng phải là nói ——!
.Nói tới đây, ông ta không khỏi mồ hôi đầm đìa, chuyện lớn như vậy một khi có điều gì lệch lạc Thanh Hà Thôi Thị đều có thể sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát a!
.Thôi Nghĩa Huyền nhìn ông ta một cái, nói:
.- Ngươi cũng đừng lo quá, việc thả Hàn Nghệ không có nghĩa là bệ hạ định đối phó với sĩ tộc chúng ta. Tuy nhiên bệ hạ lúc ấy cũng chưa kết luận, nhưng ta thấy bệ hạ có lẽ cũng không biết nên làm như thế nào là tốt, sự tình này vô cùng phức tạp, không phải một lời là có thể nói rõ ràng được, ai cũng không đoán chính xác được. Nói tới đây ông ta dừng lại một chút, nói:
.- Đúng rồi, gần đây tại sao không thấy Tập Nhận?
.Thôi Nghĩa Trung sửng sốt, nói:
.- Tập Nhận đi xa từ nửa tháng trước, huynh hỏi nó làm chi?
.Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Ta cũng muốn nghe xem ý kiến nó như thế nào, tiểu tử này sao có thể lúc này lại đi xa nhà được.
.Hôm sau.
.Quân doanh.
.- Hoàng ——!
.Lý Trị vừa nhấc tay ngăn lại mấy tên lính trước cửa phòng giam đang chuẩn bị thi lễ, vung tay lên thản nhiên nói:
.- Mở cửa.
.- Tuân mệnh!
.Người binh lính kia tay run rẩy khẩn trương mở cửa ra.
.Lý Trị một mình đi vào bên trong, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hàn Nghệ tóc tai bù xù ngồi ở trên đệm, miệng cắn một cái chân gà đầy dầu.
.Hàn Nghệ đang ăn sung sướng đột nhiên nhìn đến Lý Trị đến đây, lập tức có chút bối rối không biết là tiếp tục cắn xuống hay là đem chân gà dấu đi.
.Lửa giận ngút trời a!
.Lý Trị thấy một cảnh như vậy, tâm thật muốn chửi con mẹ nó, ta làm Hoàng đế ngôi cửu ngũ, cả ngày ở bên ngoài giúp ngươi lau mông, tay cũng sắp thành chai rồi, không ngờ ngươi ở trong này ăn sung mặc sướng, đến tột cùng ai mới là Hoàng đế đây hả.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ.
.Đột nhiên kịp phản ứng, Hàn Nghệ khẩn trương đứng dậy thi lễ.
.Tên khốn khiếp này! Lý Trị lạnh lùng cười, nói:
.- Không thể tưởng tượng được rằng ngươi ở nơi này còn rất khoái hoạt nha.
.Rồi đi tới, ánh mắt thoáng nhìn lên trên bàn, có rượu có thịt, cuộc sống trôi qua thật là có hương có vị, ha hả nói:
.- Trẫm thực thật không ngờ Đại Đường trẫm đã giàu có đến như vậy, đồ ăn tù nhân so với ngự thiện của trẫm còn tốt hơn.
.- Ách, không thể nào đâu!
.- Ngươi còn dám mạnh miệng?
.- Vi thần biết tội! Vi thần biết tội!
.Hàn Nghệ trong lòng lôi Lý Tích ra mắng cho ông ta nửa chết nửa sống, kỳ thật còn chưa tới giờ ăn cơm, cLý Tích đột nhiên gọi người đem đồ ăn đưa tới, có gà có cá, còn có một bình rượu ngon, hắn vốn cho là Lý Tích quá thiện tâm rồi, hoá ra vẫn còn trúng kế ông ta nha, thế này thì thật sự là quá ghê tởm, vội vàng kêu oan nói:
.- Bệ hạ, đây tất cả đều là giả vờ thôi.
.Lý Trị đều có chút tức giận, nói:
.- Giả vờ? Chẳng lẽ chân gà trong tay ngươi là bùn làm ra hay sao?
.- Ách!
.Hàn Nghệ liếc nhìn chân gà trong tay mồ hôi đầm đìa, nói:
.- Hồi bẩm bệ hạ chuyện là như này, trước đó vi thần cùng Tư Không thương lượng một chút, vi thần dùng cơm của hai ngày để đổi lấy bữa tiệc này, sau khi ăn xong lại bị bỏ đói hai ngày, hoàng thượng không được bị đùi gà này mê hoặc, quả thật vi thần vẫn rất chua xót đấy.
.- Phải không?
.Lý Trị cười ngồi xuống, đột nhiên vỗ thật mạnh xuống bàn bịch một tiếng, mặt rồng giận dữ nói:
.- Ngươi có biết ngươi nhốt trẫm vào một cái sọt lớn cỡ nào, trẫm bị ngươi làm cho tức giận đến nỗi mấy ngày ngủ không ngon giấc vậy mà ngươi còn ngòi đây ăn uống ngon lành được.
.Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, nói:
.- Bệ hạ, kỳ thật vi thần cũng nuốt không trôi, bởi vậy vi thần trước đó đã nhịn đói hai ngày, dùng nhu cầu của thân thể để chiến thắng áy náy trong nội tâm.
.- Ngươi ——!
.Lý Trị nổi giận mắng:
.- Ngươi cứ mở miệng là làm cho người ta chán ghét.
.Lúc ta dụ dỗ cho ngươi vui vẻ sao ngươi không nói như vậy, thôi đi, ngươi là Hoàng đế, ta không so đo tính toán toán với ngươi. Hàn Nghệ trầm mặc.
.Lý Trị cau mày nói:
.- Tại sao ngươi không nói chuyện.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói:
.- Bệ hạ nói chán ghét vi thần, vi thần sao dám mở miệng.
.- Tiểu tử ngươi là cố tình gây sự với trẫm?
.- Vi thần không dám.
.- Còn có cái gì là ngươi không dám.
.Lý Trị hừ nói:
.- Sớm biết như thế này, lúc trước trẫm thật không nên đồng ý với ngươi, ngươi có biết việc này nghiêm trọng đến cỡ nào.
.- Vi thần cũng không muốn a!
.Hàn Nghệ đáng thương nói.
.- Ngươi ít ở đó mà giả vờ ấm ức với trẫm thôi.
.Lý Trị hừ một tiếng, nói:
.- Tiểu tử ngươi vẫn luôn tinh thông tính kế, cố ý làm cho chuyện này càng nghiêm trọng, đại thần trong triều mỗi người đều cảm thấy bất an nghi kỵ lẫn nhau, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại tất cả đều như ngươi tính toán vậy, trong triều rất nhiều đại thần cũng bắt đầu nói giúp ngươi rồi, bây giờ ngươi thật sự là thanh danh đã nổi như gió rồi a!
.Hàn Nghệ nghe được trong lòng vui vẻ, ngươi biết là tốt rồi, hiện giờ ta là Giang Bả Tử của hàn môn nha.
.Lý Trị nhìn hắn một cái, nói:
.- Nhưng ngươi đừng đắc ý sớm quá, trẫm còn trưa quyết định phán xử ngươi như thế nào. Bây giờ trẫm phải biết ngươi tính toán kết thúc việc này như thế nào. Hiện giờ sĩ tử hàn môn đều bị ngươi mê hoặc, cảm xúc căm hận sĩ tộc ngày càng dâng cao, hai bên đã là thủy hỏa bất dung, nhưng ngươi phải hiểu được, trong triều hơn phân nửa trọng thần đều là xuất thân sĩ tộc, nếu dân chúng căm hận mệnh quan triều đình thì trẫm cai quản thiên hạ như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm phế truất tất cả mệnh quan triều đình sao? Vậy ai sẽ tới giúp trẫm cai trị quốc gia. Nhưng nếu trẫm không để ngươi ra ngoài, thì sẽ lại kích thích sự phẫn nộ của dân chúng. Hiện tại trẫm không muốn quanh co lòng vòng với ngươi, nếu ngươi không có cách nào để kết thúc trận này, thì ngươi cứ đợi ở chỗ này. Không, trẫm muốn đem ngươi đưa đi Đại Lý Tự giam chung một chỗ cùng tử tù. Hiện tại ngươi làm trẫm khó xử trẫm cũng sẽ không để cho ngươi sống dễ chịu đâu.
.- Tử tù?
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít một hơi thật mạnh, hình ảnh một bộ hoa cúc tàn hiện lên trong đầu.
.Lý Trị khẳng định nói:
.- Không sai! Tử tù.
.Hàn Nghệ gãi đầu, nói:
.- Bệ hạ, ngươi đã từng nghe qua một câu chưa, tìm đường sống trong cõi chết.
.Lý Trị hừ nói:
.- Nghe qua, là như thế nào?
.Hỏi một chút thế thôi, có cần phải tức giận vậy không. Hàn Nghệ nói:
.- Vi thần không phải là muốn hoàn toàn tiêu diệt sĩ tộc, vi thần cũng biết điều này là không thể nào và cũng không có đủ thế lực để làm việc này, vi thần chỉ là muốn chèn ép cái dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo kia của sĩ tộc một chút, để trải đường khơi dậy làn sóng còn hiền cho triều đình, khiến bệ hạ có thể chiêu nạp càng nhiều nhân tài, khiến Đại Đường ta càng thêm cường thịnh. Vi thần chỉ là muốn bức sĩ tộc đến nước tuyệt lộ, như vậy bọn họ mới có thể ý thức được thế đạo này đã thay đổi, nếu bọn họ còn tưởng rằng đang sống ở thời kỳ Ngụy Tấn, vậy bọn họ đã mười phần sai rồi.
.Lý Trị hừ nói:
.- Trẫm bây giờ không muốn nghe những lời vô nghĩa này của ngươi. Trẫm hiện tại chỉ muốn biết ngươi giải quyết như thế nào cho xong việc này?
.Sĩ thứ tranh chấp mặc dù đối với y có lợi, nhưng vấn đề là không thể cứ tiếp tục đấu tranh như vậy, vậy sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề, hiện tại Lý Trị cũng đạt được mục đích, vấn đề hiện tại là làm như thế nào để bình ổn sự phẫn nộ trong lòng dân chúng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng chìa khóa phá được thế cục này không ở trên người vi thần mà là đang ở trong tay sĩ tộc.
.Lý Trị hoang mang nói:
.- Lời này của ngươi là có ý gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ý của vi thần là vi thần cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có bản thân sĩ tộc Sơn Đông mới có thể cứu vãn mọi chuyện.
.Lý Trị nói:
.- Ngươi không phải là đang lừa gạt trẫm đúng không.
.- Vi thần sao dám lừa gạt bệ hạ.
.- Ngươi khốn khiếp!
.Lý Trị phút chốc đứng dậy, cả giận nói:
.- Trẫm còn tưởng rằng ngươi có biện pháp thu trận này, không ngờ rằng ngươi nói cho trẫm là ngươi không có cách nào. Ngươi —— ngươi đừng tưởng rằng trẫm không dám bắt ngươi, trẫm nói cho ngươi biết, nếu việc này không được giải quyết ổn thỏa trẫm chỉ có thể bắt ngươi ra xoa dịu phẫn nộ dân chúng, vua không nói chơi bao giờ.
.Việc này ồn ào đến như vậy cũng đã là quá mức, nếu hơn nữa sẽ lan đến các địa phương, vậy thì sẽ hoàn toàn không thể khống chế được nữa, loạn Hầu Cảnh không chừng sẽ lại tái diễn.
.Bởi vậy Lý Trị vừa thấy Hàn Nghệ không chịu trách nhiệm như vậy, thật lòng nổi giận.
.Hàn Nghệ chặn lại nói:
.- Bệ hạ, người cứ yên tâm, chỉ cần bệ hạ thả ta ra ngoài, tự nhiên sẽ có người ra mặt giải quyết việc này. Hơn nữa vi thần dám dùng tính mạng đảm bảo kết quả lần này bệ hạ và Đại Đường nhất định là lấy được lòng bách tính lớn nhất.
.Lý Trị hồ nghi mắt nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Người ngươi nói là ai?
.Hàn Nghệ nói:
.- Việc này vi thần tạm thời vẫn không thể nói, nhưng kính xin bệ hạ hãy tin tưởng vi thần một lần nữa.
.Lý Trị suy nghĩ hồi lâu, nói:
.- Được! Trẫm sẽ lại tin tưởng ngươi một lần.
.Kỳ thật y cũng không còn sự lựa chọn nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận