Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 654: Sau hôm nay, hãy nhìn lại hắ

.- Hàn ngự sử, chúc mừng chúc mừng!
.Lý Nghĩa Phủ trông thấy Hàn Nghệ đem theo Tiểu Mập bước ra, lập tức mỉm cười nghênh đón, khẽ chắp tay nói.
.Vương Đức Kiệm cũng khẽ chắp tay lại.
.Hàn Nghệ chắp tay cười nói: - Lý xá nhân, Vương xá nhân, các người có thể tới, ta thực quá vui mừng rồi, tiếp đãi không được chu toàn, kính mong hai vị thứ lỗi.
.- Đâu có, đâu có, hiện giờ chúng ta đều cảm thấy có thể tới đây, thực là một vinh hạnh!
.Lý Nghĩa Phủ liếc nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ, cười ha ha nói.
.Câu này nghe sao mà chua quá đi! Hàn Nghệ trong lòng hiểu rõ mồn một, khiêm tốn cười nói: - Quá lời, quá lời.
.Lý Nghĩa Phủ thấy Hàn Nghệ không nói tiếp chủ đề này, đành chủ động hỏi: - Hàn ngự sử, ngươi đây là muốn làm gì, đến cả Quốc Cữu Công bọn họ ngươi cũng mời tới rồi.
.Hàn Nghệ không đổi sắc mặt cười nói: - Chủ yếu là do chuyện mua bán, thân phận của ta hôm nay chỉ là một tên thương nhân, không liên quan gì đến chuyện khác, Lý xá nhân không nên suy nghĩ nhiều.
.Chuyện buôn bán mà ngươi mời Trưởng Tôn Vô Kỵ? Lý Nghĩa Phủ sửng sốt, rồi lập tức cười ha ha nói: - Hàn ngự sử cứ nói đùa, ta đâu có nghĩ nhiều, ta chỉ vô cùng hiếu kỳ, Hàn tiểu ca làm thế nào để mời Quốc Cữu Công bọn họ tới đây.
.Hàn Nghệ cười nói: - Rất đơn giản.
.- Mong được chỉ rõ?
.- Máy cày Hùng Phi.
.- Máy cày Hùng Phi?
.Lý Nghĩa Phủ ngẩn người, lập tức ồ lên một tiếng: - Ta hiểu rồi, nhưng chỉ dựa vào điểm đó ư?
.Hàn Nghệ nói: - Còn có một điểm, ta sợ là nói ra, mọi người sẽ không vui vẻ gì.
.Lý Nghĩa Phủ hoài nghi nói: - Xin được chỉ rõ.
.Hàn Nghệ thở dài, nói nhỏ: - Chính là bọn họ chẳng coi chúng ta ra gì.
.Lý Nghĩa Phủ ngạc nhiên một hồi, lập tức thở dài: - Câu này chẳng sai!
.Người ta là thái úy, hơn cả nhất phẩm, dựa vào cái gì mà phải coi trọng bọn họ chứ.
.Nói vài câu với mấy người bọn họ xong, Hàn Nghệ lại đem theo Tiểu Mập dẫn tới chỗ Trưởng Tôn Vô Kỵ, chắp tay, nói: - Thái úy, Hữu Phó xạ, Cao thượng thư, đa tạ các vị có thể bớt chút thời giờ trong lúc bận rộn để tới đây, Hàn Nghệ thật sự vô cùng cảm kích, đa tạ, đa tạ.
.Chử Toại Lương cười mà như không, nói: - Tiểu tử ngươi thật đúng là không giống người khác, còn dám đem thư mời đến tận nhà ta.
.Chúng ta là đối thủ, chỉ có thể hạ chiến thư, sao ngươi lại có thể gửi thiệp mời, quá không tôn trọng đối thủ rồi.
.Đã mời ngươi tới rồi, thì chỉ có thể nói rõ rằng chuyện này không thể dễ dàng chấm dứt, lão Chử à, chiến tranh giữa chúng ta bây giờ mới bắt đầu thôi! Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Vãn bối không mời ai, cũng nhất định phải mời Hữu phó xạ, Hữu phó xạ có ơn Bá Nhạc với vãn bối, có thể nói không có Hữu phó xạ thì sẽ không có ngày hôm nay.
.Chử Toại Lương nghe xong sửng sốt, đây là tình tiết muốn nhận cha nuôi ư? Hoang mang hỏi: - Câu này của ngươi từ đâu mà nói?
.Hàn Nghệ đáp: - Bắt đầu nói từ máy cày Hùng Phi, nếu lúc đó không có Hữu Phó xạ kiên trì đem máy cày Hùng Phi của ta mở rộng ra, tạo phúc cho bách tính thiên hạ, hôm nay phong thư mời của ta phỏng chừng sẽ không mời được một vài người tới, bao gồm cả Hữu phó xạ đây cũng sẽ không đến.
.Chử Toại Lương ngây người, suy đi nghĩ lại, hình như đúng thật là như vậy, chính là vì máy cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, bọn họ mới có hứng thú với bức thư mời này, nếu không bọn họ quả thực sẽ không tới.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha ha mỉm cười, nói: - Hàn Nghệ, bên trong cái hồ lô của ngươi, rốt cuộc là bán thứ thuốc gì vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Kính mong thái úy lượng thứ, tạm thời vãn bối vẫn không thể để lộ quá nhiều, nhưng vãn bối xin cam doan, Thái úy, Hữu phó xạ nhất định sẽ có hứng thú với chuyện sắp xảy ra sau đây.
.Trình Giảo Kim bỗng nhiên dùng một tay vỗ lên vai Hàn Nghệ, nói: - Hàn tiểu tử, nếu thái úy bọn họ có hứng thú, thì lão phu nhất định sẽ không có hứng thú đâu, ngươi còn mời lão phu tới làm gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bất mãn trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, khẽ mắng: - Cái lão thất phu này. Nhưng chỉ mắng đủ để chính mình nghe thấy.
.Lão già này, lát nữa chắc chắn ta sẽ đặt cả tấm thép lên vai ông ta, xem có đập gãy xương ông ta không. Hàn Nghệ nhe răng nhếch miệng nói: - Lư quốc công đừng nóng vội, chút nữa cũng sẽ có thứ khiến Lư quốc công thấy thú vị.
.- Như vậy còn được.
.Trình Giảo Kim mong đợi nói: - Thế thì cái món đồ của ngươi lúc nào mới bắt đầu đây?
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Ồ, là thế này, vãn bối còn mời một vài nữ nhân tới, ưu tiên phụ nữ trước, để các nàng vào trước đã.
.Chử Toại Lương cả giận nói: - Nực cười, ngươi đây rõ ràng là cố ý hạ nhục chúng ta.
.Trình Giảo Kim la lên: - Ta nói Đăng Thiện này, sao trí óc ngươi hạn hẹp vậy hả.
.Chử Toại Lương sửng sốt, không biết mình đã chọc giận Trình Giảo Kim chỗ nào, ngượng ngập nói: - Lư quốc công, chúng ta đều là đại quan nhất phẩm trong triều, sao lại có thể để ca kỹ đi trước chúng ta một bước, về thể chế lễ nghi đâu có thích hợp!
.Trình Giảo Kim nghe xong nổi trận lôi đình, lập tức nói: - Con dâu ngươi mới là ca kỹ ấy.
.Chử Toại Lương đần người.
.Hàn Nghệ vội vã giải thích: - Hữu phó xạ, người hiểu lầm rồi, lần này vãn bối sao lại có thể mời ca kỹ tới chứ, vãn bối mời tới những nữ nhân xuất thân từ danh môn, vừa hay, phu nhân của Nhị tướng quân cũng ở bên trong.
.Trình Giảo Kim hừ giọng nói: - Ta nói Đăng Thiện à, ngươi tuổi tác cũng đâu còn nhỏ, đừng có cứ nghĩ đến ca kỹ nữa, chú ý sức khỏe đi.
.Chử Toại Lương khuôn mặt đỏ bừng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hừ giọng nói: - Lão thất phu nhà ngươi thật đúng là già mà không để người ta tôn trọng, nói năng đều là cái gì gì. Nói rồi lại trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vô tội, chuyện này chẳng có liên quan gì đến hắn, trong lòng nghĩ thầm phải mau chóng đi thôi.
.Thế là hắn cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ hàn huyên một hồi rồi chạy đến chỗ Dương Tư Nột, Trình Xử Lượng.
.Mời những người này tới, chính là có điểm này không hay, ngươi buộc phải ra mặt tiếp đón họ.
.- Hàn Nghệ, ngươi đúng là mới mấy ngày không gặp mà đã thay da đổi thịt rồi, chuyện như thế này, e là ngoài bệ hạ và thái úy, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm ra được.
.Dương Tư Nột trông thấy Hàn Nghệ, liền tỏ vẻ không thể tin nổi nói.
.Nhìn xem nơi đây đều là những người như thế nào, không phải quan to cao quý, thì là danh gia vọng tộc, khoa trương đến như vậy, ông ta chắc chắn là không mời nổi.
.Dương Tư Huấn, Trình Xử Lượng bọn họ đều cảm thấy không thể tin nổi!
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Dương Công quá lời rồi, chỉ mong Dương Công đừng nhận thua Mộ Dung tướng quân quá sớm thôi.
.Dương Tư Nột ngẩn người, cười ha ha nói: - Ngươi còn không ra tay, ta chỉ sợ mình không chống cự nổi nữa, bây giờ Mộ Dung cả ngày đều đuổi kiếm ta đòi tiền.
.- Ha ha --- !
.Lý Nghĩa Phủ thế lực có vẻ hơi nhỏ bé vẫn chăm chăm nhìn Hàn Nghệ, trong mắt lộ rõ sự ghen tị mãnh liệt, những người này đều là quý tộc cấp cao, y trông thấy bọn họ, đều phải cúi mình khúm núm. Giống như Tiền Đại Phương bọn họ, bây giờ cũng đang co ro trong góc, sợ sẽ đụng phải bất cứ người nào.
.Lý Nghĩa Phủ thực ra vẫn muốn xu nịnh đám quý tộc này, nhưng người ta căn bản chẳng hề đếm xỉa đến y. Mà Hàn Nghệ chẳng qua là kẻ đến từ đất Dương Châu, lại có thể truyện trò vui vẻ cùng họ, khiến người ta hoàn toàn không cảm nhận được sự khác biệt giai cấp, đây mới là chuyện không thể tin nổi hôm nay.
.Kỳ thực ngay từ ban đầu đã như thế rồi, bởi Hàn Nghệ chính hắn không hề có khái niệm này, vì thế khi giao lưu cùng những kẻ quý tộc này, hắn không hề biểu lộ ra tâm thế của một kẻ bề dưới, đây không phải là cố tình thể hiện như vậy, hắn thực tình không giác ngộ điều này. Lúc mới bắt đầu còn khiến người ta cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, nhưng qua lại nhiều rồi, mọi người cũng quen dần, dù sao tên này còn tự đem mình ra so sánh với Hàn Tín, lại muốn trở thành nam nhân giống Thôi Lư Trịnh Vương, vậy thì cứ để cho hắn chút sĩ diện đi.
.Nhưng màn làm mọi người kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.
.Chỉ trông thấy Thôi Hữu Du, Lư Khai Minh, Uất Trì Tu Tịch, Dương Mông Hạo, Ngôn Hạo trông thấy Hàn Nghệ, bỗng chốc đều thi lễ vấn an hắn.
.Mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc ngẩn người.
.Bao gồm cả Trưởng Tôn Vô Kỵ và những trưởng bối này.
.Bác Lăng Thôi thị, Phạm Dương Lư thị lại hành lễ với một tên nông dân, đây --- đây quả thật không thể tin nổi.
.Nhưng Hàn Nghệ lại chẳng chú ý đến những điều này, ha ha nói: - Ta nghe nói các ngươi gần đây biểu hiện rất tốt, mới mời các ngươi tới đây mở mang tầm mắt, lát nữa tặng thêm cho các ngươi mấy thứ, các ngươi cứ mang về khoe khoang, bảo đảm tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều sẽ hâm mộ các ngươi.
.Dương Mông Hạo mừng rỡ, điều này quá hợp với sở thích của y rồi, y nói: - Thật vậy ư?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nhưng hôm nay đối với các ngươi mà nói, thì là một bài học hoàn toàn mới mẻ, các ngươi nhất định phải trân trọng bài học quý giá này, ta hi vọng các ngươi có thể từ đó mà lĩnh ngộ được, tinh thần phục hưng quý tộc đồng thời, lại làm thế nào để cùng tiến lên theo thời đại.
.Uất Trì Tu Tịch ha ha nói: - Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ theo Phó Đốc sát học những thủ đoạn kiếm tiền này.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Được. Ta đi bận chút việc trước. Hàn Nghệ vừa rời đi, lại nghe thấy âm thanh của một ông già nói: - Hữu Du, ngươi tới rồi.
.Thôi Hữu Du vội vàng đi tới, nói: - Cháu tham kiến đại bá.
.Người này chính là đại bá của Thôi Hữu Du, Thôi Ti. Thôi Ti nhỏ giọng giận dữ nói: - Ngươi có biết vừa rồi ngươi làm chuyện gì không? Mặt mũi Bác Lăng Thôi thị chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết.
.Thôi Hữu Du nói: - Mong đại bá bớt giận, Phó Đốc sát là giáo viên của cháu ở trại huấn luyện, đại bá chẳng phải vẫn dạy cháu, phải tôn sư trọng đạo đó ư.
.Thôi Ti chớp chớp mắt mấy cái, không còn lời nào để nói.
.Trưởng bối và thầy giáo trong thời cổ đại đều lớn hơn tất thảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận