Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 711.2: Chân đế của luật pháp

.- Nếu sau khi người đó vượt qua cửa ải khó khăn, ngược lại lại đi kiện bản khế ước ấy trái với luật pháp, muốn hoàn toàn ngang giá trị với nhau thì chẳng phải là quan phủ phải ra lệnh cho người kia phải đem hàng hóa trả ngược lại cho tên đó hay sao.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói:
.- Đây chính là chỗ mà ta mãi không rõ được.
.Hàn Nghệ nói:
.- Kỳ thật ta cường điệu là phải có đủ giá trị trao đổi, nhưng không yêu cầu hoàn toàn công bình.
.Trưởng Tôn Diên sửng sốt, nói:
.- Nhưng vậy thì tình huống mà ông nội của ta nói đó vẫn có khả năng phát sinh a!
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên sẽ có, muốn ngăn chặn hoàn toàn nó là điều không thể nào. Luật pháp chỉ có thể đảm bảo việc cố hết sức mà công bằng, nhưng không có cách nào khiến cho mỗi người đều trở nên thông minh giống nhau. Bởi vì thiên phú mỗi người đều có sự phân chia cao thấp. Ta buôn bán bởi vì ký một tờ khế ước mà thua lỗ tiền, ngươi nói nên trách chính mình vì đã quá ngu xuẩn hay là đi trách luật pháp không có chiếu cố ta đây?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Chẳng lẽ chúng ta tùy ý những địa chủ dựa vào khế ước quân tử thần thánh ấy đi lừa gạt đất vườn của những người nông phu kia sao?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ngươi nói là lừa gạt, như vậy thì nên quy nó về mặt lừa gạt của pháp luật, không thể quy về khế ước quân tử thần thánh, đó là hai việc khác nhau. Nhưng luật pháp phải thật minh bạch, chúng ta có thể đem khế ước hoàn toàn không đúng với giá cả định nghĩa là lừa dối, sau đó lại thăng thêm một điều trong khế ước quân tử thần thánh là tất cả khế ước trái với pháp luật đều sẽ bị coi rằng không có hiệu lực.
.- Đúng rồi!
.Đôi mắt Trưởng Tôn Diên sáng người, y nói:
.- Như vậy là có thể bổ sung lẫn nhau rồi.
.Nói xong y lại thật kích động nói với Hàn Nghệ rằng:
.- Ngươi cũng đừng giấu diếm nữa, mau nói hết toàn bộ ra đi.
.- Đó cũng chính là mục đích mà ta đến đây hôm nay.
.Hàn Nghệ cười, đem những điều mình đã chuẩn bị được đều nói rõ ràng cho Trưởng Tôn Diên nghe. Kỳ thật đây toàn bộ đều là do hắn tham khảo từ luật pháp kiếp trước mà ra. Chủ yếu chính là tiêu chuẩn của một điều luật, bởi vì cổ đại là dân theo tư khế, dùng khế ước do chính dân gian định ra để ước thúc dân chúng, do đó khế ước của mỗi thôn đều không hề giống nhau, sau khi đặt ra một chuẩn mực thì sau này mới có thể ban hành cả nước, không thể nào dùng một khế ước của thôn để thông dụng cả nước được, quỷ mới biết cái thôn đó đang ở tình trạng gì.
.Trong đó Hàn Nghệ còn nhấn mạnh về một điều, đó chính là lợi nhuận. Bởi vì theo luật pháp Đường triều thì quan phủ phải không được thu hồi bất kì lợi nhuận nào, nhưng điều đó lại không phù hợp với nguyên tắc buôn bán. Mượn tiền mà không có mức lãi thì nó sẽ là vật cản của kinh tế thị trường, vay tiền nên trả tiền lãi, lúc này mới phù hợp với nguyên tắc buôn bán. Trước lúc tiền là tiền, tiền cũng là hàng, mượn tiền đơn giản chính là đang bán tiền, không kiếm tiền ai sẽ mượn. Nhưng mà nhất định phải dự phòng việc vay nặng lãi. Hàn Nghệ đương nhiên là đề nghị triều đình quy định rõ ràng bằng văn bản về mức độ lãi suất, nếu vượt qua mức độ đó, chính là trái pháp luật. Bộ phận lợi nhuận ấy sẽ không được pháp luật bảo hộ và người cho vay nặng lãi còn phải nhìn kỹ tình huống mà bàn bạc cân nhắc xem có nên chịu trách nhiệm hình sự hay không.
.Hàn Nghệ vừa nói, Trưởng Tôn Diên vừa dùng bút ghi lại. Kỳ thật trí nhớ của y cũng đã vô cùng cao siêu rồi nhưng đối với pháp luật, thái độ của y là vô cùng nghiêm khắc cho nên nhất định phải nhớ kỹ.
.Ước chừng trôi qua nửa canh giờ, Hàn Nghệ mới nói xong, thở nhẹ một hơi, hắn nói:
.- Đây chính là tất cả những gì ta suy nghĩ được.
.Trưởng Tôn Diên nghe đến vô cùng mê mẩn, hiện giờ y cũng mới tỉnh ngộ lại. Mắt nhìn tư liệu chính mình mới viết, đôi mắt y không khỏi tràn đầy khiếp sợ. Trưởng Tôn Diên buồn bực nói với Hàn Nghệ rằng:
.- Hàn Nghệ, những điều này đều do ngươi nhìn thấy từ trong những quyển sách nào thế, hình như ta không nhớ rõ rằng những quyển sách nào đã từng viết những nội dung như thế này.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây là sự nhận thức của riêng ta. Nhà của ta trước kia cũng từng phải vay nặng lãi, hơn nữa còn bị địa chủ ức hiếp, lúc ấy ta cũng rất ủy khuất, ta cảm thấy như thế thật không công bình, ta cứ nghĩ phải như thế nào mới có thể xem như là công bình đây? Trưởng Tôn công tử, tất cả mọi tri thức về luật pháp ở trên sách đều chỉ có thể xem làm tham khảo, quyết không thể sao chép rập khuôn toàn bộ. Bởi vì dân tình mỗi triều đại đều có khác nhau, ngươi hẳn là đi tìm và thỉnh giáo những người tiếp cận với pháp luật gần nhất ấy.
.- Những người tiếp cận với pháp luật gần nhất?
.- Chính là dân chúng
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta cho rằng, đối với vấn đề luật pháp, dân chúng rất có quyền lên tiếng. Bởi vì bọn họ thường xuyên gặp được đủ loại tranh cãi, thường thường phải giao tiếp với pháp luật. Những điều đó hoàn toàn là thứ mà Trưởng Tôn công tử ngài thiếu sót. Tất cả lý luận của ngươi đều bắt nguồn từ sách vở, tuy rằng ngày nào ngươi cũng luôn nhìn sách nhưng ngươi chưa bao giờ đối mặt với bất kì trận tranh cãi hình sự nào. Bởi vậy ngươi cũng không thể biết được luật pháp hiện giờ còn có chỗ nào cần hoàn thiện, những điều ngươi thấy trên sách đều được viết vô cùng hoàn mỹ, nhưng sự thật cũng là hoàn toàn tương phản, ngươi nên đến hỏi những dân chúng kia một chút, bọn họ sẽ cho ngươi rất nhiều ý kiến.
.Đối với Trưởng Tôn Diên mà nói, một câu nói ấy quả thực giống như đột nhiên hiểu ra, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, y sửng sốt nửa ngày, khuôn mặt bỗng nhiên tràn đầy hối hận, y nói:
.- Ta đến tột cùng lãng phí bao nhiêu thời gian…
.Y vẫn luôn khát vọng đọc được càng nhiều sách hơn, nghĩ hết biện pháp mượn từ sĩ tộc Sơn Đông, nhưng cuốn bách khoa bên cạnh y kia, y lại chưa bao giờ nghĩ đến việc đi ngược lại một chút. Y thậm chí còn không thích nói chuyện, điều này làm cho y vô cùng hối hận. Y lập tức đứng lên, cúi người chào Hàn Nghệ rồi nói:
.- Hàn tiểu ca chữ chữ như châu ngọc, khiến cho Trưởng Tôn được ích lợi không nhỏ, xin nhận một lễ này của ta.
.- Này sao có thể được.
.Hàn Nghệ hoảng sợ, khẩn trương đáp lễ lại.
.Trưởng Tôn Diên đứng dậy, lại vái chào hắn một cái, cười nói:
.- Hàn tiểu ca, đây chính là tinh thần quý tộc mà ngươi nói.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười ha ha nói:
.- Được rồi, được rồi, nhưng kỳ thật đây là điều mà ta phải làm, là bệ hạ bảo ta tới giúp đỡ ngươi.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Nhưng những lời của Hàn tiểu ca đối với ta mà nói, lại quá mức quan trọng. Nếu như không được sự giúp đỡ của Hàn tiểu ca hôm nay, chỉ sợ dù cho ta có đọc hàng vạn quyển sách, cũng vĩnh viễn không thể hiểu được cái gốc rễ đích thực của luật pháp.
.Hàn Nghệ cười cười, nói:
.- Kỳ thật ngươi còn có thể tổ chức những học viên kia cùng tham gia nghiên cứu với ngươi. Khiến cho bọn họ đi giao tiếp với dân chúng, hiểu biết một chút sự khổ sở của dân chúng, cũng là điều vô cùng tôt.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói:
.- Nói có lý
Bạn cần đăng nhập để bình luận