Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 599.2: Kiên trì nỗ lực.

.Bùi Thiếu Phong mới đầu còn có chút câu nệ, nhưng nói rồi nói đã thoải mái hơn nhiều, càng nói càng phấn khích, căn bản là không thể dừng lại được.
.Cuối cùng thì vẫn bị Hàn Nghệ cắt lời, thời gian có hạn, không thể trong một tiết học mà mỗi mình ngươi nói được, sau khi y đi xuống, Liễu Hàm Ngọc ngồi bên cạnh vẫn như không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng cần Hàn Nghệ gọi tên, liền lập tức đi lên bục giảng.
.Đây có lẽ là tiết học mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất. Khi mọi người kể về các sự tích quang vinh của tổ tiên mình, đó là mặt mày hớn hở, nước bọt tung tóe, kích động vô cùng, không thể dừng lại được, căn bản là không thể dừng lại được, gần như ai cũng bị Hàn Nghệ cắt lời mới đi xuống với vẻ đầy tiếc nuối.
.Không khí thật là náo nhiệt dị thường!
.Hàn Nghệ cũng lắng nghe vô cùng chăm chú, hắn vốn cũng thích văn hóa cổ, không thì kiếp trước của hắn sao lại đi làm mấy cái đồ cổ giả đi lừa tiền người khác, Hàn Nghệ vừa nghe, vừa thi thoảng gật đầu.
.Bất giác, giờ tan học đã tới tự lúc nào, nhưng do đám tử đệ quý tộc quá biết ăn nói, kết quả là khi hết giờ mới nói được một nửa.
.Hàn Nghệ ngăn một học viên đang chuẩn bị đi lên, sau đó đi tới bục giảng nói: - Hôm nay đến đây là kết thúc.
.- Sao có thể thế được, bọn ta còn chưa lên nói cơ mà.
.Đám học viên không chịu, bọn họ đều đã chuẩn bị đầy một bụng những thứ muốn nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Giờ đã tới lúc tan học, các ngươi nhất định phải nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tập luyện, tuy nhiên các ngươi yên tâm, tối mai chúng ta sẽ vẫn tiếp tục, các ngươi cứ chuẩn bị cho tốt.
.Đám học viên nghe vậy mới đồng ý.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, ta bỗng nhiên có một ý thế này, gần đây ta ít lên lớp, bảng gỗ bên ngoài chẳng dán nội dung gì, vừa rồi ta thấy các ngươi đều nói rất hay, đều là những câu chuyện đáng để mọi người học tập, rất mang tính dẫn dắt, ta muốn dán một vài câu chuyện trong đó lên, để người khác cùng học tập, không hay có được không?
.Liễu Hàm Ngọc cẩn thận hỏi:
.- Đây--- đây chẳng phải là bức tường quang vinh sao?
.Tường quang vinh!
.Khi mới nghe thì khiến mọi người rất phấn chấn, kết quả là, lại khiến mọi người sống chẳng bằng chết, đau không muốn sống, vì vậy khi bọn họ nghe thấy sắp treo cái gì lên, dán cái gì lên là có một nỗi sợ khó giải thích.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bảng gỗ này là do các ngươi quyết định, đây đều là những câu chuyện của các ngươi, các ngươi có quyền tuyệt đối, dán, không dán, đều do các ngươi định đoạt, ta chỉ đưa ra một kiến nghị mà thôi.
.- Vậy thì được.
.Liễu Hàm Ngọc gật gật đầu, dù sao đây cũng là việc tuyên truyền, y không có lí gì mà ngăn cản.
.Hàn Nghệ hỏi: - Thế còn các ngươi?
.Mọi người nhao nhao gật đầu.
.Sáng ngày hôm sau, Hàn Nghệ đã sai người dán những câu chuyện tổ tiên của một vài học viên lên bảng gỗ.
.Bảng gỗ này đã từng dán một lần, là những luận điểm đặc sắc trong cuộc thi hùng biện, nhưng có rất ít người xem, vấn đề mấu chốt là người biết chữ ít quá, nhưng bây giờ thì đã khác, qua mấy tháng nỗ lực học hành, mọi người đều đã biết không ít chữ, bảng gỗ này mà dán lên, hiệu quả sẽ vô cùng tốt.
.- Ấy! Chu Hàng các ngươi vội đi đâu vậy?
.Vi Phương vừa ăn xong đi ra, thấy Mộ Dung Chu Hàng và Uất Trì Tu Tịch hai tên chơi thân với nhau vội vã đi về phía sân tập, liền tò mò hỏi.
.Mộ Dung Chu Hàng nói: - Ta nghe nói có rất nhiều người đang đọc bảng gỗ, chuẩn bị qua đó ngó nghiêng tí.
.Uất Trì Tu Tịch hét lên: - Ta đã nói rồi, nó có gì thú vị chứ.
.Mộ Dung Chu Hàng chẳng thèm quan tâm, nói: - Vi nhị, ngươi đi chứ? Còn nhớ hôm qua ngươi kể về tiên tổ, có muốn đi xem xem mọi người nói thế nào không?
.Vi Phương lắc đầu nói: - Đám mãng phu kia thì hiểu cái gì, ta không đi đâu.
.Mộ Dung Chu Hàng chỉ cười rồi vội vã lôi Uất Trì Tu Tịch đi, bọn họ dù sao cũng đều là tộc Tiên Ti, tướng môn thế gia, thói kiêu ngạo thì không bằng tứ đại gia tộc Quan Trung và sĩ tộc Sơn Đông.
.Vi Phương nhìn bọn họ rồi quay người đi về phía kí túc xá, nhưng đi được nửa đường, y liền dừng lại, con ngươi liếc nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhàng đi về phía con đường nhỏ phía bên cạnh, nhưng chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy phía gốc cây lớn có người đang nói: - Ngôn ca, huynh nói xem những gì viết trên bảng gỗ có phải thật không?
.Lại nghe một người khác nói: - Làm sao ta biết được, tuy nhiên khả năng lớn là đúng, trên đó đều viết về những đại gia tộc, mọi người cần gì phải nói dối.
.- Đệ thấy không như vậy.
.- Nói nghe coi?
.- Ví dụ Kinh Triệu Vi thị, trên đó viết về Vi Huyền Thành hay như vậy, đều sắp thành thánh nhân rồi, khiêm nhường cung kính, cứ hễ gặp người mình quen, là chủ động dùng xe ngựa của mình đưa họ đi, hơn nữa càng những người nghèo thì ông ta càng chủ động, trên đời làm gì có người tốt như vậy, chúng ta chưa nói chuyện khác, chỉ nói Vi nhị kia, đệ thấy đây chắc chắn là hư cấu, huynh xem cái tên Vi nhị kia, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn chúng ta một cái, có lần đệ đang giặt quần áo, bên cạnh chẳng còn chỗ, huynh biết y làm gì không, vỗ vai đệ, sau đó chỉ tay về phía sau, chẳng thèm nói một câu. Hừ, đệ thấy, hoặc là Vi nhị bốc phét về gia tộc mình, hoặc là Vi Huyền Thành chẳng có quan hệ gì với y cả, có giống nhau chút nào đâu.
.- Ngươi điên rồi, những điều này còn dám nói ra, nếu như để Vi nhị nghe thấy thì y phải đánh ngươi đến chết.
.- Đệ biết, đệ chỉ dám nói điều này với huynh thôi, được rồi được rồi, không nói nữa, dù sao thì lần sau đệ cũng chẳng đi xem, toàn là những thứ giả dối.
.Nói tới đây, hai người đã đi xa.
.Lúc này Vi Phương nấp sau gốc cây mới đi ra, mặt mày cau có, hai nắm đấm nắm chặt, nước mắt đã dưng dưng nơi hốc mắt, trong lòng vô cùng đau đớn.
.Chợt nghe thấy phía đầu con đường nhỏ truyền tới tiếng than thở, nói: - Tiếc thay cho một thế hệ đại gia Nho học Vi Thiếu Ông.
.Lại nghe có người nói: - Hàn Nghệ, đây không phải là những thứ ngươi cố tình sắp đặt đấy chứ?
.- Thôi đi! Là ta thực sự muốn để mọi người học tập, ngươi thấy ai cũng được nói theo hướng tốt, điều này chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng không biết tại sao lại--- Khụ khụ khụ.
.Chỉ thấy 3,4 người từ nhà ăn đi ra, chính là Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên và Độc Cô Vô Nguyệt, tuy nhiên Hàn Nghệ đang nói dở liền dừng lại, quay đầu nhìn sang phía Vi Phương đang đứng trên con đường nhỏ.
.Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên thoáng vẻ kinh ngạc quay đầu sang, thấy Vi Phương đang đứng đó, hai người đều cảm thấy hết sức khó xử, khẽ gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, dù sao thì nói điều thị phi người khác sau lưng người ta không phải là việc của người quân tử, mặc dù chỉ là vô ý, nhưng chung quy cũng cảm thấy chẳng hay ho gì, sau đó liền rời đi.
.Nhưng khuôn mặt khó xử đó của bọn họ lại như nhát kiếm đâm thẳng vào tim Vi Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận