Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1240.2: Nguyên Ưng cặn bã

.Hàn Nghệ cười nói: - Theo như con biết, những gia tộc này phần lớn đã xuống dốc rồi, Vương Tạ hai đại gia tộc sớm đã liên hôn với thứ tộc, có thể thấy cuộc sống của họ cũng chẳng ra sao, còn Nguyên gia chúng ta hiện giờ đại đao khoát phủ mở rộng buôn bán, trải khắp cả nước, sao không đưa cho bọn họ một ít tiền tài, cứ coi như là cho họ một chút ưu đãi, bù đắp một chút.
.- Ngươi đây là đang làm nhục người khác! Nguyên Ưng căm tức nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ông lấy tiền ra làm nhục ta đi, ta tuyệt không phản kháng.
.Nguyên Nhạc thì lại gật đầu nói: - Ta lại cảm thấy lời Hàn Nghệ nói là khả thi.
.- Nhị bá, sao người cứ đứng về phía tiểu tử này thế.
.- Chúng ta đây đều là đang bù đắp vi ai?
.Nguyên Hi liền nói ngay.
.Nguyên Ưng quay đầu đi: - Ai làm thì người đấy chịu, việc này không phiền đến mấy vị trưởng bối cùng với vị muội phu này của ta lo lắng, ta và họ cũng đâu phải âm thầm thông đồng, mà là quang minh chính đại ở bên nhau, gia tộc họ sớm đã biết rõ rồi, ta quen biết cha mẹ của họ là trách ta không đi tìm họ, chuyện này tự ta có cách.
.Nguyên Hi ngẫm lại cũng phải, thằng nhãi này dù sao cũng là một tay lão luyện rồi, xử lý việc này, kinh nghiệm phong phú, vì thế nói: - Chuyện này đến lúc đó rồi nói tiếp đi. Phi Nhi, trước tiên con đi an ủi họ một chút, nói thế nào đi nữa thì người ta cũng đã sinh con cho con rồi, ôi Nguyên gia chúng ta sao lại có một thứ khốn khiếp như con chứ!
.- Con biết rồi! Nguyên Ưng rất thiếu kiên nhẫn đáp lại một tiếng.
.Trở ra nghị sự đường, Nguyên Ưng liếc mắt thoáng nhìn Hàn Nghệ, cười lạnh một tiếng.- Chúng ta cứ đợi mà xem.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói:
.- Xin tùy ý ông.
.- Cuộc đời có thể gặp được một địch thủ, cũng coi như là một chuyện rất vui! Ha ha!
.Nguyên Ưng lắc đầu bỏ đi.
.Nguyên Mẫu Đơn có chút lo lắng nói: - Phu quân, ta rất hiểu con người đại ca ta, huynh ấy sẽ không c bỏ qua như vậy đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng yên tâm, không cần đến mấy ngày, ông ta sẽ đến cầu ta. Nói xong, hắn đột nhiên nắm tay Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Nhưng mà việc này cần có nàng giúp đỡ.
.Nguyên Ưng quay lại đại viện của mình, người ta là ở tiểu viện, duy chỉ có ông ta là ở đại viện. Đại viện của ông ta lớn hơn nhiều so với nơi ở của Nguyên Hi, bởi vì Nguyên gia bảo này chính là của Nguyên Ưng, tất cả đều xây theo sở thích của ông ta, viện tử của ông ta nhất định xa hoa nhất, thật ra trước đây Nguyên Hi cũng không sống ở đây, ông có lâm viên của mình, là sau khi Hàn Nghệ đến, bắt đầu kế hoạch nam tiến thì mới vào ở để chủ trì đại cục, Nguyên Nhạc bọn họ cũng vậy, bởi vì thường xuyên bàn bạc một số chuyện, bởi vậy một hai năm gần đây đều sống ở Nguyên gia bảo.
.Chỉ thấy lúc này có năm thiếu phụ xinh đẹp ngồi bên trong, vẻ mặt có chút thấp thỏm bất an.
.Nguyên Ưng đi nhanh đi đến, nhìn chung quanh một chút: - Tựu Nhi bọn chúng đâu?
.Một thiếu phụ thanh tú xinh đẹp nói: - Theo mấy chất tôn của chàng ra ngoài chơi rồi. Nữ này tên là Tạ Đường Thước, xuất thân Trần Quận Tạ thị.
.Nguyên Ưng gật gật đầu, lại đĩnh đạc nói: - Từ hôm nay, không, nơi này vốn chính là nhà của các nàng, tuyệt đối không cần gò bó, lát nữa ta đưa các nàng đi chọn phòng.
.- Ai mà thèm ở đây, chẳng lẽ chúng ta không có nhà sao, là chàng viết thư bảo chúng ta tới.
.A Sử Na Mộ Vân hừ nói.
.- Ta đã giải thích mấy chục lần rồi, thư này không phải là ta viết, là có người ngụy tạo thư của ta.
.- Nhưng nếu không có người giả tạo, có phải chàng định không phải giờ gặp chúng ta nữa không, tên tiểu nhân bạc tình phụ nghĩa này.
.Nguyên Ưng khẽ nhíu mày, nói: - Mộ Vân, nàng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Nguyên Ưng ra cả đời này ngoài cha ta ra thì chỉ có phần ta đánh người khác, chưa bao giờ bị người khác đánh, hôm qua ta đã chịu nàng ba cái tát, lúc này còn vì vậy mà bị mấy người đại bá ta chế nhạo một phen, đây là ngày chật vật nhất trong cuộc đời Nguyên Ưng ta. Hơn nữa từ ngày đầu tiên nàng quen biết ta, nàng đã biết ta là một không thích bị bất cứ sự ràng buộc nào, nếu không thì ta cũng không gặp được nàng, nhưng lúc đầu tnàng lại còn muốn dùng con cái để trói buộc ta, giữ ta lại trên thảo nguyên, không phải ta không muốn gặp nàng, là ta không dám gặp nàng, bây giờ ta vẫn là câu nói đó, muốn giữ ta lại trên thảo nguyên, chuyện này tuyệt không thể, nếu như có một ngày Nguyên Ưng ta bị người khác trói buộc, ta thà chết còn hơn.
.Tuy rằng ông ta không phải theo chủ nghĩa gia trưởng tuyệt đối, nhưng quyết không thể dung thứ cho nữ nhân không kiêng nể gì mà mắng ông ta, ông ta hành sự trước nay chỉ dựa vào yêu ghét của bản thân, căn bản là không biết đạo đức là thứ gì.
.- Nguyên Phi, chàng thật là độc ác a! Tư Mã Linh Lung dáng người nhỏ xinh đột nhiên chảy nước mắt nói: - Chàng có biết mấy năm nay ta sống ra sao không, ta bị gia tộc ta đuổi ra khỏi nhà, ngậm đắng nuốt cay nuôi Linh Nhi lớn, vậy mà chàng lại nói ra câu không có lương tâm này.
.Nguyên Ưng nói: - Ta không biết, nhưng ta thật sự muốn biết, tại sao lúc đó mang thai, các nàng đều không nói cho biết, chỉ để lại một phong thư liền bỏ đi, thậm chí ta còn tưởng rằng các nàng đều đã thành thân rồi.
.- Chúng ta không nói cho chàng biết, nhưng Mộ Vân đã nói cho chàng biết, nhưng kết quả như thế nào chứ? Lúc đầu chúng ta cam tâm tình nguyện đi theo chàng, chúng ta cũng không có tư cách oán chàng gì cả, nếu không phải đọc được phong thư này của chàng, chúng ta cũng tuyệt sẽ không đến tìm chàng. Tần Hồng Mai rớt nước mắt, nhưng giọng điệu thì lại rất bình thản.
.Hoá ra các nàng cũng đều biết, Nguyên Ưng là một kẻ đào hoa, nhưng tuyệt không phải một người chồng tốt, vậy mà nếu sinh con dưỡng cái thì nhất định sẽ phải thành hôn, nhưng triều Đường chỉ có thể cưới một thê tử, mặc dù chính thê của Nguyên Ưng, cũng chính là mẫu thân của Nguyên Liệt Hổ đã qua đời từ lâu rồi, nhưng Nguyên Ưng rất nhiều hồng nhan tri kỷ, cưới ai cũng là một vấn đề, hơn nữa bọn họ xuất thân danh môn đại hộ, trong xương tủy vẫn có sự kiêu ngạo, tuy là luôn minh tranh ám đấu với nhau, nhưng từ đầu đến cuối cũng không xuống nước yêu cầu Nguyên Ưng cưới bọn họ, bởi vậy bọn họ hết sức ăn ý mà lựa chọn rời xa Nguyên Ưng, bọn họ cho rằng nếu như Nguyên Ưng muốn cưới bọn họ, tự sẽ tìm đến bọn họ, đây cũng là lý do tại sao bọn họ đọc được phong thư này liền lập tức chạy đến, thật ra bọn họ vẫn luôn đợi Nguyên Ưng.
.Nhưng bọn họ đều không ngờ rằng, Nguyên Ưng căn bản là không có dự định cưới bọn họ, mặc dù Nguyên Ưng yêu bọn họ, thậm chí nguyện vì bọn họ mà phấn đấu quên mình, nhưng, Nguyên Ưng tuyệt sẽ không chịu để cho bất cứ thứ gì trói buộc mình, chính là ông ta không muốn bị trói buộc, lữ hành của ông ta đều là nói đi là đi, lần này ông ta về Trường An, hoàn toàn chính là vì Nguyên Mẫu Đơn, trên đời này cũng chỉ có Nguyên Mẫu Đơn có thể khiến ông ta ở Trường An vài năm, Nguyên Liệt Hổ cũng không thể níu giữ ông ta, đương nhiên, Nguyên Liệt Hổ còn ước gì ông ta đừng trở về, bởi vì trong mắt Nguyên Liệt Hổ thì Nguyên Ưng là bạn xấu nhiều hơn, không phải phụ thân, Nguyên Ưng chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của phụ thân, còn thường xuyên trêu ghẹo Nguyên Liệt Hổ, Vương Huyền Đạo bọn họ. Trong lòng Nguyên Ưng cũng rõ bản thân mình là người nào, bởi vậy lúc đó ông ta cho rằng Tần Hồng Mai bọn họ chắc chắn là cảm thấy mình tuổi tác đã lớn, không thể cùng ông ta vào nam ra bắc, muốn yên ổn, nhưng điều này thì ông ta thật không thể cho được, vậy chỉ có thể để cho bọn họ bỏ đi.
.Cho đến hôm nay Nguyên Ưng mới hiểu, hóa ra các nàng bỏ đi là không hy vọng lợi dụng đứa con để ràng buộc mình, tức thời một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng.
.Còn Tư Mã Linh Lung bọn họ vừa nói vừa nhớ đến những gian khổ trong mấy năm nay, càng khóc càng dữ dội.
.Nguyên Ưng không thể nhìn được nữ nhân khóc, thở dài: - Lúc nãy ta nói như vậy, không phải là muốn trách các nàng, chuyện này nói sao cũng đều là lỗi của ta, là ta có lỗi với các nàng, nhưng có rất nhiều khi ta cũng không khống chế được bản thân, ta chỉ muốn nói là, chuyện trước đây thì để cho nó qua đi, các nàng biết ta ngán ngẩm nhất là tranh cãi vì chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, sau này ta đối xử tốt với các nàng, chúng ta vẫn giống như trước đây, vui vẻ mà sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận