Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 946.2: Sai càng thêm sai

..
.Hàn Nghệ nhìn thấy cả, trong lòng tràn đầy lo lắng, chỉ than lòng người khó lường!
.Mấy hôm sau, đại quân đi tới một nơi gọi là Hằng Đốc thành, còn chưa kịp đánh, thì đám người Hồ Túc Đặc trong thành đã ra xin hàng, cũng chỉ có mấy ngàn người, với thế cục bây giờ thì còn đánh với đấm gì, Đông Đột Quyết đã mất, Tây Đột Quyết cũng hấp hối, đương nhiên là quy thuận Đại Đường.
.Điều này đối với quân Đường mà nói, cũng coi như một sự an ủi, bởi vì nếu như đánh thật, thì cũng chả biết thế nào, dù sao thì sĩ khí quân Đường hiện giờ đã suy giảm tột cùng. Đại quân tiến vào trong thành, sửa soạn chỉnh đốn qua một chút.
.Hàn Nghệ yêu thích phong tục tập quán của mỗi vùng đất khác nhau, hắn cũng chẳng có gì phải chỉnh đốn cả, thế là liền dẫn Tiểu Dã đi dạo khắp nơi. Thành trấn Đột Quyết đương nhiên là không thể sánh được với Đại Đường, riêng tường thành đã không biết là thấp hơn bao nhiêu, tuy nhiên phong tục tập quán là thứ rất có giá trị thưởng thức.
.- Đặc phái sứ, Đại Tổng quản gọi qua nghị sự.
.Đang lúc Hàn Nghệ cao hứng, một binh sĩ vội vàng đi tới nói với hắn.
.- Gọi ta tới nghị sự? Ngươi không nhầm đấy chứ ?
.- Đại Tổng quản dặn dò vậy, bỉ chức sao dám nói sai.
.Lão hồ li này đã thực sự nhớ đến ta rồi! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta đi ngay đây.
.Hắn thầm nghĩ ta không tiếp chiêu của ngươi là được rồi, ngươi làm gì được ta.
.Vào tới căn phòng lớn nhất trong thành, chỉ thấy bên trong đã có không ít người ngồi, đám tướng quân đó thấy Hàn Nghệ tới, tất cả đều kinh ngạc, bọn họ đang chuẩn bị thương lượng bước kế hoạch tiếp theo, Hàn Nghệ đến làm gì chứ.
.Trình Giảo Kim cũng chưa lên tiếng.
.Hàn Nghệ ngồi xuống chiếc ghế ở phía sát cửa, các ngươi thích thế nào thì tùy.
.Đám tướng quân kia thấy Trình Giảo Kim, Vương Văn Độ đều chưa lên tiếng, thế là cũng mặc kệ hắn.
.Hội nghị vừa bắt đầu, Tô Định Phương đứng lên vẻ nghi hoặc hỏi Vương Văn Độ: - Phó Tổng quản, đến nay quân ta nghe theo kiến nghị của ngươi, tập kết đại quân, kết đội hình tiến quân, nhưng vẫn chưa thấy quân địch tới công, ngược lại còn khiến sĩ khí quân ta giảm sút, ngựa đói binh mệt, lúc này nếu quân địch tới, quân ta tất bại.
.Ông ta bây giờ là bất chấp tất cả, ông ta chờ đợi hơn 20 năm qua, để mong tới lần đại chiến này có thể dành được công trạng đầy đủ, có ai ngờ là công trạng đến tay lại bị chặn đứng. Ngộ nhỡ thất bại, làm không tốt là sau khi về kinh còn phải chịu tội không nhỏ, vậy thì sao ông ta không lòng nóng như lửa đốt? Dù sao thì ông ta cũng hơn 50 tuổi rồi, chẳng còn gì đáng sợ nữa cả, cùng lắm là chết chứ gì.
.Các tướng quân khác đều nhao nhao gật đầu.
.Vương Văn Độ liếc nhìn Tô Định Phương, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, đoạn ho nhẹ một tiếng, nói: - Tô tướng quân nói có lí lắm, ta không ngờ quân địch lại khiếp đảm đến vậy, sĩ khí quân ta đúng là có chút giảm sút, đây cũng là lí do ta mời các vị tướng quân tới đây, ta có một cách có thể nâng cao sĩ khí.
.Hiện giờ, Trình Giảo Kim đã là một con rối rồi, đều do Vương Văn Độ làm chủ cả.
.Các tướng sĩ sửng sốt, có chút chẳng hiểu tình hình thế nào.
.Tổng quản Tô Hải Chính hỏi: - Không hay Phó Tổng quản có diệu kế gì?
.Trong giọng nói mang theo ý khinh bỉ.
.Vương Văn Độ lại nói: - Đám người Hồ Túc Đặc trong thành thay đổi thất thường, không đáng tin, đợi sau khi quân ta rời đi, bọn chúng nhất định sẽ làm phản, bởi thế ta dự tính sẽ giết sạch bọn chúng, lấy tài sản của bọn chúng chia cho quân sĩ, từ đó khích lệ sĩ khí.
.Trình Giảo Kim vừa nghe vừa cau mày, sắc mặt lộ vẻ lo lắng.
.Hàn Nghệ nghe xong vô cùng kinh hãi, buột mồm nói: - Việc này--- Phó Tổng quản, ngươi vừa nói là sẽ giết sạch?
.Vương Văn Độ gật đầu nói: - Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Trong thành có mấy ngàn người cơ đấy! Lần này thì hắn sợ thật, giết hại mấy ngàn người, đúng là hắn chưa thấy tận mắt bao giờ.
.Vương Văn Độ hừ một tiếng rồi nói: - Vậy thì sao nào? Nếu như bọn chúng sau này làm phản, triều đình lại phải phái binh tới chinh phạt, bọn chúng chết, còn hơn là để quân ta chết.
.Chuyến đi này đã khiến Hàn Nghệ thấy được cái tàn khốc của chiến tranh.
.Một vị tướng lĩnh nói: - Phó Tổng quản nói có lí lắm, bọn người này không thể giữ lại, giết sạch cho đỡ phiền.
.Lại thêm hai ba tướng lĩnh nữa phụ họa theo.
.Giết người không phải thứ bọn họ cần, thứ bọn họ cần là tiền tài, giết sạch bọn người này đi, thì của cải toàn bộ thành trì này đều thuộc về bọn họ.
.Bởi vì Đường triều có huyết thống của người Hồ, đặc biệt là trong quân. Thực ra Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập cũng đã từng làm việc này.
.Tô Định Phương lập tức đứng dậy nói: - Nếu như làm vậy, thì chẳng khác nào chính mình làm giặc, sao có thể nói là đi thảo phạt phản nghịch?
.Bùi Hành Kiệm cũng nói: - Hiện nay quân ta còn chưa tiêu diệt phiến quân, nếu như lạm sát kẻ vô tội, thì khiến những bộ lạc lân cận vốn muốn quy phục Đại Đường ta đi theo A Sử Na Hạ Lỗ, thậm chí những bộ lạc đã thần phục chúng ta e rằng cũng sẽ phải tìm cách tự vệ, quay sang làm địch với chúng ta, làm vậy sẽ khiến quân ta rơi vào cảnh cô độc.
.Vương Văn Độ hừ nói: - Đám người Hồ này chẳng có gì đáng tin cả, khi Tiên đế còn sống, người đã đối xử với bọn chúng như con dân, nhưng kết quả là thế nào? Đành rằng chúng không muốn uống rượu thưởng, thì chỉ còn cách để chúng uống rượu phạt, bắt chúng từ nay về sau không dám tác loạn nữa. Việc này ta đã quyết định rồi, không cần bàn bạc thêm nữa.
.Tô Định Phương vội nhìn về phía Trình Giảo Kim kêu lớn: - Đại Tổng quản, chúng ta không thể làm vậy được!
.Trình Giảo Kim không phải hoàn toàn là con rối, tướng sĩ trong quân vẫn nghe theo lời ông ta, chỉ là Trình Giảo Kim cam lòng tự làm con rối mà thôi.
.Trình Giảo Kim hơi hất mí mắt lên, liếc nhìn Tô Định Phương, rồi đưa mắt qua nhìn Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ đang mặt mày cau có, cúi đầu trầm ngâm, liền nghĩ một hồi rồi quay sang nói với Vương Văn Độ:
.- Phó Tổng quản, hiện nay đại quân ta vừa tới, vẫn chưa chỉnh đốn xong, giết hay để, ta thấy cũng không phải vội vàng, chi bằng chờ sau khi bước tiếp theo của kế hoạch định xong đã rồi hãy quyết định.
.Vương Văn Độ đảo con ngươi mấy cái rồi nói: - Thôi được.
.- Phó Tổng quản mà lại làm cái việc ngu xuẩn như vậy, sư phụ ta đã từng nói, tàn sát thì không phải không thể, nhưng có một thứ tàn sát không thể thực hiện, đó là tàn sát người dân vô tội. Cái vị họ Bùi nói đúng lắm, chúng ta hiện còn chưa triệt để chiếm lĩnh nơi này, nếu như tàn sát thì sẽ làm bách tính quanh vùng phẫn nộ, khi đó bọn họ sẽ tập hợp lại với nhau, chúng ta cuối cùng chỉ có thể không đánh mà tự thua.
.Tiểu Dã tay vuốt cằm, cái khuôn mặt thì vẫn còn trẻ con nhưng lại nói ra được cái câu rất người lớn.
.Hàn Nghệ nghe xong khẽ chau mày, sắc mặt buồn rầu, thầm nghĩ, nếu như làm vậy, đám người Hồ kia sẽ hận chúng ta đến xương tủy, kế hoạch buôn bán của ta cũng sẽ gặp phải trở ngại vô cùng to lớn, thế là liền nói: - Xem ra, ta suy cho cùng vẫn không thể thoát khỏi tính toán của lão hồ li kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận